Thế Thân Nữ Phụ

Chương 47: Chương 47: Phá hoại.




         Thanh Nhi mê ngủ, một đợt gió lạnh thổi qua làm người cô khẽ run rẩy, vừa khó chịu muốn tỉnh dậy thì cảm giác hơi ấm đang tiến gần đến cơ thể, ai đó nâng cô dậy ôm vào lòng.

        Trong tình huống này, đáng lí cô phải trừng lớn hai mắt, vung tay tát vào mặt tên biến thái có mưu đồ sàm sỡ cô, nhưng khi hơi thở hắn phả vào mặt, cô chợt nhớ đến một vật lâu rồi không gặp.

       Gấu bông!

       Đúng vậy, chính là mùi hương nhàn nhạt cùng độ ấm cơ thể giống y chang nhau, đáng ngờ là gấu bông chạy ra tận trung tâm thành phố tìm cô đấy.

        Thương nó mất thôi~

        Thanh Nhi nghĩ vậy liền vươn hai tay lên ôm cổ nó, hôn nhẹ vào má, thì thầm. “Nhớ mi lắm.”

        Gấu bông im lặng chẳng đáp, hơi cúi người ngồi vào xe, để cô thoải mái ngồi trên đùi nó, một lúc sau có tiếng nói trầm ổn. “Đến khách sạn.”

        Thanh Nhi mím môi, ba chữ vừa rồi nghe quen lắm, hình như nghe ở đâu rồi á? Nhưng ngữ điệu mới thật hay làm sao, à quên không nói, gấu bông có giọng nói giống hệt chồng cô.

         Nghe rất thích!

        Thượng Minh Triệt ra lệnh tài xế xong cúi đầu nhìn Thanh Nhi, vẻ mặt cô khi ngủ rất ngây ngô, khoé môi lúc nào cũng cong cong đầy thoả mãn. Đưa tay tém gọn vài sợi tóc ra mép tai cô, nhìn vẻ vui sướng nơi đuôi mắt nhếch cong, nâng cằm cô dậy hôn lên cánh môi đỏ mọng, nhẹ giọng trầm ấm. “Chơi chán chưa? Anh tới đón em!”

         Thanh Nhi cảm giác môi được bao phủ trong ấm nóng, nhớ đến lần trước cũng thế này mà gấu bông cho ăn kẹo, lập tức lắc đầu nguầy nguậy. “Không chán, ăn rất ngon, muốn nữa.” Vừa nói, đầu lưỡi liền vươn ra liếm vòng môi thể hiện sự thèm thuồng.

        Thượng Minh Triệt ngưng lại động tác nhìn cô, vài giây sau khoé môi nhếch lên ý cười, hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng, hôn nhẹ lên vầng trán trắng nõn, có chút chiều chuộng. “Ngủ đi.”

        Không cho ăn sao? Thanh Nhi chép miệng thất vọng, dụi dụi mặt vào cổ gấu bông, tay luồng ra sau ôm thắt lưng nó, hưởng thụ ấm áp.

         Không biết qua bao lâu, chính là một phút trong mơ mà nửa ngày ngoài đời thực, ấm áp dần bị thay thế bằng chăn bông tẻ nhạt, Thanh Nhi cũng bị thiếu thốn quanh người buộc phải tỉnh dậy. Cô xoay đầu qua phải, giường trống. Xoay qua trái, gối trống. Nhìn cúi giường, cửa đóng chặt. Ngước lên đỉnh đầu, bốn chữ vàng đẹp mắt 'khách sạn Thượng Quốc'.

           A a a~~~ Thanh Nhi gào thét bật dậy, tại vì sao mỗi lần mơ thấy gấu bông đều ở chỗ đắc tiền, lần trước ở khách sạn Thượng Quốc 1 đêm đã tiêu hết của cô gần 200 triệu, hiện tại lại là Thượng Quốc nữa.

        Chồng ơi là chồng, tiền ơi là tiền, gấu ơi là gấu, trời ơi là trời.

