Thế Thân Nữ Phụ

Chương 52: Chương 52: Không lẽ là anh.




         Nhưng một giây sau, cô lập tức chấn tỉnh tinh thần lại, cảm giác hụt hẫng bốc lên tận đỉnh đầu. Bởi vì, cô bị anh troll rồi.

Thanh Nhi chớp chớp hai mắt nhìn gương mặt phóng đại kề sát, đôi mắt anh giữa đêm tối phát ra luồng ánh sáng mê hoặc, giống như dụ dỗ khiêu khích kiên nhẫn của người đối diện, khoé môi cong cong ý cười, hơi thở nhàn nhạt phả lên sống mũi cô, quan trọng là môi bọn họ chỉ còn cách nhau vài centimet.

Trong đầu Thanh Nhi hiện tại một mảnh trống rỗng, lúc nảy cô đã nói gì? nhìn bọn người kia làm cô thấy bẩn mắt cho nên anh mới kéo mặt cô xoay qua anh. Nhưng mà, khoảng cách hai người họ gần nhau như vậy, vẻ mặt anh bình tĩnh như vậy, sao chỉ có mình cô tim đập chân run đứng không vững thế này.

Thanh Nhi không biết biểu cảm trên mặt cô rõ ràng thế nào, chỉ thấy đuôi mắt chồng cô có xu hướng nhếch cong, giọng nói có chút chế nhạo. “Em mất hồn cái gì?”

         Nghe câu nói đó mà tim Thanh Nhi muốn nhảy ra khỏi ngực, đây khẳng định là hành vi lừa gạt con gái nhà lành, cố tình tạo khoảng cách thân mật, còn dùng giọng nói mê hoặc chúng sinh khơi gợi dục vọng của cô. Đáng tiếc, cô dù biết nhưng không đủ sức chống đối, đã sớm bị đối phương chế trụ.

         Chồng cô chăm chú nhìn cô một lúc, cảm xúc trên mặt anh không mấy thể hiện rõ, chỉ có khoé môi mỏng lộ chút đường cong tuyệt mỹ, đột nhiên anh đưa một tay lên kéo cánh tay đang co lại ôm cổ anh duỗi thẳng ra, nghiêm túc nói. “Làm tốt việc của em đi.”

        Thanh Nhi ứ đừ mặt mũi, cổ họng nghẹn một hòn đá lớn, liếc mắt qua chiếc điện thoại đang yên vị chỗ cũ, tự dưng thấy miệng lưỡi chua lè. “Việc đó có thể từ từ làm.”

         Chồng cô nghe vậy hơi cúi người, ngữ điệu bình ổn không chút gợn sóng. “Vậy bây giờ em muốn làm gì?”

           Thanh Nhi cụp mí mắt, thầm chửi rủa bản thân sao lại khơi ra đoạn đối thoại sặc mùi gian tình thế này? Nhưng mà, chồng cô thật sự rất đẹp trai, càng nhìn gần càng có cảm giác rung động, trái tim cứ thổn thức mong mỏi được ôm ấp, suy nghĩ đến miệng lại biến đổi thành. “Nam nữ ở cùng một chỗ có phải nên hôn hay không?”

        Nói xong cả mình cũng ngẩn ra, lập tức thấy nóng ran hai má, Thanh Nhi chắc chắn cuộc đời cô từ lúc sinh ra đây là lần xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất chết quách đi cho xong. Chồng cô nghe thấy cũng phải giật mình, nhìn cô một cái liền bật cười, ôm chặt lấy cô áp sát mặt hai người, nhẹ nhàng nói phải, rồi chiếm lấy môi cô từ từ hôn xuống.

         Cảm giác ấm nóng bao trọn cánh môi làm cả người Thanh Nhi thấy tê dại, trái tim sung sướng nảy lên bình bịch, hai cánh tay lập tức co lại quấn lấy cổ anh, mắt khép hờ đem toàn bộ tinh lực tập trung vào nụ hôn ngọt ngào của hai người họ.

          Từ nhỏ Thanh Nhi đã có giấc mơ trở thành công chúa, khi tình yêu đến cô sẽ nắm tay hoàng tử bước lên lễ đường, hạnh phúc hô to 'con đồng ý'. Sau khi cô lớn lên, ngày ngày đọc tiểu thuyết ngôn tình, ngày ngày trải qua vô số tình yêu lâm li bi đát, giấc mơ công chúa và hoàng tử hoá thành cuộc những bản hợp đồng hôn nhân, tình yêu trong sáng chỉ là phù du sau cơn mưa, chạm vào sẽ tan vỡ.        Không ai muốn tình yêu của mình nhuộm màu nước mắt của người khác, nếu có thể Thanh Nhi rất muốn ở mãi chỗ này, ôm lấy người đàn ông mình thích hôn đến thất hồn lạc phách mới thôi.

