Dù có nóng lòng muốn cùng chồng hợp mặt nhưng Thanh Nhi cũng không thể dùng bộ dáng sơ sát tiêu điều của mình để chạy sòng sọc vào khách sạn 5 sao đòi người, xui xẻo bị hiểu lầm là bà điên thì không hay lắm.
Cô trở lại xe, cố gắng nén xôn xao trong lòng khởi động máy chạy đi, ánh mắt vẫn nuối tiếc bất định trên tầng cao của khách sạn.
Con đường quốc lộ cập bờ biển đón những cơn gió mang hương vị thơm ngát từ biển, tiếng sóng vỗ như bản nhạc êm tai truyền vào lòng người. Thanh Nhi dừng xe ven đường, đứng bên lan can nhìn con thuyền đang lượn lờ trên mặt sóng, những cơn gió lay động tấm biển hiệu lớn.
“Chào mừng quý khách đến với khu du lịch Ô đô, thành phố biển XxX.”
Nghĩ lại mà thấy sợ, bản thân cô vì đuổi theo một người đàn ông đã quên mất sinh mạng phóng bạc mạng từ Nam ra Bắc, đi hết mấy ngàn cây số vượt qua cả ải quan mà không hay biết, đã vậy còn ở trước mặt cảnh sát khu vực lớn tiếng xưng Trần Thanh Nhi.
Thử tưởng tượng lúc nảy người ta không rộng lượng bỏ qua cho cô, cô hiện tại có thể đang cu cúc ngồi ở một góc nhà giam.
“Hơi~” Thanh Nhi thở dài thượt, đột nhiên miết chặt lan can, hơi gập người hét to. “Nam nhân kia~ Trần Thanh Nhi ta thề nhất định phải theo đuổi được ngươi~ chúng ta kết hôn~ ta giúp ngươi sinh tiểu bảo bối~”
“Huýt~ huýt~” Tiếng huýt sáo tán thưởng của đoàn khách du lịch phía sau, một anh chàng người Mỹ chở theo bạn gái giơ ngón cái với cô, cười cười hô lên. “Come on!”
Thanh Nhi quay đầu, nhe răng cười, gió thổi tung bay mái tóc đen óng ả, cả người điều lan toả quyết tâm và hạnh phúc.
Đọc qua vô số tiểu thuyết tình yêu, đối với một người giàu kinh nghiệm như Thanh Nhi điểm quan trọng nhất khi theo đuổi đàn ông không phải bám đuôi bọn họ, mà là phớt lờ bọn họ.
Nói đùa đó, chứ Thanh Nhi mà dùng cách này trên người chồng cô, khẳng định tới chết anh ta cũng không biết cô tên gì.
Dông dài chi nữa, quá rõ ràng Thanh Nhi là người chủ động, chỉ một câu 'trực tiếp tấn công, đánh thẳng sào quyệt'.
Nhưng trước tiên phải làm gì nhỉ? Cô cúi đầu nhìn bộ dáng mình từ đầu đến chân, hai từ thê thảm cũng không thể hình dung hết sự tàn tạ của cô bây giờ.
Nhấn mạnh chân ga, quyết định đến Spa thẩm mỹ, phải nâng cấp toàn thân.
Một ngày một đêm không gọi là dài nhưng đối với Thanh Nhi nó ngắn chết đi được, cô đang gấp gáp vậy mà mấy cái người này cứ vuốt qua vuốt lại lâu ơi lâu, ruột gan cô đều căng lên như dây đàn.
Chồng ơi, nhất định phải đợi vợ, không được tự ý bỏ đi, vợ tìm chồng rất cực khổ! Huhuhu~
Lúc nghe được hai từ “xong rồi” của nhân viên massage, biểu cảm của Thanh Nhi còn hơn cả tử tù được miễn án, ba chân bốn cẳng vội vội vàng vàng lao ra xe, phóng như bay về hướng khách sạn. Trong đầu liên tục kêu gào.. Chồng ơi~ chồng ơi~
Chiếc siêu xe mui trần đỏ rực bay bay trên đường thắng két trước cổng chính khách sạn, Thanh Nhi vừa đẩy cửa đặt chân xuống xe thì bất ngờ điện thoại đổ chuông, cô không dừng động tác vừa sải bước vừa nghe điện thoại. “Alo, chị Mịch?”
