Những tin tức bất lợi cho Y Lai trên internet ngày càng nhiều. Y Lai sinh ra bình dân, giáo dục thiếu hụt, còn có một vài chứng cứ sai sự thật, những hành vi trước đây y làm lúc còn là đại thần nội các lại một lần nữa bị đào lên. Nhất thời y lại bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Nhưng mà rất kỳ quái, hầu như chuyện lần này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của Y Lai. Năng lực tìm hiểu của dân chúng vô cùng mạnh. Một khi bọn họ đã chú ý đến một người nào đó, liền có thể đem địa chỉ lý lịch tổ tông vợ chồng con cái đào xới lên không thiếu một thứ gì. Thế nhưng địa chỉ nhà Y Lai cũng không bị công bố, cũng không có người nào tới tìm y hỏi chuyện.
Y Lai cũng không quan tâm mấy cái tin tức về mình. Thế nhưng vào khoảng 11 giờ hôm sau, sau khi dỗ Ai Nhĩ Duy Tư ngủ trưa, y vẫn nhịn không được đăng nhập vào diễn đàn. Lần này y thuận lợi tiến vào Đọa Lạc Thiên Sứ. Nhìn bốn chữ lớn quen thuộc kia, Y Lai mới biết hóa ra nơi này lại quan trọng với mình như vậy.
Nơi này vẫn rất yên tĩnh thanh bình. Y lưu luyến không thôi, dường như đã dạo bộ hết tất cả các gian phòng ở đây. Lặng nhìn những người yêu mến y đang quét dọn nơi đây, những người đó, đối với y chính là trân bảo... Y rất cảm kích. Lúc y rời khỏi gian phòng nhỏ cuối cùng, liền phát hiện có một người rất quen thuộc đang đứng đó.
Là Ni Khắc Tư.
Y Lai theo bản năng đi tới, Ni Khắc Tư quay đầu nhìn y: “Y Lai, tôi có thể ôm em một lần được không?”
Hắn gọi tên y, hắn nhận ra y, thế nhưng Y Lai cũng không mấy kinh ngạc. Y Lai ôm Ni Khắc Tư một chút. Bọn họ đang dùng hình ảnh người giả lập, cho dù là đang khẩn trương ôm nhau, cũng không cảm giác được nhiệt độ thân thể, thế nhưng Ni Khắc Tư vẫn hy vọng cái ôm này có thể kéo dài mãi mãi...
Nhưng mà đây chỉ là một mong muốn ngây thơ, Y Lai buông hắn ra: “Anh không đến gặp tôi sao?”
Ni Khắc Tư thật thật giả giả nói: “Đúng vậy, bởi vì tôi xấu lắm.”
“Gặp nhau thì liên quan gì đến tướng mạo?”
Ni Khắc Tư sửng sốt một chút: “không có quan hệ gì...”
“Lâm Sắt, chúng ta vẫn nên gặp mặt đi.” Y Lai nói.
Y Lai gọi hắn là “Lâm Sắt”, y cũng nhận ra hắn?
Tuy chỉ là hình ảnh giả lập, thế nhưng gương mặt “giả” kia vẫn hiện rõ sự kinh ngạc. Hắn khó có thể tin, Y Lai biết thân phận của hắn!!! Làm sao Y Lai có thể phát hiện ra thân phận của mình được? Sau khi nỗi khiếp sợ vơi dần, trong lòng hắn lại có chút chờ mong. Y Lai chủ động muốn gặp mặt hắn, có phải là tình hình đang chuyển biến rất tốt không?
Nếu như Y Lai chịu tha thứ cho hắn... Nghĩ đến đây, tay Lâm Sắt không khỏi kích động run lên.
Hắn thở ra một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho bản thân trấn tĩnh lại: “Em không tiện ra ngoài. Tôi đi tìm em, khi nào em rảnh?”
“Năm giờ chiều, tôi ở nhà chờ anh.” Y Lai nói.
Y Lai nói xong, người ở bên cạnh đột nhiên hóa thành cái bóng, tiếp đó biến mất không còn tăm hơi.
