Vài ngày nằm lì ở nhà dưỡng thương, Thanh Nhi rốt cuộc đã biết cái gì là chán. Trước đây mỗi lần được nghỉ không đi chơi với bạn bè thì ở nhà đọc ngôn tình, bây giờ đến cả một cuốn truyện doremon cũng không có mà đọc. Thế giới này là thế giới gì? vì sao không có Wattpad, không có tiểu thuyết, không có ngôn tình?
Trời ơi, ông chặn mất đường sống của con rồi!
Thanh Nhi sắp điên rồi, còn tiếp tục ru rú ở nhà cô có thể sẽ đi tìm một con chó cắn mình để được xuyên về Trái Đất.
“Cốc..cốc..cốc. Trần tiểu thư, bà chủ gọi cô xuống ăn cơm, có cậu Phong đến ạ!”
“Biết rồi! Tôi xuống liền.” Thanh Nhi đáp một tiếng, lập tức chạy đi thay một bộ váy đơn giản, chỉnh trang trong ba phút rồi phi xuống nhà.
Chiểm chệ ngồi trên ghế, cô nhìn lướt qua ba vị kia, vui vẻ cất tiếng. “Ba, mẹ, anh Phong, mời dùng cơm.” Nói xong không đợi ai đáp trả, nhanh nhẹn cầm đũa xỉa thịt bỏ vào miệng.
Mẹ Nhi hết hồn nhìn con gái, xong lại nghĩ cô bị mất trí nhớ không còn là Thanh Nhi trước kia, trong lòng có chút tư vị khó tả, bà gấp miếng thịt bỏ vào bát cô, thương yêu nói. “Con gái cưng, ăn nhiều vào.”
Thanh Nhi gật đầu ăn luôn, lén lướt mắt qua hai người còn lại, ba Nhi từ tốn ăn cơm không ý kiến, chỉ có Trình Dịch Phong nhìn cô chằm chằm, cô khẽ liếm môi. “Anh Phong, sao anh không ăn cơm?”
Trình Dịch Phong đưa tay vuốt nhẹ khoé môi cô, Thanh Nhi giật mình vội tránh né, hắn thấy vậy liền nhíu mày không vui. “Vẫn chưa nhớ ra gì sao?”
Cô lắc đầu, cúi mặt xuống ăn tiếp, khoé môi mơ hồ nhếch lên âm thầm cười hắc hắc..
Hơ nì, cưng sốt ruột rồi đúng không?
Trong lòng hơ nì đúng là sốt sắn hơn cô dự đoán, hắn trầm giọng nói. “Ngày mai anh sẽ tìm bác sĩ đến điều trị cho em.”
Thanh Nhi lập tức giơ đũa. “Đừng..” Nuốt lại bốn chữ phí công vô ích, sửa nhanh thành. “..vội. Bác sĩ đã nói sẽ tự khỏi, biết đâu một ngày đẹp trời nào đó em ngủ dậy nhớ lại tất cả. Ừm.. nhớ ra anh là người yêu của em.”
Vẻ mặt Trình Dịch Phong có hơi dịu xuống nhưng vẫn rất kiên quyết. “Tốt nhất vẫn nên điều trị sớm.”
Thanh Nhi không muốn suốt ngày đối mặt với một ông bác sĩ thần kinh, cô đánh mạnh đòn sát thủ vờ bực bội nói. “Em mất trí nhớ anh không yêu em nữa à?”
Cả nhà ba người ngẩn ra, sắc mặt mẹ Nhi tái đi thấy rõ, bà nhìn Trình Dịch Phong bằng ánh mắt khó chịu pha chút lạnh lẻo. Dù thế nào thì đây cũng là con gái cưng của bà, bà không muốn nó không vui!
So với bà thì nghi ngờ của cô đối với Trình Dịch Phong càng khiến hắn khó chịu hơn, miễn cưỡng bỏ qua lần này xoa đầu cô. “Không phải vậy, anh chỉ lo cho em, nếu em không muốn thì không cần nữa.”
Thanh Nhi được như ý liền cười ngọt lịm, răng khểnh đáng yêu lộ ra, hai mắt tròn xoe sáng lấp lánh, đã vậy còn vươn đũa gấp thịt vào bát hắn, ngọt ngào nói. “Anh ăn đi.” Trình Dịch Phong ngẩn người, mất vài giây mới định thần lại được, tay cầm đũa có chút run rẩy, vô cùng không muốn không muốn nói ra sự thật rằng hắn.. chỉ nhìn đã có phản ứng!
Thanh Nhi thấy mặt hắn đơ đơ, nhưng nào có hơi sức để ý hắn bị gì? Cô hăng hái cầm đũa ăn cơm, bàn ăn nhà giàu toàn những món thơm ngon kích thích, vậy mà không hiểu sao thân hình cô lại ốm nhon gầy mòn như sậy.