Giọng Trịnh Thiên Mịch uyển chuyển từ bên kia điện thoại truyền qua. “Thanh Nhi, tối mai em có rảnh không? chị mời đi bar, giới thiệu cho em anh chàng hotboy cùng khoá chị.”
Khoé môi Thanh Nhi nhếch cao, mới đó đã không chịu được tính kế hại cô rồi, ngoài miệng vẫn cười nói. “Rảnh ạ, chị gửi địa chỉ cho em nhá!”
“Được.” Trịnh Thiên Mịch khẽ cười, lại vờ thuận miệng hỏi. “Em đang ở đâu vậy?”
Thanh Nhi đặt chân qua cửa khách sạn đi đến quầy tiếp tân, thoải mái nói. “Đang ở khu du lịch Ô đô, chuẩn bị mướn phòng khách sạn đây ạ.”
“Trùng hợp vậy?” Trịnh Thiên Mịch ngạc nhiên hô lên. “Chị cũng đang ở Ô đô, hay bây giờ em qua bar Xi đô gần khách sạn Thượng Quốc đi, vừa hay Á Pháp cũng có ở đây.”
Bước chân Thanh Nhi khựng lại, ngẩng đầu nhìn quầy tiếp tân chỉ còn cách cô năm bước, tay vô thức siết chặt điện thoại, trong đầu mãnh liệt đấu tranh. Chồng là quan trọng nhất, nhưng nếu bây giờ từ chối chỉ sợ Trịnh Thiên Mịch sẽ đổi cách đối phó cô, khả năng cô lại có hạn không thể đùa với lửa.
Thanh Nhi cắn răng, giậm mạnh giày cao gót, dằn lòng xoay người đi ngược ra cửa, giọng nói như rít qua kẻ răng. “Được, em đến ngay.”
Bar Xi đô đúng là rất gần khách sạn cô vừa vào, Thanh Nhi chỉ vòng xe ba phút là tới nơi, đứng ngoài cửa nhìn đám người ra ra vào vào, cô âm thầm hít sâu một hơi..
..dù thế nào cũng phải bảo vệ trinh tiết về với chồng!
Vừa đặt chân qua cửa lớn đã bị tiếng nhạc ầm ĩ đánh thẳng vào màng nhĩ, Thanh Nhi nheo mắt nhìn đám người nhảy loạn xạ trên sàn, liếc một vòng vẫn không thể xác định Trịnh Thiên Mịch ở đâu, chỉ thấy số người chú ý về phía cô ngày một nhiều.
Thanh Nhi miễn cưỡng đi qua một dãy bàn, đột nhiên có người bước tới vỗ vai cô, cười nham nhỡ. “Cô em, đi một mình à?”
“Hừ.” Thanh Nhi chán ghét liếc qua hắn, hất mặt đi thẳng không thèm đáp lời. Tên đàn ông thấy cô kênh kiệu như vậy liền phát bực, vừa muốn kiềm cô lại Thanh Nhi đã hất mạnh tay hắn ra, trừng ánh mắt sắc bén. “Đi chỗ khác.”
Khí thế này không phải ai cũng có cộng thêm không rõ nơi này ai chủ ai khách, tên đàn ông đương nhiên không dám đắc tội bậy bạ, đành phải xoay đầu bỏ đi.
Một màn này rơi vào mắt Trịnh Thiên Mịch và chàng trai tên Á Pháp, hắn khẽ cười một tiếng đẩy vai cô ta, nhếch môi. “Trách không được.. ha..”
Trịnh Thiên Mịch liếc mắt sắc sảo, ngữ điệu khinh biệt rõ ràng. “Chẳng lẻ anh cũng có hứng thú với dạng phụ nữ thiếu phẩm hạnh?” “Sao lại nói vậy?..” Á Pháp nhìn Thanh Nhi đang tiến tới gần, càng nhìn ánh mắt càng nổi hứng. “..Tôi thấy rất có khí chất đấy chứ, khả năng còn thú vị hơn cô vài phần.”
