Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 54: Chương 54: Kinh hỉ




Khi một người toàn thân dơ bẩn, chỉ cần làm một chút chuyện tốt thì nhất định sẽ làm chấn động dư luận. Nhìn thành tích ưu tú xuất thần của y, rất nhiều người không khỏi nghĩ đến, lẽ nào tất cả mọi chuyện trước giờ bọn họ biết đều sai sự thật? Y Lai còn có rất nhiều phương diện không ai biết được. Sự háo hức tìm tòi của dân chúng tuôn trào càng lúc càng mãnh liệt. Mà sự thật chứng minh, sức mạnh của dân mạng đã đạt tới trình độ vượt xa trí tưởng tượng của nhân loại. Những tin tức bọn họ đào móc được càng lúc càng nhiều, mà những kết quả kia càng thêm phần ngoài ý muốn.

Y Lai cũng không phải xuất thân bình dân, y đã được học chương trình giáo dục cao cấp. Những giáo viên của y ở Đế Quốc cũng là gạo cội có uy danh từ xưa. Có người thậm chí tìm tới một vị giáo sư của Y Lai xin đánh giá. Vị tiên sinh đó nhận xét Y Lai chỉ có vẻn vẹn mấy chữ: “Chăm chỉ, cương nghị, tiềm lực rất lớn.” Phải nói, vị giáo sư này ở Đế Quốc rất có địa vị quyền uy, ông rất ít khi tự tay đánh giá ai đó. Mà người đã được ông ấy khen, không ai không trở thành vĩ nhân Đế Quốc.

Sau đó, lại có người phát hiện Y Lai là dị năng giả*. Kết quả khảo sát IQ lẫn thể lực của y là trình độ thượng đẳng. Dựa theo số liệu thân thể y, y hoàn toàn có thể dựa vào thực lực mà trở thành phụ tá đắc lực của hoàng đế.

(Dị năng giả*: Chắc mọi người chưa quên đâu:“> Là người có năng lực đặc biệt, có thể biến thành hình thú, có thể trạng cơ thể hay trí thông minh đặc biệt hơn người.)

Tin tức về Y Lai không ngừng được công khai. Y Lai thậm chí còn có một ít fans hâm mộ. Bọn họ tin chắc Y Lai nhất định gặp phải vài phiền toái tâm lý của thiên tài, đồng thời còn đối với y nảy sinh tâm trạng sùng kính. Bọn họ tự xưng là “Đọa Lạc Thiên Sứ Phái*”, đồng thời còn lập ra một hội chuyên nghiên cứu nguyên nhân Y Lai sa đọa.

(Đọa Lạc Thiên Sứ*: Thật ra mình cũng không hiểu lắm nghĩa của từ đọa lạc, đại khái là tin tưởng vào một trường phái, thuyết, đạo gì đó... Ở đây chắc có nghĩa là tin vào sự tồn tại của thiên sứ.”

Một vị nhân vật truyền kỳ như vậy, vì sao dân chúng Đế Quốc lại xem người như nịnh thần, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Là thiên tài chìm đắm trong trụy lạc hay người còn có nỗi niềm khó nói? Những tin tức về Y Lai sớm muộn đều không bại lộ, đến bây giờ mới chậm rãi truyền ra, chẳng lẽ là có người cố tình giấu diếm?

Có người dần dần đem ý tưởng này chuyển đến trên người vị hoàng đế cao cao tại thượng thống trị Đế Quốc. Trong một buổi họp báo quan trọng, thậm chí có phóng viên đặt câu hỏi:

“Bệ hạ, gần đây ngài có quan tâm tin tức về Y Lai tiên sinh không?” Vị phóng viên này dĩ nhiên bị “Đọa Lạc Thiên Sứ” ảnh hưởng, cố ý thêm hai chữ “tiên sinh” vào sau tên Y Lai.

“Bệ hạ, ngài có biết quá khứ của Y Lai tiên sinh không? Ngài cùng tiên sinh quan hệ rất tốt, chắc hẳn cũng biết tiên sinh là một người trẻ tuổi hết sức ưu tú đúng không?”

Nụ cười trên mặt Nặc Mạn Đại Đế có chút cứng ngắc.

