Rõ ràng đi sớm nửa tiếng vậy mà đến thời gian rước An Nhiên cũng không có, Thanh Nhi phóng nhanh vượt ẩu tới nơi thì đã là 6h56'. Nhìn từ xa đã thấy một tiểu mỹ nhân mặc váy hồng rối rắm đi qua đi lại trước cổng khách sạn, bộ dáng căng thẳng cực độ.
Thanh Nhi tấp nhanh xe vào lề đường, nhanh như chớp phóng xuống xe một mạch lôi cô ấy vào thang máy. Lúc đầu An Nhiên không kịp phản ứng đờ mặt ra sau lập tức nổi giận, mắng tung toé. “Bà chị, chị có biết mấy giờ rồi không hả? Đã không có Thư mời mà còn đi trễ thì vào bằng cách nào? Bây giờ...”
“Câm đi..” Thanh Nhi vỗ miệng cô ấy một cái, hung hăng trừng mắt. “Lập tức cười lên cho chị.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy tinh một tiếng mở ra, hai luồng ánh mắt của nhân viên soát thư thẳng tắp vào.
Trên mặt Thanh Nhi lập tức mang nụ cười duyên dáng gió xuân, nắm lấy tay An Nhiên từng bước tao nhã đi đến chỗ họ, ánh mắt lơ đểnh lướt qua tờ giấy trên bàn, ngẩng đầu cười một cái xinh đẹp tuyệt trần.
Nhân viên nam ngây ngẩn cả người nhìn không chớp mắt, nhân viên nữ cũng mất mấy giây mới tằng hắng một cái, cất giọng lịch sự. “Mời tiểu thư đưa Thư mời ạ!”
Trên mặt Thanh Nhi vẫn giữ nụ cười mê hoặc, giọng nói bình thản mà thanh khiết, lại còn chọn ngôn ngữ Tiếng Anh. “Tôi không có Thư mời, baba nói tôi và em gái đến đây xem trước, baba xuống máy bay sẽ đến đưa Thư mời sau.”
Nhân viên nữ im lặng nhìn vẻ mặt cô vài giây, lại cất giọng lịch sự. “Vậy tiểu thư vui lòng cho chúng tôi biết quý danh để kiểm tra.”
Thanh Nhi mỉm cười, nhẹ giọng nói. “Tôi là Trần Thanh Nhi, baba là đạo diễn Trần.”
“Tiểu thư vui lòng chờ một chút.” Nhân viên nữ nói xong liền nhanh nhẹn dò vào tờ giấy trên bàn, thấy chỗ đạo diễn Trần vẫn chưa đánh dấu, lại quay sang nhân viên nam nói vài lời gì đó.
Vẻ mặt Thanh Nhi vẫn hoà nhã chờ bọn họ, làm như vô tình liếc qua cửa vào một cái, chân mi hơi hơi nhíu lại nhìn có vẻ thanh thuần nhưng vẫn thấy rõ sự thiếu hài lòng.
Một lúc sau, nhân viên nữ thấy vậy cũng không tiện cản nữa, nhanh nhẹn giơ tay ra. “Mời Trần tiểu thư.”
Thanh Nhi cười mỉm một cái, xoay người cùng An Nhiên đi song song vào, vừa qua mặt bọn họ ai đó liền nhịn không được bật ngón cái. “Quá bản lĩnh.”
Thanh Nhi mơ hồ hất chiếc cằm xinh đẹp, khẽ nhấp môi. “Bên phải có camera.”
Sống lưng An Nhiên lập tức thẳng đừ, lấy kinh nghiệm lần trước liền thay đổi tư thế, chân nhẹ nhàng như đi trên mây, vẻ mặt bình thản như dạo chơi chốn bồng lai tiên cảnh.
Qua vài bước, Thanh Nhi chợt khựng lại quay sang đẩy đầu cô ấy một cái trêu chọc. “Mi diễn sâu quá.”
An Nhiên không một lời liền hất tay cô ra, chu môi. “Mi biến đi, đừng làm hư tóc đẹp của ta.”
“Hừ..” Thanh Nhi cố tình đẩy cho phát nữa, lè lưỡi. “Ta không biến, mi mới phải là người biến đi, đi mà tìm thằng đàn ông nào tốt tốt một chút bắt cặp, đại gia không bao mi nữa.” “Xì..” An Nhiên phất tay qua mặt cô, chảnh choẹ hất cằm. “Bổn tiểu thư đàn ông một tá, còn cần đến đại gia dỏm như mi bao sao?!”
“Biến đi, biến đi.” Thanh Nhi không niệm tình đẩy cô đi, vẻ mặt tiễn dông càng xa càng tốt.
Vừa xoay đầu lại thì bất ngờ thấy Hứa Trác Tùng đang cằm điện thoại đi tới, bộ áo sơ mi trắng và quần tây thường ngày nay được khoát thêm chiếc áo vest bên ngoài nhìn vô cùng phong độ, mái tóc ngắn nam tính, bên tai trái vẫn đeo một chiếc khuy đen đơn giản, nhìn thế nào cũng rất lịch lãm.