Cách Lỗ Tư đã trở thành trợ lý kiêm luôn bảo mẫu của Lâm Sắt, lo lắng cho hắn từ công việc đến sinh hoạt. Cách Lỗ Tư vừa bưng cafe vào phòng, nhìn thấy Lâm Sắt đột nhiên trợn tròn mắt, thân thể có vẻ bất ổn, đang ngã dưới đất. Kỳ quái chính là sau khi hắn ngã cũng không chịu đứng lên, là liền ngồi luôn ở đó, trên mặt biểu hiện rõ vẻ trầm tư.
Cách Lỗ Tư cầm tách cafe đứng đó. Năm phút sau Lâm Sắt vẫn ngồi yên một chỗ, Cách Lỗ Tư mới mở lời nói: “Tiên sinh, cafe của ngài.”
Lâm Sắt ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu: “Đem toàn bộ quần áo của tôi tới đây.”
Mệnh lệnh này của Lâm Sắt thật kỳ quái, Cách Lỗ Tư cũng không dám hỏi, chỉ mang cafe đặt lên bàn trước mặt Lâm Sắt, xoay người đi về phòng ngủ của hắn, đem toàn bộ quần áo của hắn mang đến. Mấy bộ quần áo đồng loạt được đặt trước mặt Lâm Sắt. Tất cả đều là âu phục đen, cũng chỉ có trợ lý thân tín của hắn mới nhận biết được mấy bộ này khác nhau chỗ nào.
Lâm Sắt cau mày nhìn mấy bộ âu phục xếp thành hàng trước mặt hắn, đột nhiên đứng lên: “Đến trung tâm thương mại.”
Bồi đại boss đi dạo phố mua quần áo đối với Cách Lỗ Tư mà nói là một trải nghiệm kỳ lạ, đặc biệt là lúc chạm phải ánh mắt kỳ quái của nhân viên cửa hàng, bởi vì cậu và đại boss đi chung với nhau giống hệt như đi họp, chứ không phải đi mua sắm.
“Bộ y phục này thế nào?” Lâm Sắt nghiêm mặt hỏi.
Đó là một bộ âu phục màu bạc, có thể tôn lên dáng người khỏe khoắn cường đại của hắn. Dáng vóc Lâm Sắt vốn mạnh mẽ, tướng mạo anh tuấn, mặc cái gì cũng rất ưa nhìn. Cách Lỗ Tư không hiểu ý hắn hỏi, phải nghiêm túc phân tích một phen, tiếp đó gật gật đầu.
“Vậy bộ này được phải không?”
Cách Lỗ Tư thở phào một cái. Lần đầu đưa đại boss đi dạo phố, đồng thời còn mua quần áo, nhiệm vụ này đối với mà nói Cách Lỗ Tư là quá khó! Cuối cùng cũng xong rồi. Cậu len lén thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bốn giờ hơn, Cách Lỗ Tư đưa Lâm Sắt đến biệt thự cạnh biển. Lâm Sắt cũng không có lập tức đi vào, mà là đứng bên cạnh phi cơ. Gương mặt hắn không chút cảm xúc, thế nhưng hành vi chỉnh sửa cà-vạt cùng tóc tai đã tiết lộ sự căng thẳng bất an của hắn.
Bốn giờ rưỡi, Lâm Sắt mới đi vào căn biệt thự kia. Y Lai đã ngồi sẵn trong phòng khách đợi hắn. Trên bàn bày sẵn hai ly rượu đỏ, một ly đặt trước mặt Y Lai, ly còn lại đặt đối diện y. Lâm Sắt ngồi xuống phía đối diện.
“Anh đúng thật là Ni Khắc Tư.” Y Lai nói.
“Ừ. Rất xin lỗi đã không nói cho em biết, tôi...” Những lời phía sau hắn không thể nói ra được.
Ni Khắc Tư đối với Y Lai mà nói là một người vô cùng đặc biệt. Y nhắm mắt lại là sẽ thấy những gian phòng nhỏ xinh xắn, nơi có những bức ảnh của y cùng những lời giải thích tỉ mỉ, y rất cảm kích Ni Khắc Tư. Mà Lâm Sắt lại là kẻ y ghét nhất... Nay hai bóng hình đó hòa làm một, sự chán ghét kia cũng dần một nhạt nhòa đi...