“Y Lai là người trẻ tuổi ưu tú? Thật là buồn cười, bởi vì ưu tú cho nên mới có khả năng không kiêng dè ai đi cướp địa bàn của ta?” Mễ Ân Tinh Tương táo bạo hướng về phía phóng viên hét lớn. Mễ Ân Tinh Tương là người thù dai, hắn vẫn nhớ Y Lai cướp tòa lâu đài Tạp Lạp từ tay hắn, còn sai tướng sĩ dưới tay hắn đi làm bảo an.

Phóng viên bị hắn hét đột nhiên im bặt, không dám hỏi nữa. Nặc Mạn Đại Đế thở phào một hơi.

“Bệ hạ, gần đây tôi cũng nghe những tin đồn kia, ngài định như thế nào?” Lâm Sắt rất bình tĩnh, mỉm cười nhìn hoàng đế, nhưng ánh mắt kia tuyệt đối không chút ôn hòa.

Biểu hiện trên mặt Nặc Mạn Đại Đế không chút biến động, nhưng có chút chột dạ. Hắn dựa vào Y Lai lấy vài mỏ đá quý từ tay Lâm Sắt, đồng thời còn đoạt vài tuyến đường. Một khi chuyện hắn dựa vào Y Lai thu được quyền lợi bị bại lộ... Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì. Hắn sẽ trở thành nhân vật bị chỉ trích, uy tín xây dựng từ trước tới giờ cũng sẽ tan thành mây khói.

Lâm Sắt nhìn Nặc Mạn Đại Đế, Nặc Mạn Đại Đế cũng thăm dò Lâm Sắt, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, chẳng lẽ Lâm Sắt đã biết chuyện đó rồi? Sẽ không, tuy rằng Lâm Sắt vẫn quấn quít lấy Y Lai, thế nhưng nhìn vào trình độ oán hận Lâm Sắt của Y Lai, tuyệt đối sẽ không nói cho Lâm Sắt biết chuyện này. Hắn nên tin tưởng sự trung thành của Y Lai.

Tâm trạng Nặc Mạn Đại Đế hơi buông lỏng chút. Tiếp đó, họp báo vẫn rất thuận lợi. Sau khi buổi họp báo kết thúc, phóng viên cùng mấy vị đại thần nối tiếp nhau rời đi, cuối cùng chỉ còn mỗi vị hoàng đế cùng thư ký của hắn ở lại. Gương mặt hoàng đế trong nháy mắt nghiêm túc tới cực điểm.

“Đến cùng là ai? Những tin tức này là hồ sơ mật quốc gia, sao có thể...” Nặc Mạn Đại Đế nói. Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một vệt sáng, những hồ sơ này cũng không hẳn là tuyệt mật, lúc trước vì để cho Y Lai khôi phục bình thường, hắn đem hồ sơ huấn luyện của Y Lai đưa cho Lâm Sắt. Hồ sơ kia cũng bao gồm cả giấy tờ cá nhân lẫn mấy phiếu điểm của Y Lai.

Lẽ nào là Lâm Sắt?

Lâm Sắt cũng không tránh khỏi quá lớn mật đi. Hắn mặc dù là người nắm quyền gia tộc lớn nhất Đế Quốc, thế nhưng dám chống lại Hoàng Tộc?

“Bệ hạ, tôi vừa tra được một chuyện.” Thư ký nói, trên mặt có chút bất an.

“Chuyện gì?”

“Một tháng trước, hệ thống máy tính nội bộ Đế Quốc đã bị hacker xâm nhập. Nội bộ đã tự mình sửa chữa hệ thống, bởi vì sợ phải chịu án phạt cho nên không có đăng báo.”

Nặc Mạn Đại Đế đột nhiên vỗ bàn một cái, mặt đầy tức giận: “Chuyện như vậy bọn họ cũng dám giấu ta?!”

Thư ký cuối đầu không dám nói lời nào.

“Phía bên A Thụy Tư tới đâu rồi?” Nặc Mạn Đại Đế hỏi.

“A Thụy Tư tiên sinh đã hoàn thành bản thiết kế rồi ạ. Chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu chế tạo.”