Cô mỉm cười, vừa giơ tay ra muốn chào thì ai đó đã đi lướt qua cô không chần chừ nửa giây.
Thanh Nhi (-_-) cúi đầu, xoa xoa hai bàn tay, quê dễ sợ luôn á!
Hứa Trác Tùng lúc đầu cũng cảm nhận được có người muốn chào hỏi mình, nhưng vì đang bận gọi điện thoại nên không để ý. Chờ lúc xoay lại chỉ thấy một bóng lưng quen thuộc, hai bờ vai trắng nõn, mái tóc đen mượt thả dài, giống như Thanh Nhi.
Thanh Nhi trề môi, quê là không quề, mà đi rồi thì khỏi cần gọi lại. Cô xoay người, từ tốn đi vào trung tâm buổi tiệc, thoáng dừng lại cầm lấy ly van trắng nhấp môi, vị cũng được không quá nồng, uống nhiều chắc không say.
Phòng tiệc ở lầu 5 khách sạn bốn sao thường khá rộng lớn, nhưng do khoá này sinh viên tốt nghiệp hơi nhiều cộng thêm vài chục đạo diễn thì thành ra có hơi chật một tí. Thanh Nhi nhìn lướt qua vài người, muốn tìm Trịnh Thiên Mịch cũng không quá khó, chỉ là cô vô tình phát hiện ánh mắt của đám đạo diễn cứ như sói xám sượt qua sượt lại trên người cô.
Sởn cả da gà~
Thanh Nhi vừa muốn quay đi nơi khác, trước mắt bất thình lình xuất hiện một người đàn ông trung niên bộ dáng cũng được, ông ta mỉm cười với cô. “Xin chào, tôi là đạo diễn Vương của Truyền thông FL.”
Thanh Nhi khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu, lịch sự đáp lời. “Tôi là Thanh Nhi, sinh viên khoa Báo chí của Học viện.”
“Ồ..” Vẻ mặt đạo diễn Vương tỏ ra bất ngờ, ánh mắt lại nhìn cô từ trên xuống dưới. “Là sinh viên khoa Báo chí sao? theo tôi biết thì buổi tiệc này chỉ có sinh viên khoa Điện ảnh tham dự.”
Bị nhìn như vậy rất khó chịu nhưng Thanh Nhi vẫn cố giữ nụ cười lịch sự, vừa muốn mở miệng nói cô đến để học hỏi kinh nghiệm thì đột ngột eo bị ôm lấy. Cô giật mình, ly rượu trong tay run rẩy xém rớt, lại nghe thấy giọng nói quen quen vang bên tai. “Là tôi dẫn em ấy đến đây học hỏi.”
“Trác Tùng?” Đạo diễn Vương đột nhiên bật cười, vội đưa tay ra bắt tay với anh ta. “Lâu rồi không gặp! Cậu giờ đã trở thành giảng viên ưu tú của Học viên, tôi hiện tại phải nhờ cậu chọn cho vài người mới đây.”
Thanh Nhi ngẩng đầu lên hung ác lườm cho ai đó một phát. Làm cô hết hồn, chỉ thiếu tạt cho một gáo rượu vào thẳng mặt.
Hứa Trác Tùng cười cười siết chặt lấy eo cô, lại quay sang cười nói với đạo diễn Vương. “Anh đừng khách sáo, tôi nghe Bằng Đức nói anh phải ra nước ngoài ba tháng để quay phim, sao đột ngột lại trở về?” “À..” Nói tới chuyện này đạo diễn Vương liền nhíu mi, khó mở miệng. “Là do dự án phim mới với bên GJ đang thiếu hai nữ thứ, đúng lúc nhận được Thư mời nên trở về đây xem có người phù hợp không? Cậu biết đấy, chủ tịch bên đó tính tình không được tốt lắm.”
Hứa Trác Tùng hiểu ý gật đầu. “Chỉ mới nửa năm ông ta đã đuổi gần 10 ngôi sao hạng A bên chúng ta, Bằng Đức nói ông ta chỉ chọn người mới hơn nữa lí lịch phải trong sạch.”
Cái gì lí lịch trong sạch? Nói thẳng ra là chưa xxoo đi! Thanh Nhi trề môi, lũ già biến thái!
Nghe vậy Đạo diễn Vương nhịn không được thở dài. “Chính vì sở thích đổi tình nhân của ông ta mà tiến độ phim gặp không ít phiền phức. À tôi nhìn được hai sinh viên bên đó, cậu đã từng dạy qua bọn họ nói xem hai người đó có phù hợp với tiêu chuẩn của ông ta hay không?”
Khoé môi Thanh Nhi co giật, gì vậy trời? sao giống tình tiết chọn gái cho ông chủ thế này?