         Thanh Nhi hoả tốc xuống giường chạy ra ngoài, thầm rủa tên khốn nào đùa day đem cô quăng vào đây, đồ ác độc, vô nhân đạo quá mà.

Cô muốn đánh hắn, giết hắn, bóp chết hắn nhưng trước tiên phải chạy thoát khỏi đây đã, không biết từ lúc nào bản thân cô đã biến thành một tên chuyên quỵch tiền phòng, kệ hết đi, 200 triệu có thể mua hàng tá đồ đẹp đấy. Nhưng trời có đủ hai mắt làm sao để Thanh Nhi tội nguyện, cô vừa thấp thỏm đưa đầu ra khỏi thang máy thì hai nàng tiếp tân xinh đẹp đã niềm nỡ tươi cười gọi. “Trần tiểu thư.”

Ruột gan Thanh Nhi đảo tròn trong bụng, dù đã biết ông trời luôn chơi khâm cô nhưng vẫn không nhịn được văng tục *mk*. Hít sâu một hơi, cô nghiến răng đi đến quầy tiếp tân, chuẩn bị công cuộc phá gia chi tử.

Hai nữ tiếp tân thấy vẻ nghiêm trang của cô, khó hiểu nhìn nhau, cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đẩy một tấm thiệp màu xanh xậm lên trước, lễ phép nói. “Trợ lí Phùng bảo tôi gửi cái này cho cô.”

Thanh Nhi kinh ngạc cúi đầu nhìn tấm thiệp, nhanh chóng mở ra coi, hai mắt cô lập tức trợn trừng, tay run lên..

“Buổi tiệc đấu giá từ thiện.. lúc 18 giờ ngày 12/12/20.. tại Toà nhà chính phủ X..

Trầm Bằng.”

Cô ngẩng đầu, cao giọng hỏi lại. “Cô nói ai gửi cái này cho tôi?”

Nữ tiếp tân giật mình, không hiểu sao thấy bất an, cẩn thận đáp. “Là Phùng trợ lý..”

         “Phùng Tuấn?” Thanh Nhi cắt lời cô ấy, vẻ mặt cảnh giác tối đa.

         Nữ tiếp tân bắt đầu bị thái độ kì quái của cô làm cho rối loạn, còn không biết có nên gật đầu hay không. “Vâ..vâng ạ.”

          Thanh Nhi nghe vậy hít ngay một ngụm khí lạnh, nhớ tới mấy lời ban sáng Hứa Trác Tùng nói với cô, Phùng Tuấn là trợ lí cấp cao của chủ tịch Thượng Hoằng, là người làm việc dưới trướng của Thượng Minh Triệt, là tay sai của lão già dâm ô có ý đồ bao dưỡng cô.

        Không đi!

       Thanh Nhi kiên quyết không muốn dính líu đến đám người biến thái đó.

       Nhưng mà, tiệc đấu giá do Trầm gia tổ chức một năm mới có một lần, đã vậy còn diễn ra bí mật, chưa từng có nhà báo nào được tham dự, sự kiện này lớn đến mức cả nước đều biết. Nếu không đi thì thật sự bỏ mất một miếng mồi lớn, giới chính trị rất khó chen chân vào, còn vấn đề tạo quan hệ sau này của cô nữa.

        Thanh Nhi mím môi, nắm chặt tấm thiệp, suy nghĩ kĩ thì cơ hội chỉ đến một lần không thể bỏ lỡ, có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không bằng tắm trong acid, há phải sợ.

        Được rồi, đi thì đi!

       Thanh Nhi hạ quyết tâm xoay người ra cửa, lại đột nhiên quay đầu thấp thỏm hỏi. “Chủ tịch của các cô bộ dáng thế nào?”

        Hai nữ tiếp tân lần thứ n nhìn nhau, lại là cô gái mặt bầu bĩnh nhỏ giọng đáp. “Vấn đề liên quan đến chủ tịch, chúng tôi không tiện trả lời, Trần tiểu thư thông cảm.”       Thanh Nhi cắn môi, trầm mặc một lúc không chịu bỏ qua. “Không cần trả lời, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi.” Không cho bọn họ từ chối, cô lập tức hỏi. “Có phải chủ tịch của các cô rất xấu hay không?”

