Thế Thân Nữ Phụ

Chương 22: Chương 22: Cá cược.




       Lúc Thanh Nhi đến công ty thì chưa đến giờ nghỉ trưa, sảnh lớn thưa thớt vài người qua lại. Cô mặc váy ngắn trên đầu gối, mang túi xách chanel, đeo kính râm hàng hiệu, sang chảnh đi đến bàn tiếp tân, hất cằm hỏi. “Tổng giám đốc có trong phòng làm việc không?”

      Nữ tiếp tân nhìn cô, nở nụ cười lịch sự. “Xin hỏi danh tánh của tiểu thư? có hẹn trước không ạ?”

       Thanh Nhi trầm mặc một lúc tháo kính râm ra hỏi. “Tôi không có hẹn trước, không thể vào được à?”

      Ai ngờ cô ta gật đầu thật. “Xin lỗi tiểu thư.”

      Khoé miệng Thanh Nhi co giật, đập mạnh cặp kính râm lên bàn, nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Tôi là con gái chủ tịch, em gái tổng giám đốc, tôi không thể vào thế cô vào được? Làm tiếp tân cũng phải biết bổ sung tin tức chứ, cả cái tổ quốc này đều biết tôi là đại tiểu thư tập đoàn Trần Vân, chỉ mình cô là không biết. Nhân viên mà thiếu quan tâm về công ty, cái gì cũng không biết thì mướn làm cái gì? ngày mai khỏi đi làm luôn đi.”

       Nữ tiếp tân nhìn chằm chằm cô thấy cô xoay người đi vào thang máy chuyên dụng liền khẩn cấp gọi bảo vệ. Hai tên bảo vệ chạy xòng xọc vào nhìn thấy Thanh Nhi lại quay đầu nhìn cô ta, không nói lời nào xoay người đi ra ngoài.

      Nữ tiếp tân thấy thế liền hô to. “Mau bắt người lại, lôi cô ta ra ngoài.”

      Một tên bảo vệ lườm cô ta, lạnh lùng mắng. “Có gan thì cô đi bắt đi.”

        Thanh Nhi lên tầng cao nhất vào thẳng văn phòng tổng giám đốc, cẩn thận đặt khay cơm lên bàn rồi đưa mắt nhìn ngó một vòng. Không có ai cả, chắc là đi họp cả rồi.

       Vừa tính xoay người rời đi thì thấy trên bàn làm việc có một khung ảnh, Thanh Nhi tò mò chạy đến cầm lên xem. Cô trợn tròn hai mắt, cái này.. cái này.. cái này..

     ...là ảnh của cô!

     Thật sự là ảnh cô lúc 10 tuổi ôm hôn một cậu trai cao hơn mình một cái đầu.

      Thanh Nhi nhìn chằm chằm khung ảnh, cậu trai này nếu cô đoán không sai thì là anh hai đi, thì ra lúc bé hai người đã chơi chung với nhau.

      Còn có.. còn có.. hôn môi nữa!

      Ôi, mắt cỡ quá~

      Hai má Thanh Nhi tự dưng nóng lên, thử tưởng tượng mỗi tiếng đồng hồ anh hai ngồi đây nhìn vào tấm hình trẻ trâu này, cô chỉ muốn vứt quắch nó vào thùng rác.

      Nhưng mà, suy nghĩ kĩ lại thì anh hai không ghét cô nhỉ? Có ai ghét người mà đem ảnh trưng trước mắt đâu, rõ ràng lúc nào cũng quan tâm cô mà bày đặt làm mặt lạnh.

Tối qua gọi cho cô tận 29 cuộc!

       Thanh Nhi không nhịn được cười sung sướng, đưa tay vuốt vuốt khung ảnh cẩn thận đặt lại vị trí, liếc mắt nhìn hai đứa bé ôm hôn nhau, bật cười một tiếng. “Ních quỷ.”

       Xoay người muốn đi về khoé mắt liếc nhìn hộp cơm, trong đầu bật ra một sáng kiến. Thanh Nhi dừng chân đi lại ngồi lên sôfa, rút một tờ giấy nhỏ và bút trong túi xách ra, cắm cúi vẽ đầu heo dễ thương và dòng chữ “Anh hai yêu dấu, phải ăn hết cơm nhé! Moa~ moa~” xong đem mảnh giấy gắn vào hộp cơm, tung ta tung tăng quảy túi xách ra cửa.       Anh hai cùng một cô thư kí xinh đẹp vừa ra khỏi phòng họp đang đi về hướng này, cô thư kí ngẩng đầu nhìn anh ta khẽ nói: “Giám đốc, sắc mặt anh không được tốt lắm, em đi pha cafe cho anh nha.”