Nét mặt Trịnh Thiên Mịch đanh cứng, siết chặt ly rượu trong tay thầm nghiến răng. “Trần Thanh Nhi.”
“Chị Mịch, em đến rồi.” Thanh Nhi tới gần vỗ nhẹ lên vai Trịnh Thiên Mịch một cái, tươi cười lộ ra lúm đồng tiền và răng khểnh đáng yêu, xoay đầu nhìn chàng trai bên cạnh cô ta, niềm nở hỏi. “Anh là Á Pháp ạ?”
Á Pháp ngây người, cười đơn thuần đến vậy lần đầu hắn mới thấy qua, nhịn không được vươn tay tới, cười đáp trả. “Đúng vậy, rất vui được gặp em.”
Thanh Nhi ngơ ngác, hành động gì đây? cô không hiểu. Trịnh Thiên Mịch thấy cô đứng đơ ra liền đẩy nhẹ một cái, giải thích. “Á Pháp là con lai, lúc nhỏ sống ở Mỹ, em chào hỏi một tiếng đi.”
“À à..” Thanh Nhi hiểu ra, ngốc ngốc xoay người vươn tay ôm lấy hắn, giọng có chút ngu ngơ. “..Em là Thanh Nhi, rất vui được gặp anh.”
Còn nói là không có phẩm hạnh, Á Pháp nheo mắt liếc qua Trịnh Thiên Mịch một cái, tay siết chặt lấy người Thanh Nhi khẽ hôn lên gáy cô. “Em rất xinh đẹp.”
Thanh Nhi đỏ mặt, vội tằng hắng một tiếng buông người hắn ra, xoay đầu nhìn Trịnh Thiên Mịch, hứng thú hỏi. “Chị Mịch, sao chị lại đến đây vậy?”
Á Pháp cười cười nhìn cô, tách tay ra hiệu phục vụ mang ly tới. Trịnh Thiên Mịch mắt lạnh liếc hắn lại cong môi cười. “Đoàn phim có vài cảnh quay ở đây, chị và Á Pháp vừa quay xong buổi chiều, dự định sáng mai sẽ trở về.”
“A..” Thanh Nhi có điểm bất ngờ xoay đầu nhìn hắn, thích thú cong mắt. “Anh Á Pháp đóng vai nam chính sao?”
Đối với nụ cười của Thanh Nhi, Á Pháp thừa nhận bản thân hắn có phần khó cầm cự, cũng cười theo đùa bỡn. “Đúng vậy, là vai lão đại giang hồ giết người không chớp mắt.”
Thanh Nhi bật cười, chỉ chỉ tay lên gò má. “Em có đọc qua kịch bản, có cảnh anh chém rách mặt một tên thuộc hạ, sau đó nói 'dám hôn nữ nhân của ta, muốn chết'.”
“Không phải như vậy..” Á Pháp cười rộ lên, đôi mắt nâu lan toả đường nét mị hoặc. “..là phụ nữ của ta, em đem lời thoại cổ trang vào à?”
Thanh Nhi không cho là đúng xoa cằm cười. “Cũng như nhau không phải sao?”
“Đúng, đúng.” Á Pháp gật đầu, nhấc ly lên. “Nào, cạn một ly với anh.”
Thanh Nhi lập tức thoải mái cầm ly chạm nhẹ, còn phóng khoáng hô. “Hết nhé!”
Đương nhiên Á Pháp không từ chối yêu cầu của cô. Trịnh Thiên Mịch nhìn qua hai người, chân mày nhíu chặt, trong lòng càng quyết tâm đạp đổ bộ mặt giả tạo của Thanh Nhi.
“Chị Mịch, buổi tối chị ở đâu?” Thanh Nhi đặt ly trống lên bàn, thuận miệng hỏi.
Trịnh Thiên Mịch nở nụ cười, thiệt là tuỳ tiện nói ra. “Dịch Phong lo lắng sức khoẻ chị không tốt nên mướn cho chị một phòng ở Thượng Quốc.”