Sự tức giận trên mặt Nặc Mạn Đại Đế rốt cuộc cũng tiêu tán một chút: “A Thụy Tư quả nhiên là thiên tài. Xế chiều trẫm đi thăm cậu ấy, ngươi đi chuẩn bị đi.”

“Vâng, bệ hạ.”

Tại quán rượu Hương Tạ.

Y Lai bắt đầu dành phần lớn thời gian dưỡng mình trong phòng. Y mỗi ngày uống rượu, xem ti vi, thỉnh thoảng tập thể hình. Còn đối với Ai Nhĩ Duy Tư thì nơi nào có đồ ăn nơi đó là thiên đường, cho nên yên phận làm bé ngoan trong tửu điếm*. Hôm nay nhóc nhân cơ hội lén lút uống một chút rượu đỏ trong ly của Y Lai, uống có chút xíu mà say cả ngày.

(Tửu điếm*: Quán rượu, quán bar,...)

“Thật hoài nghi không biết con có phải con ruột của baba không nữa...” Y Lai chọt chọt mặt Ai Nhĩ Duy Tư. Ai Nhĩ Duy Tư chỉ uống một hớp nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng cả lên. Tửu lượng Y Lai lại tốt biết chừng nào.

“Tửu lượng kém như thế còn dám uống. Lần sau còn dám uống baba liền đem con đi ném cho quái thú ăn.”

“Ưm... Mập Mạp ơi...” Ai Nhĩ Duy Tư mồm miệng không rõ, tiếp đó nhắm mắt lại, liền ngủ say sưa.

Y Lai đem Ai Nhĩ Duy Tư ôm đến trên giường, y lại đi tới trên ghế sa-lông, tiếp đó lấy quang não ra, bắt đầu đăng nhập vào diễn đàn.

Mấy loại diễn đàn bát quái này từ lâu đã là phương thức giải trí phổ biến của dân chúng, Từ xưa đến tận bây giờ cũng chưa hết “hot”, ngược lại còn phát triển rất mãnh liệt. Theo tiến bộ khoa học kỹ thuật, diễn đàn đã phát triển thành loại hình 4D.

Mỗi diễn đàn là một gian nhà đơn độc, bên trong bị chia thành nhiều phòng nhỏ. Mỗi gian phòng nhỏ lại có nội dung chủ đề riêng. Chỉ cần đăng ký hội viên là có thể dùng hình ảnh giả lập tiến vào gian phòng, xem nội dung bên trong.

Gần đây y gia nhập một nhóm tên là Đọa Lạc Thiên Sứ, trở thành hội viên phổ thông của diễn đàn. Mỗi ngày lạc thú lớn nhất của y là được nhận những thiếp mời vào đây đi dạo, sau đó y sẽ đem hết mấy tấm thiếp đó xem đi xem lại. Y Lai lưu luyến cái thế giới ảo này, y cảm giác được một loại vui sướng khó nói thành lời, y rất muốn cảm tạ người đã lập nên gian phòng này.

Y Lai gần như không thể chờ được nữa, nhanh chóng tiến vào thế giới giả lập kia. Khi y vừa ổn định, trước mặt y đã xuất hiện mấy dòng chữ:

<HOAN NGHÊNH ĐẾN VỚI ĐỌA LẠC THIÊN SỨ>

Đọa Lạc Thiên Sứ... Y Lai đọc thầm bốn chữ này, đột nhiên nở nụ cười.

Y Lai bắt đầu tìm hiểu gian nhà nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một gian phòng tên là “Mỉm cười“.

Y Lai đi vào, thời điểm y nhìn thấy những bức ảnh kia, Y Lai đột nhiên sửng sốt.

Nơi này cư nhiên thu thập đủ dáng vẻ mỉm cười. Gương mặt đó, đối với Y Lai mà nói, quen thuộc, nhưng cũng thật xa lạ. Rất nhiều năm trước, mỗi lần y nhìn vào gương, y đều đối mặt với gương mặt đó. Một gương mặt trang điểm cực kỳ đậm, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, hoàn toàn che lấp hẳn dung nhan vốn có. Mà nụ cười của khuôn mặt đó, trong mắt y không chút xinh đẹp.