        Mũi giày cô chầm chậm nâng leo cao, môi hai người tiếp xúc ngày càng chặt chẽ, đầu lưỡi cô bắt đầu nhẹ nhàng phối hợp theo động tác anh, hơi thở hai người dần hoà quyện, có mùi vị ngọt ngào say mê, có cảm giác nhàn nhạt an ổn, có vòng tay ấm áp che chở bình yên.

        Bên ngoài, hai người kia cuồng dã thực hiện xong bước dạo đầu, Trịnh Thiên Mịch bị ép nằm sấp trên giường, hoa huyệt bị cưỡng chế phải tiếp nhận một thứ vừa thô thiển vừa xấu xí, cô ta đau đớn đến kêu thất thanh, cấu chặt ga giường nức nở thành tiếng.

         Đào Duẫn Phàm là người từng trải, đã chơi qua vô số gái trinh, hơn nữa còn là chủ tịch tập đoàn truyền thông lớn nhất nhì Trung Quốc, sao có thể bị chút kỉ sảo của cô ta lừa gạt. Tuy nhiên, ông ta đã chơi tới đây, cũng không muốn vạch trần cô ta ngay lập tức, nếu cô ta đã có ham muốn, vậy thì để cô ta một đêm nhớ suốt đời.

         Tiếng Trịnh Thiên Mịch kêu rên rất lớn, khó có thể nhận ra cô ta kêu vì đau khổ hay thống khoái. Nhưng Thanh Nhi thật sự đã không nhịn được, bởi vì mỗi lần cô ta hét một tiếng đều làm cô giật mình phân tâm.

        Mở to mắt nhìn gương mặt chồng cô gần sát, dù anh vẫn chưa buông cô ra nhưng chân mày đã nhíu chặt lại mất kiên nhẫn, động tác môi lưỡi vốn dịu dàng cũng có phần hung hăng tàn sát, tâm tình ngày càng tệ hại.

        Thanh Nhi sợ hãi rụt lưỡi lại, vừa muốn thu tay xin dừng thì cảm giác người bị nhấc bỏng lên, lưng áp sát vào vách tủ, đồng thời cửa tủ kịch một tiếng khoá chặt, âm thanh kia nhỏ đi không ít. Cô khẽ liếm liếm môi, nhỏ giọng nhắc nhở. “Em còn chưa quay xong.”

        “Còn muốn quay tiếp thì một mình em ra đó đi.” Chồng cô lạnh giọng răn đe, một tay đã nhanh chóng tước lấy điện thoại của cô tắt camera cho vào túi.

        Thanh Nhi nhìn anh, đáy mắt bất giác loé qua một tia thấu hiểu, choàng tay ôm cổ anh, cười tít mắt. “Âm thanh kia thật là ồn ào, thật là ồn ào, thật là ồn ồn ào ào quá đi~~”

        Bởn cợt lưu manh thế này, cũng chỉ có Thanh Nhi đủ can đảm dám làm.

        Vậy mà chồng cô một chút cũng không đổi sắc mặt, ngược lại còn nở một nụ cười khẽ, đẹp trai đến mức Thanh Nhi phải đờ đẫn mở to mắt nhìn, sau đó phát giác gáy bị giữ lấy, eo bị tóm chặt, cả người bị kẹt giữa vách tủ và cơ thể anh, có cái gì đó cực kì nguy hiểm đang đến gần. Cô vội mở miệng muốn thú tội, nhưng nụ hôn dở dang ban nảy đã nhanh chóng trở về, chỉ là lần này bất đắc dĩ có thêm một vật.. chú đại điểu bên dưới đã thức giấc rồi.

        Vừa chạm vào nó, Thanh Nhi đã có phản xạ giật lùi về sau, nhưng chỗ cô đứng không thể động đậy gì được, cảm giác vật nóng rực tiếp xúc qua da thịt làm cả người cô không được tự nhiên. Vẫn biết đàn ông hôn môi có phản ứng là chuyện bình thường, huống chi bên tai còn có tiếng y y a a đầy kích tình kia, cô có thể thông hiểu việc này nhưng vẫn cần thời gian để thích ứng.         Thanh Nhi khẽ hít sâu, vòng tay ôm thắt lưng anh, rất nhanh tâm trí lại bị cuốn vào nụ hôn mềm mại, dần dần quên mất mọi thứ xung quanh.