Ăn xong Thanh Nhi đặt đũa xuống, nhìn ba người vẫn còn đang nhâm nhâm nhi nhi, cô dè dặt mở miệng. “Mẹ ơi, con khoẻ lắm rồi, hôm nay con muốn đi học lại.”
Mẹ Nhi nhìn cô, vẫn là không yên tâm lắc đầu. “Nghỉ thêm vài bữa nữa đi con.”
“Con thật sự khoẻ rồi, với lại nghỉ nhiều quá sẽ lỡ mất bài vỡ, đến lúc thi rớt môn sẽ ảnh hưởng đến thành tích.” Thanh Nhi kiên quyết và thành thật.
“Được rồi, cứ để nó đi học. Dịch Phong, con đưa con bé đến trường giúp bác được không?” Ba Nhi giọng nói trầm khàn mạnh mẽ.
“Được, bác trai.” Trình Dịch Phong gật đầu, không chần chừ đứng dậy khỏi ghế.
Thanh Nhi nhắm chặt hai mắt, siết chặt tay, thầm chửi rủa 'ta còn chưa nói hết, mi gấp cái gì?'. Hít sâu một hơi, cô nhìn ba Nhi cẩn thận nói. “Ba, con muốn mua xe. Dù sao thì con cũng lớn rồi không thể để anh Phong đưa rước hoài được, anh ấy còn có công việc riêng của anh ấy. Ba cho con mua xe, sau này muốn đi đâu con có thể tự lái đi, không làm phiền anh ấy nữa.”
Ba Nhi sửng sốt xong lại cười cười, rút từ trong ví ra một tấm thẻ hoàng kim chói loá đưa Thanh Nhi, trầm ấm nói. “Tiền ở trong đây, con muốn mua gì thì mua, con gái lớn rồi nên tự quyết định không cần xin phép ba mẹ. Đi đi, hôm nay cứ để Dịch Phong đưa con đi trước đã.”
Đám bọ kiến ấu trùng trong bụng Thanh Nhi nhảy múa tưng bừng. Cô sung sướng cười đến không thấy trời đất, giơ hai tay nhào đến ôm lấy ba Nhi, tràn trề cảm động. “Ba, ba là number one.”
Ba Nhi giật mình, đưa tay vỗ vỗ đầu cô nhìn mẹ Nhi cảm thán. “Gần chục năm trời, đây là lần đầu nó ôm tôi đấy, bà xem giá trị của tôi chỉ bằng cái thẻ đó.”
Mẹ Nhi gật đầu, vui vẻ đùa theo. “Đối với tôi, ông còn không bằng một cái thẻ tính tiền.”
Thanh Nhi cười toe toét, xoay người muốn đi lấy túi xách, vô tình liếc qua gương mặt ai đó, cô giật bắn mình tránh xa hai bước.
Đại ca, tiểu nhân lại đắc tội gì với ngài?
Trình Dịch Phong mặt mày âm trầm lạnh lẻo nện bước ra xe. Thanh Nhi bĩu môi, người gì mà tính tình thất thường, điên điên khùng khùng không lí do.
Mệt! Hơi sức đâu quan tâm!
Cô tung ta tung tăng chạy lên phòng vớ lấy túi xách, bỏ đại vài cái iphone ipad vào rồi xách đi. Ra cửa thấy xe ai đó đã mở cửa sẳn, cô không khách sáo ngồi vào đóng cửa lại.
Đột ngột bên cạnh có cái gì đó bất ngờ vồ lấy cô, Thanh Nhi kinh hãi theo phản xạ che đi gương mặt mình. Người kia khựng lại, hai tay nhất bỏng người cô lên, vô cùng giận dữ cúi đầu cắn mạnh vào vai cô gầm lên. “Trần-Thanh-Nhi.” Thanh Nhi sợ hãi hé ra một ngón tay thấy gương mặt Trình Dịch Phong gần sát, một màu xám xịt như tro. Dù không động não cũng biết được vừa rồi đáng lí phải xảy ra chuyện gì?!
Nhưng Thanh Nhi cô xin thề, không phải cô không cho hắn hôn, cô là theo phản xạ bảo vệ dung nhan mình.
Trình Dịch Phong nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai mắt hắn nồng đượm sát khí, giọng nói cũng ẩn nhẫn sát khí. “Thanh Nhi, em một là tránh né anh, hai là không muốn tiếp xúc với anh, ba là không cho anh hôn, em rốt cuộc đang bị gì hả?”
“Em.. em bị mất nhớ.” Thanh Nhi cà lăm, hai cánh môi run rẩy, cố dằn xuống cỗ nóng nảy trong người hắn. “Em xin lỗi, không phải em cố ý. Em chỉ là đột ngột quá nên không kịp chuẩn bị, bây giờ em sẵn sàng rồi, anh.. anh có thể làm lại.”