“Cảm ơn anh.” Y Lai nói.
Lâm Sắt có chút thụ sủng nhược kinh.
“Những tư liệu về tôi đều là do anh công bố sao?” Y Lai hỏi, y cũng muốn biết sự thật.
Lâm Sắt gật gật đầu.
Hóa ra tất cả những chuyện này đều nằm trong tính toán của Lâm Sắt. Trong trí nhớ của y không có người này, quá khứ yêu hay hận y cũng không biết. Chỉ có bản năng y căm ghét, mà thời khắc này, sự căm giận trong lòng y triệt để tiêu tan.
Chỉ là nếu như Lâm Sắt muốn yêu, y lại làm không được.
“Mấy ngày nay em cũng đừng lên mạng, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.” Lâm Sắt nói.
“Chuyện mấy ngày nay cũng là do anh tính toán?” Y Lai đột nhiên hỏi.
Ngữ khí động viên của Lâm Sắt quá mức khẳng định, giống như tất cả mọi chuyện đều do hắn khống chế. Điều này làm cho Y Lai không thể không hoài nghi những tin tức phản bác cũng là do hắn tạo nên. Những kiểu âm mưu gia tộc này, ngoại trừ phát triển minh bạch như vẻ ngoài, còn có thể lợi dụng truyền thông từng bước củng cố phát triển ngầm, cuối cùng sẽ đạt được kết quả mong muốn.
“So với cho người khác cơ hội này, còn không bằng tự thân mình đi nắm bắt.” Lâm Sắt nói.
Quả nhiên là hắn.
Lâm Sắt uống một hớp rượu đỏ: “Em vẫn yêu thích loại rượu này nhỉ?”
Hai người trò chuyện trên trời dưới đất. Tuy rằng không thể nói là lãng mạn, thế nhưng có thể cùng Y Lai ở đây hòa thuận tán gẫu, đối với Lâm Sắt mà nói đã là một chuyện rất may mắn.
Chủ đề chung của hai người càng lúc càng ít, một lúc sau đã không còn gì để nói. Thế nhưng Lâm Sắt lại không muốn rời đi. Ánh mắt Lâm Sắt quét một vòng quanh nhà: “Ai Nhĩ Duy Tư đâu?”
Nhóc con lắc lắc cái mông tròn trịa chạy ra, nhào vào lòng Lâm Sắt, trong lồng ngực hắn uốn tới ẹo lui. Lâm Sắt vuốt gương mặt ướt nhẹp của nhóc con, cầm khăn mặt từng chút từng chút lau khô cho nhóc, sau đó lại thay quần áo mới cho bé con. Thời điểm hắn làm tất cả những việc này, Y Lai luôn ở bên cạnh nhìn.
“Con nhớ Mập Mạp.” Ai Nhĩ Duy Tư nháy mắt nói.
Lâm Sắt biết ý nhóc, tiểu tử này là muốn hắn biến thành hình thú. Hình thú oai dũng vốn dùng để chiến đấu, giờ lại dùng để chọc vui nhóc con... Lâm Sắt xoay người vào toilet, lúc đi ra đã là một con sư tử oai phong lẫm liệt. Ai Nhĩ Duy Tư xông lên, hai tay ôm chặt lấy chân sư tử, mặt chà lên da lông mềm mại. Sư tử đem tiểu gia hỏa tha lên, tiếp đó thả xuống nơi sàn nhà trải thảm lông, nằm xuống. Ai Nhĩ Duy Tư bắt đầu bò lên lưng sư tử.
Nhìn vật nhỏ vui đùa, lăn qua lăn lại trên lưng sư tử, trong lòng Y Lai có chút mềm mại, ánh mắt xanh lam lộ ra chút ôn nhu.
Lâm Sắt vẫn len lén nhìn sắc mặt Y Lai, tất nhiên đã thấy biến hóa của y, không nhịn được đem đuôi vểnh lên, sượt sượt cái cổ của tiểu gia hỏa, trêu nhóc con bật cười khanh khách.