Đã vậy Hứa Trác Tùng xoay đầu nhìn thật, hơn nữa còn gật đầu, vừa lòng nói. “Được, thành tích của hai sinh viên đó khá tốt, cũng rất biết thức thời.”
Thanh Nhi nhịn hết nổi giật giật góc áo anh ta, hơi nhón giày thủ thỉ vào tai Hứa Trác Tùng. “Thầy Hứa, thầy đang giúp Học viện bán gái mại dâm đó hả?”
Khoé môi Hứa Trác Tùng khơi lên cười cực đẹp, kéo đầu Thanh Nhi đến gần hôn tóc cô một cái, nhẹ giọng nói. “Đừng nhiều lời, nếu không tôi sẽ bán luôn em.”
Thanh Nhi (-_-) ngậm miệng ngay!
Đạo diễn Vương nhìn hai người, ánh mắt chợt trở nên ám muội dừng trên người Thanh Nhi, lại hỏi. “Cậu là giảng viên dạy diễn xuất, sao lại có học trò thuộc khoa Báo chí đây?”
Hứa Trác Tùng vẫn cười cười như không. “Em ấy thường đến khoa Điện ảnh học tập, khá quan tâm tới lĩnh vực giải trí, các luận báo do em ấy viết đều rất xuất sắc.”
Được khen đó! Thanh Nhi trong lòng nở hoa, nở hoa, nở hoa..
Đạo diễn Vương nghe vậy liền ý vị nhìn Thanh Nhi, thăm dò hỏi. “Vậy em có thích làm diễn viên không?”
Thanh Nhi cười mỉm, vừa mở miệng muốn từ chối thì bị một giọng nói tự tin chèn mất. “Em ấy là bạn gái của tôi, anh không tính cướp người ngay trước mặt tôi đấy chứ?”
Thanh Nhi cắn môi ngượng ngập xoay đầu anh ta, ánh mắt bắn ra tên lửa.
Ngược lại, đạo diễn Vương bật cười, thân thiết vỗ vỗ vai Hứa Trác Tùng, vui vẻ nói. “Cậu vẫn vậy, giữ bạn gái quá kĩ, tôi từ trước đến nay vẫn thích cái tính này của cậu, giới trẻ bây giờ không nên sống buông thả quá.”
Thanh Nhi cắn răng, hai con khỉ nhà mi nói ai buông thả hả?!
Hứa Trác Tùng cũng bật cười, lại ôn nhu hôn lên tóc cô một cái, giống như đang khoe khoang. “Tính em ấy rất cởi mở lại hay gây chuyện thị phi, tôi còn đang nghĩ cách kiềm cặp lại đây.”
“Không nên.” Đạo diễn Vương lắc đầu, rất có kinh nghiệm bổ túc. “Cứ để em ấy thoải mái, cậu chỉ cần chiều theo em ấy một chút đảm bảo em ấy sẽ không bỏ được cậu.”
Thanh Nhi nghiêm mặt giơ tay. “Em nghe hết rồi.”
Hai người họ cùng cười, Hứa Trác Tùng diễn giống như thật siết lấy eo cô, đạo diễn Vương nhìn hai người thấy không còn gì nói liền giơ ly rượu ra. “Uống một ly, tôi còn muốn đi xem một vòng.”
“Được.” Hứa Trác Tùng cũng giơ ly ra cạn, Thanh Nhi biết điều nhanh nhẹn chạm cốc với họ nhấp một ngụm.
Uống xong đạo diễn Vương liền xoay người đi, Hứa Trác Tùng cúi đầu thấy mặt cô bí xị liền đưa tay kéo lên, ngụ ý hỏi. “Em muốn đi theo ông ta sao? Bên GJ chỉ tuyển diễn viên chịu làm tình với ông chủ và ông ta thôi.”
“Hừ..” Thanh Nhi đẩy tay anh ta ra, nhếch mép. “Ai muốn theo ông ta, em đang suy nghĩ chuyện trọng đại.”
“Chuyện gì?” Hứa Trác Tùng chăm chú nhìn gương mặt cô, ánh mắt ngày càng nhu tình.
Thanh Nhi cắn môi dưới, cẩn thận nghiền ngẫm gần một phút mới bất ngờ đưa tay ôm cổ Hứa Trác Tùng, bày ra vẻ mặt quyến rũ lừa gạt nói. “Thầy Hứa, hay bữa nay thầy đóng giả làm bạn trai em đi, ngày mai em sẽ mời thầy đi ăn một bữa cực thịnh soạn, có được không?”
Chớp chớp mắt dụ dỗ...
Hứa Trác Tùng im lặng nhìn cô chằm chằm, lâu ơi là lâu tới mức cô sắp hết kiên nhẫn mới miễn cưỡng phun ra một chữ được.
Ai đó mừng húm, tung người hôn một phát lên má anh ta, cong mắt vỗ tay. “Thành giao.”
Xong liền xoay đầu đi nơi khác ngó nghiêng ngó dọc, không hề để ý đến biểu cảm trên mặt ai kia.