Đây là quá khứ của y, là lúc y bị nhiều người phỉ nhổ, căm ghét, cũng là khoảng thời gian y không muốn nhớ tới nhất. Thế nhưng hiện tại, lại bị đưa ra trước mặt nhiều người như vậy. Mỗi một bức ảnh là một tư thái mỉm cười khác nhau, bên cạnh ảnh còn có một đoạn chữ giải thích. Mỗi một câu chữ đều đem nụ cười “xấu xí” kia giải thích đến cực kỳ duy mỹ. Thời điểm Y Lai xem đến tấm thứ ba, trong lòng có loại cảm giác chua xót, y nhịn không được ngẩng đầu lên xem tên người sáng lập gian nhà này. Ni Khắc Tư, là một cái tên giả lập*, là tên của người đã tạo ra nơi này.

(Tên giả lập*: Kiểu như tên trên mạng ấy mà:> Như tui tên Nhi nè, mà lên mạng thì tui lấy tên Hiên Dư)

Ni Khắc Tư, cảm ơn.

Y Lai chìm đắm trong thế giới này, đem mỗi một bức hình cùng mấy dòng ghi chú nghiêm túc nhìn một lần. Góc phòng có cây cột màu trắng, chỉ cần đem lỗ tai kề sát vào nó, đều có thể nghe được thanh âm người khác từng lưu lại.

Y Lai đem tai dán vào, những tin nhắn được chọn lọc theo thơi gian lần lượt vang lên.

“Quá khứ của cậu ấy rốt cuộc đã phải trải qua chuyện gì?”

“Nhìn cậu ấy cười, tôi lại muốn khóc.”

“Những nụ cười này thật chua xót...”

“Lại là Ni Khắc Tư, lẽ nào người tên Ni Khắc Tư này thầm mến tiểu thiên sứ Y Lai?”

“Y Lai tiểu thiên sứ có khi nào bước vào đây không?”

“Y Lai, cho dù thế giới vứt bỏ cậu, thế nhưng vẫn còn chúng tôi yêu cậu.”

“Nguyện cho cậu được sống thật hạnh phúc.”

Y bị người thân cận nhất vứt bỏ, bị cả thế giới phỉ nhổ, y từ lâu đã không còn hi vọng xa vời sẽ có người đối tốt với y. Sống trong thế giới này, y cảm giác được mọi thứ thật lạnh lẽo, ngoại trừ Ai Nhĩ Duy Tư – người duy nhất có thể mang cho y chút ấm áp. Y không e ngại lạnh giá, y tự thu mình lại trong cái kén đơn côi, dùng biểu tình lạnh lùng để đối chọi với thế giới. Y đủ kiên cường, thế nhưng không phải là y không có khát vọng. Mà hiện tại, khi nghe được những thanh âm này, y đột nhiên cảm giác được khát vọng đã lâu không thấy bỗng trỗi dậy trong tim.

Cảm tạ...

Thời gian ở thế giới giả lập cũng tương đồng với thế giới thật. Lúc Y Lai trở về, trời đã tối muộn. Ai Nhĩ Duy Tư đã tỉnh rồi, đang nằm nhoài trên ghế sa-lông, hai mắt xanh lam khẩn trương nhìn chằm chằm baba nhóc: “Baba, sao mắt baba đỏ thế?”

Hình ảnh trong thế giới giả lập đã ảnh hưởng đến tâm tình Y Lai. Y Lai hoàn hồn, mới phát hiện khóe mắt của mình có chút ướt át. Y Lai đem Ai Nhĩ Duy Tư ôm vào trong ngực, hôn hôn trán nhóc.

“Baba, con nhớ Mập Mạp...” Ai Nhĩ Duy Tư vặn vặn ngón tay nói.

Trong lòng Y Lai lập tức mềm nhũn: “Ừm, baba sẽ dẫn con đi tìm Mập Mạp.”

Trên mặt nhóc con nở nụ cười vui sướng: “Baba, con yêu baba!!”

Y Lai sờ đầu nhỏ của nhóc, lại cùng nhóc cụng mũi, thân mật nói: “Tiểu bảo bối.”

“Baba!”

“Sao?”

“Baba rất vui phải không?”

“Hả?”

“Sau này baba vẫn vui vẻ như vậy được không?”

-------------------------------------------------------

Hiên Dư: Hai bạn trẻ có tiến triển rồi a~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.