         Nụ hôn của họ rất dài, chồng cô từ đầu đến cuối đều không hành động như kiểu dữ thú muốn ăn thịt người, cuồng dã cấu xé giống mấy quyển tiểu thuyết hay viết. Động tác của anh có mạnh mẽ có ôn nhu, có dụ dỗ có mê hoặc, tóm lại chỉ mấy bước đơn giản đã thu phục trái tim Thanh Nhi, khiến cô ngây ngất ngất ngây tham lam không muốn dừng.

Lúc chồng cô đưa mặt cô úp vào ngực anh, Thanh Nhi còn đang say nắng mơ màng, mãi lúc sau mới tỉnh táo, bên môi không giấu nổi nụ cười, hai cánh tay vẫn khư khư ôm chặt anh, chợt nói. “Em còn chưa biết anh là ai?”

        Chồng cô hình như có điện thoại, đưa tay vào túi lấy ra xem, miệng vẫn nghiêm túc nói với cô. “Thượng Minh Triệt.”

         Thanh Nhi sững người, anh vừa nói tên gì? Thượng Minh Triệt? Giỡn hoài, sao có thể là tên đó chứ, thế giới này cũng không có mấy ai trùng họ trùng tên đâu, nhất là họ Thượng thì càng không thể. Chắc chắn là cô nghe nhầm rồi, Thanh Nhi cương quyết hỏi lại. “Anh vừa nói tên gì?”

         Chồng cô buông điện thoại xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt anh phát ra một luồng ánh sáng giống như làn khói, cuốn hút tâm trí cô vào đó, Thanh Nhi đang cảm thấy đầu óc bị thôi miên thì bên tai có âm thanh từ tính đầy cảm xúc lướt qua, khiến cô.. khiến cô không nghe rõ anh nói gì cả.

         Thượng Minh Triệt nhìn vẻ mờ mịt trên mặt cô, có chút cảm giác bất đắc dĩ, hắn không biết cô lại dễ bị mê hoặc như vậy, đưa tay kéo cô nhích qua một bên, lúc này mới trả lời điện thoại.

         Thanh Nhi ngẩng đầu thấy anh đang nói chuyện với ai đó, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chắc là có công việc quan trọng. Dù trong lòng cô tò mò muốn hỏi thêm lần nữa nhưng lại không muốn ảnh hưởng công việc của anh, đành ngã đầu lên vai anh ngắm khuôn mặt hoàn mỹ đối diện.

          Sống mũi của anh rất cao, bình thường những người có sống mũi quá cao đều tạo cảm giác thô thiển hoặc không cân xứng, nhưng anh thì ngược lại, bởi vì đôi mắt của anh khá lạnh, đường nét lại sắc bén cộng thêm tròng mắt cuốn hút, hai điểm này hợp lại tạo cảm giác vô cùng hài hoà.

          Thanh Nhi vươn tay ra, vốn muốn chạm thử nhưng đang tới gần thì ánh mắt của anh bất ngờ nhìn qua. Cô giật mình, thẳng tay luồng qua ôm cổ anh, gấp gáp úp mặt xuống, giả bộ kêu lên. “Hình như có con gì mới bay qua..”

        Dứt lời thấy có gì đó không hợp lí, vội vàng sửa giọng. “Tự dưng thấy buồn ngủ quá..” Còn cố dụi dụi mặt, nhắm mắt giả vờ ngủ thật.

         Kì tích là sau đó cô ngủ luôn một giấc tới sáng hôm sau..

         Lúc Thanh Nhi tỉnh dậy thì phát hiện mình ngủ trên giường, chăn phủ kín qua người, váy áo vẫn chỉnh tề như cũ. Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa phòng, 903, là phòng của cô.

         Ừ, tối qua cô ngủ ở phòng của cô!

           Trong đầu Thanh Nhi loé qua một đoạn kí ức nào đó, cô hốt hoảng bật dậy nhìn giáp vòng trong phòng, kinh hô. “Không lẽ mình nằm mơ cả đêm?”

         Nhưng một giây sau lại cảm giác trên cổ có vật lành lạnh, chạm vào mới biết là một sợi dây chuyền. Thanh Nhi khó hiểu đi nhanh vào phòng tắm, nhìn vào gương cả người đều ngẩn ra..

          Đây không phải là nước mắt biển cả sao?

          Sao nó lại ở trên cổ cô?

          “Chủ tịch Thượng ra giá 10 tỷ mua sợi dây chuyền Nước mắt biển cả, còn ai có giá cao hơn?”

           “Chủ tịch Thượng Hoằng thật ra là Thượng Minh Triệt..”

         “Em còn chưa biết anh là ai?”

         “Thượng Minh Triệt.”

         “Chồng em tên là Thượng Minh Triệt.”

        ....

         Thanh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào viên đá xanh lam, yếu ớt lẩm bẩm. “Chồng mình, không lẽ thật sự là Thượng Minh Triệt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.