        Cô gái bên cạnh cô mặt tròn, lắc đầu.

         Thanh Nhi nhíu mày. “Hơi xấu một chút?”

          Lắc đầu.

          “Tạm được?”

          Lắc đầu.

          “Đẹp?”

          Lắc đầu.

         Đủ rồi đấy, cô đang nghiêm túc, đừng có lắc mãi thế, Thanh Nhi hít mạnh một hơi, cao giọng hỏi. “Cực kì đẹp?”

          Gật gật đầu.

          “Láo toét.” Phán câu xanh rờn, ai đó dẫm giày hiên ngang bỏ đi.

         Hắn mà đẹp bà đây cởi quần cho các mi xem!

Thanh Nhi đón taxi về biệt thự của An Nhiên, cổng lớn vừa mở ra chào đón cô là gương mặt ẩn mùi sát khí của Phương Tuấn Dật, ánh mắt vô cảm nhìn như không nhìn cô.

Khoé môi Thanh Nhi vô thức giần giật, nghĩ lại tối qua cô vì sợ ở cùng hắn một chỗ mới trốn sang nhà Huỳnh Bách Nhân, bây giờ đối diện với vẻ mặt lãnh tĩnh không nhìn ra suy nghĩ của hắn khiến cô vô cớ thấy chột dạ, cắn cắn môi dưới, thấp giọng. “Chào anh.”

Phương Tuấn Dật đương nhiên đối với câu chào hỏi vô vị của cô không để ý, xoay người đi thẳng vào nhà, rẻ phải lên lầu rồi biến mất.

Thái độ khi dễ rõ mồn một trong mắt hắn làm Thanh Nhi thấy bực, thầm chửi quái gì cô phải nhẫn nhịn chào hỏi một tên biến thái như hắn, cho dù hắn có nghe thấy tới lúc đè cô dưới thân cũng sẽ không thương tình chọc bớt một gậy.

Dẹp đi, Thanh Nhi giẫm giày chạy nhanh vào nhà, trời lạnh muốn chết mà lo nghĩ chuyện tào lao mía lao gì đâu không.

Ngã người xuống giường, giương mắt nhìn dãy đèn pha lê trên trần nhà, tay lười nhác lục lọi điện thoại trong túi xách, lướt lướt vài lần rồi bấm vào biểu tượng quen thuộc. Lâu rồi không lên facebook, không biết có sự kiện gì mới không nữa?!

        Thế mà vừa đăng nhập, cái mặt to bự của An Nhiên đã chiếm hết màn hình, Thanh Nhi nhìn đôi mắt long lanh của cô ấy, khẽ cười cho một like rồi lướt qua. Kéo xuống bên dưới, ngón tay cô chợt cứng đờ, Trình Dịch Phong đang ôm Trịnh Thiên Mịch dưới tán anh đào, hắn cười ấm áp giống y như lần đầu cô đến đây.

Vẫn là nụ cười cũ nhưng bây giờ đã thuộc về người khác, trong lòng cô không khỏi chùng xuống, chẳng qua cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, lúc trước còn cố gắng tìm đủ mọi cách để chia tay, không hề biết rằng tình tiết truyện đã cố định, Trình Dịch Phong thay lòng đổi dạ nhất định phải đúng thời gian địa điểm, chia tay cũng là do Trịnh Thiên Mịch mới được chia tay.

Thanh Nhi biết chuyện này không thể trách hắn, giữa vấn đề yêu và hết yêu đều do trái tim quyết định, dù Trịnh Thiên Mịch có xấu đi chăng nữa, cô ta cũng là nữ chính trong cuộc đời hắn..

Tút..

Thanh Nhi giật mình vội hoàn hồn, nhanh tay bấm vào mess xem tin nhắn.

An Nhiên: Đại gia à, có chuyện này ta phải nói cho mi biết..