Chờ nhóc con chơi mệt rồi, Lâm Sắt mới biển trở về hình người, trong ngực ôm Ai Nhĩ Duy Tư, ngồi đối diện Y Lai.
“Mập Mạp, chú có thể thường xuyên đến nhà con chơi được không?”
Ánh mắt Lâm Sắt rơi trên người Y Lai. Lâm Sắt không nói gì, Y Lai tự biết hắn đang trưng cầu ý kiến của y.
Y Lai chống cằm, tựa như đang chăm chú suy nghĩ. Lâm Sắt nhìn không chớp mắt, ý đồ của hắn quá rrõ ràng, Ai Nhĩ Duy Tư cũng phát hiện, bò xuống khỏi người Lâm Sắt, làm nũng hô một tiếng: “Baba~”
“Nếu chú đó ngày nào cũng đến, trong mắt con còn coi ba là baba sao?” Y Lai chọt chọt đầu Ai Nhĩ Duy Tư.
Tiểu gia hỏa ôm cánh tay Ai Nhĩ Duy Tư, nắm càng thêm chặt, lấy lòng nói: “Trong lòng con có một chỗ rất rất cao, baba ở trên đó á.”
“Cao cỡ nào?”
Tiểu gia hỏa nhón chân lên, đưa tay thật cao.
“Vậy chú đó thì sao?” Y Lai thấp giọng hỏi.
Nhóc con chuyển động con ngươi, chỉ chỉ bàn chân be bé của mình.
Y Lai rốt cuộc cũng thỏa mãn.
Điện thoại Lâm Sắt đột nhiên reo, hắn đi ra ngoài nhận cuộc gọi, lúc đi vào mặt đã nở hoa.
Y Lai nghi hoặc nhìn hắn.
“Có một tin rất tốt.” Lâm Sắt chỉ chỉ tivi trong phòng khách hỏi: “Tôi có thể dùng tivi không?”
“Cứ tự nhiên.”
Tivi mở lên, lúc nhân vật trên màn ảnh xuất hiện, biểu tình trên mặt Y Lai có chút ngưng trệ. Gương mặt đó y đã quá quen thuộc, cũng chính là gương mặt y sợ gặp phải nhất.
Công tước Niết Phổ Đốn là người khẳng khái có nguyên tắc, đối với bất kỳ hành động không chính đáng hay bạo lực ông đều rất ghét. Mà Y Lai, ỷ vào được hoàng đế sủng ái mà đi cướp đồ của người khác, xúi giục hoàng đế làm chuyện bất minh, hẳn là ông cũng rất ghét y đi.
Y Lai sợ người kia sẽ thấy mình, cho nên mỗi lần y xuất hiện trước công chúng đều là một bộ dáng vẻ đậm mùi phấn son, trang điểm đến không một ai có thể nhìn rõ được gương mặt thật của y. Y sợ mình phải nhìn thấy dáng vẻ chán ghét của ông.
“Y Lai là con trai ruột của tôi cùng phu nhân Niết Phổ Đốn. Nó là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, tuyệt đối không cố làm những chuyện dơ bẩn mà các người nói tới.”
Y Lai nhìn chằm chằm công tước trên màn ảnh, đột nhiên cái gì cũng đều không nghe được: “Ông ấy đang nói gì thế?”
Lâm Sắt lặp lại lời của công tước Niết Phổ Đốn.
“Thế nhưng thật sự là tôi làm.” Y Lai khó chịu nói. Mặc dù là vì Hoàng Tộc, thế nhưng y xác thực là đã làm.
“Có phải công tước Niết Phổ Đốn đang bao che khuyết điểm cho Y Lai không?” Cánh nhà báo trên truyền hình dồn dập hỏi công tước.
Công tước đáp: “Con trai tôi làm cái gì cũng có lí do của nó.”
Đám nhà báo này vốn luôn giữ phép tắc, nể mặt gia tộc Niết Phổ Đốn bảy phần, giờ lại mạnh miệng không kiêng dè ai như vậy...
Y Lai nở nụ cười, trong lòng có chút ấm áp, cũng có chút chua xót.