“À..” Hai mắt Thanh Nhi loé sáng, nghiêng đầu nhìn Á Pháp bên cạnh cười hỏi. “Anh cũng ở đó?” Chỉ chờ hắn gật đầu một cái cô liền vỗ tay đánh bốp, cười sáng lạn. “Hay quá, em cũng vừa đặt phòng ở đó đấy, chúng ta thật có duyên.”
Có duyên cái khỉ! Sắc mặt Trịnh Thiên Mịch tối sầm trong chốc lát.
Á Pháp để ý sắc mặt cô ta, đột nhiên vươn tay khoát lên vai Thanh Nhi tươi cười đề nghị. “Anh với em qua đó nhảy đi.”
“Đông quá~” Thanh Nhi có hơi ái ngại nhìn lên sàn nhảy, trong lòng lại cười lạnh hai người họ thiếu kiên nhẫn, chưa chi đã muốn ra tay.
Bất quá, cô có thể giải quyết nhanh lẹ rồi về tìm chồng. Hắc hắc~
Á Pháp cúi đầu nhìn cô, nhịn xuống cảm giác nóng bức nơi cổ họng, tay lại không ngăn nổi tuột xuống ôm lấy vòng eo mềm mại, giọng khàn khàn đảm bảo. “Không cần lo lắng, em cứ nhảy cạnh anh.”
Được thôi, là ngươi tự tìm cái chết thì đừng trách bổn cô nương độc ác. Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, cong cong đuôi mắt. “Là anh hứa bảo vệ em đó nha, không được để đám người kia chạm vào em.”
“..Ừ.” Á Pháp cười, không cần cô nói hắn cũng sẽ làm vậy, bước chân có phần gấp gáp kéo Thanh Nhi lên giữa sàn nhảy, xung quanh liền reo lên tiếng hò hét của đám đàn ông hám sắc.
Phản ứng của Thanh Nhi hơi chậm, chờ khi cô vững vàng thì đã đứng trong vòm ngực của hắn, hai cánh tay Á Pháp ôm lấy eo và lưng cô, chân nhịp nhàng nhúng nhảy tạo ra những va chạm xa xa gần gần.
Khoé môi Thanh Nhi nhếch lên, ánh mắt tinh quái loé sáng, khiêu khích đàn ông cô cũng muốn thử một lần. Hai cánh tay trắng nõn vươn ra ôm lấy vai hắn rút gần khoảng cách, thân thể mềm mại uốn lượn như xà yêu áp sát vào người hắn khẽ tuột xuống. Một luồng khí nóng lan toả khắp sàn nhảy, một tay cô lại đổi vị trí đặt lên ngực hắn, tay kia choàng qua cổ, chân thon dài quấn lấy chân hắn, nghiêng đầu áp môi lên tai, ái muội thổi hơi nóng. “Sao anh không nhảy mà đứng đơ ra vậy?”
Cả người Á Pháp mơ hồ bị điện giật, tay nhanh như cắt ôm chặt lấy eo cô ve vãn, cánh môi nóng rực liên tục hôn lên vành tai cô vài cái. Thanh Nhi lại cảm giác rõ ràng, con đại điểu của hắn đang gào thét dữ dội, đầu ngẩng cao, khí nóng muốn phá vỡ hai lớp quần.
Đúng lúc này một tên đàn ông không sợ chết va vào lưng cô, Thanh Nhi thuận thế liền nhủi vào lòng hắn, đùi phải nâng lên đá vào đũng quần một phát. Á Pháp hừ lên trong cổ họng, trừng mắt lạnh lẻo nhìn người đàn ông kia, nhưng không gây chuyện mà vội vàng ôm cô về chỗ.
Đứng lại chỗ cũ, Thanh Nhi nhìn Trịnh Thiên Mịch híp mắt cười. “Chị Mịch, anh Á Pháp nhảy rất giỏi hay chị và anh ấy lên nhảy một chút đi.”
“Không cần.” Hai người họ đồng thời từ chối, Thanh Nhi liếc mắt nhìn vẻ nham hiểm của Trịnh Thiên Mịch lại nhìn nét gấp gáp trên mặt Á Pháp, cúi đầu cầm ly rượu lên cao giọng đề nghị. “Vậy hai người uống với em một ly có được không?”