       Trần Kha Dương đang bận xem tài liệu trong tay, thờ ờ “Ừ” một tiếng đầu cũng chẳng ngẩng lên.

       Thanh Nhi đứng xa nhìn thấy bật cười khúc khích, đưa tay vào túi xách móc điện thoại ra, sải ba bước dài liền đến gần anh ta, nhanh như chớp ôm lấy cổ, hung hăng hôn lên má một phát vang dội.

       Tách!

       Anh hai giật mình ngẩng đầu lên, cô vẫn giữ nguyên tư thế, môi chạm má anh ta, liên tục nhấn màn hình.

       Tách tách tách!

       Trần Kha Dương nhìn ảnh mình bị thu vào điện thoại, một giây liền nổi giận đập sấp tài liệu vào người cô thư kí bên cạnh, nhanh nhẹn giơ tay tóm lấy người cô, gầm nhẹ. “Em lại muốn giở trò gì hả?”

       Thanh Nhi không hề phản kháng, chỉ lo lưu ảnh rồi cho điện thoại vào túi xách, sau đó mới đưa mắt nhìn anh ta, thư thư thái thái gác luôn cánh tay còn lại lên vai ôm lấy cổ anh ta, cười gian trá. “Em có làm gì đâu, em chỉ chụp ảnh với anh yêu của em không được à?”

       Trần Kha Dương trừng mắt nhìn chằm chằm cô, Thanh Nhi khẽ cười nghiêng đầu mờ ám nói vào tai anh ta. “Em thấy hết rồi nhé.” Dứt lời, hiên ngang xoay người, phẩy mông đi vào thang máy.

      Cô thư kí nảy giờ vẫn còn ngơ ngác thấy Thanh Nhi rời đi liền lấp bấp. “Giám đốc, đó là Trần.. Trần tiểu thư hay.. bạn.. bạn gái anh vậy?”

        Trần Kha Dương liếc qua cô ta một cái. “Đi làm việc của cô đi.” sảy bước nhanh vào phòng làm việc.

Thanh Nhi vừa bước ra thang máy vài bước thì nữ tiếp tân ban nảy đã vội vã chạy đến nắm lấy tay cô, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nất. “Trần tiểu thư, tôi xin lỗi cô, là tôi không có mắt không nhận ra cô là con chủ tịch. Tôi xin cô tha cho tôi một lần, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa.”

Tâm tình Thanh Nhi rất tốt, vốn lúc đầu chỉ là nói vài lời khiển trách chớ không có ý đuổi cô ta thật, bây giờ tất nhiên sẽ càng không đuổi nhưng cô không nói gì cả tiếp tục đi về trước.

Nữ tiếp tân thấy cô không để ý đến mình liền oà khóc nức nỡ, một mực van xin. “Trần tiểu thư, tôi xin cô đừng đuổi việc tôi, tiền lương 2 tháng sau tôi phải cố gắng lấy để giúp mẹ phẫu thuật, tôi xin cô đó, Trần tiểu thư.”

Thanh Nhi hít sâu một hơi, dừng bước xoay đầu nhìn cô ta, giọng cứng rắn. “Bây giờ là giờ nào, chỗ làm của cô ở đâu, tại sao còn đứng đó mà không vào vị trí?”

Nữ tiếp tân nghe vậy sững sốt, chờ lúc hiểu ra thì Thanh Nhi đã đi ra khỏi cửa, lấy hết can đảm hét lớn. “Trần tiểu thư, cám ơn cô.”

       Thanh Nhi đứng trước cổng công ty cắn môi xoa trán nhìn vào điện thoại, còn hơn sáu tiếng nữa mới tới giờ hẹn với Huỳnh Bách Nhân, bây giờ biết đi đâu đây?

       Nhìn đi nhìn lại nhìn xe cộ chạy qua chạy lại, chân đá đá giày cao gót, cố bứt tóc nghĩ, đi đâu giờ ta?

      A!     Có rồi..

     Mắt Thanh Nhi sáng lên, vội vàng bấm điện thoại.

      “Alo, anh Phong, anh đang ở đâu đấy?”