Thanh Nhi nhíu mi: Chuyện gì?

An Nhiên: Ta đã nói với bác hai, anh Phong bỏ rơi mi quen với Trịnh Thiên Mịch, còn đem hết chuyện xấu xa của cô ta kể cho bọn họ nghe rồi.

Mặt Thanh Nhi tối sầm: Cụ thể là chuyện gì?

An Nhiên: Ví như.. cô ta ganh ghét mi thế nào, sài bao nhiêu tiền của anh Phong, có quan hệ thân thiết với ai và gia đình cô ta ra làm sao? Toàn bộ, toàn bộ đều bị ta khai quật ra. *cười đắc ý*

Trán Thanh Nhi đổ mồ hôi lạnh, mắt bất giác liếc nhìn chùm pha lê trên đỉnh đầu, tự dưng muốn nó đứt dây rơi xuống đập chết cô đi.

Nhớ lại cái ngày huy hoàng này trong Lửa tình rực rỡ, Thanh Nhi ôm thân thể đã bị Á Pháp chà đạp mấy lần ngồi trong góc tối, siết chặt bàn tay thề độc phải trả thù Trịnh Thiên Mịch. Sau đó, cô diện một chiếc váy trắng thuần khiết chạy đến nhà Trình Dịch Phong, dùng tất cả khả năng moi tin của mình truy ra thân thế của cô ta, kể hết cho ông bà Trình nghe.

Gia cảnh nhà Trịnh Thiên Mịch thật ra khá tệ, ba cô ta từng là chủ tịch của một công ty chứng khoáng nhỏ nhưng do kinh doanh thất bại nên phá sản, hai năm trước bị đưa vào tù vì tội lừa đảo, mẹ cô ta sau đó lại lập gia đình với một người đàn ông khác. Cô ta vốn dĩ còn một đưa em gái tên Trịnh Thiên Tình, có lẽ đang làm người mẫu cho tập đoàn JĐ, scandal tương đối nhiều..

Tút..

An Nhiên: Mi lặn đâu rồi?

Thanh Nhi bừng tỉnh, nhìn xuống điện thoại, hung hăng nhấn: Về đây đi, đại gia lột da mi.

An Nhiên trợn mắt: Lột mông mi thì có, ta tốn công phí sức đòi công bằng cho mi, mà mi còn hung dữ với ta!!!

Ai cần mi đòi công bằng chứ? Thanh Nhi thầm mắng chửi trong lòng, sau sự kiện đó diễn cảnh tối tăm của cô sẽ tái hiện, Trịnh Thiên Mịch đương nhiên càng hận cô hơn, cả Trình Dịch Phong cũng bắt đầu chán ghét cô, ảnh Á Pháp cưỡng hiếp cô sẽ bị tung lên mạng, mọi sự ghẻ lạnh sẽ không lời báo trước mà kéo đến.

Thanh Nhi cảm giác cô còn chậm trễ một giây, ngày dỗ của cô sẽ là ngày này năm sau. “Trình An Nhiên, ta ra lệnh mi lập tức về đây cho ta.”

An Nhiên: No~ no~, ta phải ở đây chờ bác hai bay sang Nhật rước anh họ về, tận mắt nhìn thấy anh ta bị đánh toét mông mới hả lòng hả dạ.. ahahahaha~~~

Thanh Nhi nghiến răng: Trịnh Thiên Mịch đang ở cùng anh ta!!

An Nhiên: Thì sao nào? Tốt nhất đem đôi gian phu dâm phụ đó cùng giáo huấn một trận, để bọn họ biết khó mà sớm chia tay. *cười tà ác*

Thanh Nhi khổ sở: Trịnh Thiên Mịch mà biết sẽ không tha cho mi...

An Nhiên: Ta méo sợ, lần này không xử đẹp cô ta, ta không làm đại tiểu thư Trình gia nữa. Thôi nhé, bye đại gia!! *mây gió*

Thanh Nhi nhìn dòng chữ, cắn răng: Vậy ta chúc mi, toàn mạng trở về!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.