      ....

      “Đi ăn cùng chị Mịch ạ? Hay quá, em cũng đang muốn đi ăn, anh qua rước em cùng đi được không?”

      ....

      “Được ạ, em đang ở trước cổng công ty.”

      ....

      “Dạ..”

Thanh Nhi ha ha cười cho điện thoại vào túi, hưng phấn nhịp nhịp chân.

Trời ới ơi, con sắp lên chuyến xe làm nữ phụ độc ác rồi..

Vui quá~

Trước khi Trình Dịch Phong đến đón Thanh Nhi thì đã rước Trịnh Thiên Mịch, cô nhìn hai người họ rồi vui vẻ ngồi vào ghế sau, bĩu môi nói. “Chị Mịch dạo này toàn đi chơi riêng với anh Phong không thèm rủ em luôn!”

Trịnh Thiên Mịch khẽ giật mình, xoay đầu nhìn cô cười cười như dỗ con ních. “Không phải đâu, chị chỉ thuận đường đi ngang qua công ty anh ấy nên mời anh ấy đi ăn thôi.”

Nghe vậy Thanh Nhi liền trề môi, lúc lắc đầu. “Thôi đi, đừng thấy em hiền lành rồi lừa gạt nhé, lúc nảy em lên xe đã thấy ai đó nắm tay ai kia, ai kia cười với ai đó, ai đó nựng má ai kia, ai kia đỏ mặt với ai đó...”

“Thanh Nhi.” Trình Dịch Phong nhìn qua kính chiếu hậu gọi cô một tiếng, Thanh Nhi lập tức khựng lại, mở to mắt. “Sao ạ?”

Hắn xoay đầu nhìn cô, đột nhiên đưa tay ra phía sau nựng má cô, nhẹ giọng nói. “Thiên Mịch không nói dối, thật sự là trùng hợp đi chung.”

Ừm, rồi giải thích với cô làm gì~

Thanh Nhi ngây thơ chớp mắt lại chớp chớp, hắn thấy vậy liền bật cười búng mũi cô, cưng chiều hỏi. “Muốn ăn gì?”

“Ăn bít tết đi, em thèm thịt.” Thanh Nhi không hề suy nghĩ đáp ngay.

Trình Dịch Phong nhíu mày, “Sao lại ăn món đó?”

Cô nhìn hắn, bày ra vẻ mặt đáng thương vô tội. “Từ hôm đó đến nay chưa ai dẫn em đi ăn cả.”

       Trình Dịch Phong nghe thế thì trầm mặc xoay người lên tiếp tục lái xe, Thanh Nhi cũng vui vẻ cắm cúi vào điện thoại, post ảnh cô cùng anh hai lên, cả dòng status đều viết chữ in to. “Yêu anh hai nhiều nhất quả đất..”

       “Tằng tằng tằng..” Chưa được một phút điện thoại đã gọi tới, Thanh Nhi cười toe toét bắt máy.

      “Anh hai?”

      “....”

      “Không, em không xoá.”

     “....”

     “Không xoá là không xoá, anh có nói gì em cũng không xoá.”

      “....”

     “Ảnh đẹp, em thích, nhất định phải để mười ngày cho chúng thiên hạ biết anh là anh yêu của em.”

      “....”

      “Anh hai~~~~”

      “....”

      “Haha~, yêu anh quá! Anh ăn cơm chưa?”

      “....”

      “Nhớ ăn hết đó, toàn bộ tình yêu của em đều gửi gắm vào hộp cơm đó đấy!”

       “....”

       “Được, bye anh, moa~ moa~”

      Cúp điện thoại, Thanh Nhi sung sướng ngồi cười khúc khích, lên facebook thấy tấm ảnh đã câu gần 1k like liền hí há mở mess nhắn tin khoe khoang. “Tiểu mỹ nhân, đại gia phát hiện anh hai thương thầm ta.”

       Tiểu An Nhiên. “Đại gia, ta ngủ dậy và phát hiện mình thất thân rồi.”

       Thanh Nhi há hốc mồm, nhấn nhanh. “Mi nói thiệt hay chơi vậy? Trương Lam Tuyệt, thật sự.. tối qua.. cùng mi xxoo rồi à?”

       Tiểu An Nhiên: (mặt khóc lóc) ta không biết, ta không nhớ gì cả, ta chỉ biết ta thất thân rồi, bây giờ ta đi không được nữa.

       Thanh Nhi: Đừng khóc, đừng khóc, nói đi, bây giờ mi đang ở đâu? ta lập tức lái xe qua rước.

       Gần hai phút sau, An Nhiên mới hồi âm lại: ta đang nằm trong lòng chồng ta, còn ở đâu thì không biết.

      Thanh Nhi trừng mắt nhìn điện thoại, vừa muốn nhắn tin chửi thì bên kia đã gửi tiếp một hình mặt khóc thảm thiết. “Thanh Nhi..”

      “Cái gì?”

      Tiểu An Nhiên: Cái đó.. sau khi xxoo xong nó dính sao?

      Thanh Nhi khó hiểu chau mày: “Cái gì dính?”

      Một phút sau, An Nhiên khó khăn gửi một dòng chữ. “Cái của đàn ông, bên dưới.. vẫn còn.. ở trong của ta.”

       Thanh Nhi im re, đúng ba giây sau lập tức phá lên cười, thẳng tay nhấn luôn nút gọi, bên kia An Nhiên bấm máy rất nhanh, nói nhỏ xíu vào. “Mi gọi làm gì? lỡ đánh thức anh ta thì sao?”

       Thanh Nhi cố nén cười, hít sâu một hơi, dùng hết hoả lực hét qua điện thoại. “Trương Lam Tuyệt, em ra lệnh cho anh lập tức lấy đại điểu của anh ra khỏi người em gái em.”

      Bên kia An Nhiên điếc tai vội quăng điện thoại, âm thanh thanh thuý vang khắp cả phòng. Trương Lam Tuyệt tỉnh dậy, mò lấy điện thoại lơ mơ nói vào. “Thanh Nhi, anh đang ngủ.”

      Giọng Thanh Nhi hùng hồn rống qua. “Ngủ thì ngủ, tại sao còn giấu đại điểu trong người em gái em làm gì? anh có biết em ấy nhắn tin hỏi em cái gì không? hỏi làm xong bị dính luôn hả đó.”

       An Nhiên nghe được câu cuối hoàn toàn mất bình tĩnh, vội vàng lao tới cướp điện thoại lại bị Trương Lam Tuyệt nhanh chóng giữ lại, cô nổi điên chửi bới. “Trần Thanh Nhi, mi là đồ phản bội, ai bảo mi đi nói cho anh ta nghe hả? ta và mi từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

       Thanh Nhi không e sợ mà cười ha há, lớn tiếng khiêu khích. “Đại gia nhắc nhỡ tiểu mỹ nhân em một câu, em có ba giây để thoát khỏi con sói dưới thân, nếu em chậm trễ đảm bảo hôm nay không thể xuống giường.”

      Đồng hồ tích tắc..

      1..

      2..

      3..

     “A~, Trương Lam Tuyệt, anh buông... A~ đau quá~ a~ a~”

      Thanh Nhi nhịn cười, nhẹ nhàng tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn hai vị ngồi ghế trước, khẽ giật mình. “Sao tới nơi rồi mà hai người không gọi em?”

       Trình Dịch Phong bước xuống mở cửa xe sau cho cô, trầm giọng hỏi. “Em gái em là An Nhiên đấy à?”

       Thanh Nhi đưa người ra xuống xe, bình tĩnh cười nói. “Anh yên tâm, mối lương duyên này em đã tính toán rất kĩ, chắc chắn sẽ khiến em ấy hạnh phúc.”

       Trình Dịch Phong cúi người, bất ngờ ôm lấy eo cô, nhã từng chữ vào tai. “Vậy còn anh và em?”

       Vẻ mặt Thanh Nhi vẫn tươi cười, xoay đầu hôn lên má hắn một cái, ái muội nói khẽ. “Số em sẽ khắc chết anh, vì chị Mịch và anh đã có đường duyên nợ.”

       Trình Dịch Phong nhíu mày chưa kịp nói Thanh Nhi đã giơ ngón trỏ đặt trên môi hắn, cười nhẹ. “Hai người mới là một đôi, em chỉ là nữ phụ thôi.”

      Cô chớp mắt, liếc nhìn sắc mặt của Trịnh Thiên Mịch, mờ ám nói vào tai Trình Dịch Phong. “Nếu không tin, anh phối hợp với em, em sẽ cho anh thấy.. chị ấy yêu anh đến mức nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.