Sắc mặt Trình Dịch Phong tối thui, úp mặt vào cổ cô thở dồn dập. Thanh Nhi cảm giác cổ mình đang nóng lên, tay chân cứng đờ không dám nhúc nhích. Một lúc sau hắn mới từ từ ngốc đầu dậy, hai tay xoa xoa má cô, nghiêm túc nói. “Không được suy nghĩ lệch lạc, em là bạn gái anh, em ở bên cạnh anh không thấy phiền. Sau này đừng để anh nghe em nói những lời này nữa, nếu không anh sẽ không tha cho em.”
Thanh Nhi nuốt xuống một ngụm nước miếng. “Em biết rồi.”
Ánh mắt Trình Dịch Phong dịu lại, buông cô ra trở về chỗ ngồi, khỏi động xe. Thanh Nhi lặng lẽ vuốt vuốt ngực, má ơi nhém bị cướp mất nụ hôn đầu đời rồi.
Tay chống vào cửa kính tựa đầu, Trình Dịch Phong nheo mắt nhìn phía trước. Ngẫm nghĩ lại,
từ lúc họ chính thức hẹn hò là lúc mười tuổi, hắn chưa từng nói với cô những lời này, đúng hơn là cô chưa từng khiến hắn tức giận nói ra những lời có tính chiếm hữu.
Thanh Nhi của hắn, thật sự thay đổi rồi.
Xe đến trước cổng trường thì dừng lại, Thanh Nhi vội nói tạm biệt rồi đẩy cửa xuống xe. Vừa xoay người đóng cửa thì bất ngờ nhìn thấy Trình Dịch Phong cũng bước xuống, cô khó hiểu nhìn hắn. “Anh Phong, anh có việc gần đây à?”
Trình Dịch Phong đi qua choàng lấy eo cô, vô cùng tự nhiên cúi người hỏi. “Em có nhớ mình học phòng nào không?”
Thanh Nhi cắn môi lắc đầu, thầm rủa mình ngu quá, nhém chút là xông thẳng vào lớp học rồi.
Thế là trở về thuở ấu thơ, mẹ dắt con đến trường, không, là Trình Dịch Phong dắt tay cô đến lớp. Thanh Nhi có thể nhìn thấy sự khoa trương trong hành động của hắn, giống như muốn người của cả học viện biết cô là của hắn vậy.
Trong lòng cô bắt đầu thấy lo lắng, thái độ của hắn ngày càng xa với thái độ nên có của một tên phụ bạc rồi!
Không phải cô đã tạo ra phản ứng ngược đấy chứ?
Oh no!
“Tới rồi, em học phòng này.” Thanh Nhi nghe tiếng hắn ngẩng đầu nhìn, vờ ngộ ra. “Phòng 808, à.. nếu đến rồi vậy anh về đi. Tạ...”
“Anh đưa em vào!” Trình Dịch Phong dứt khoát nói, kéo tay cô đi thẳng vào lớp trước cái nhìn chòng chọc của mấy chục con người.
Thanh Nhi khóc không ra nước mắt, thật sự là sợ cả thiên hạ không biết cô là bạn gái hắn mà.
Trình Dịch Phong đẩy cô ngồi vào một chỗ trống, bên cạnh có một cô gái xinh xắn đang tập trung viết bài. Cô gái bị động mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Dịch Phong thì hai mắt phát sáng lấp lánh, nũng nịu hô. “Anh Phong, sao anh lại đến đây? em nhớ anh quá hà.”
Thanh Nhi. (-_-) cô muốn nôn!
Trình Dịch Phong nhìn cô gái đó, trầm ấm nói. “Anh đưa Thanh Nhi đi học. An Nhiên, sau này em trông chừng chị ấy giúp anh.”
Thanh Nhi. (-_-) nôn tiếp.
“Được ạ. Em nhớ anh, sao lâu rồi anh không qua nhà em chơi?” Giọng ngọt như tẩm đường xen lẫn chút uỷ khuất và ám muội.
Thanh Nhi. (-_-) lại nôn.
Trình Dịch Phong xoa xoa đầu cô ấy, nhẹ giọng nói. “Dạo này anh bận nhiều việc, khi nào rảnh sẽ qua thăm em.”
Thanh Nhi buồn nôn phất tay, các người cứ tiếp diễn phút li biệt đi, bà đây nhắm mắt dưỡng thần cho lòng thanh tĩnh.
Nhìn thấy vẻ mặt cô, Trình Dịch Phong cuối cùng cũng có chút hoà hoãn, đưa tay nựng má cô một cái. “Ở lại học, buổi trưa anh đến đón em.”
Thanh Nhi chán ghét phẩy hắn ra. “Không cần, trưa em tự đón taxi về.”
“Thanh Nhi, cậu ghen với tớ à?” Cô gái kia nghiêng mặt qua, bĩu môi nhìn cô.
Xàm xí. Cô có thể ghen sao? hoàn toàn không. Liếc một cái, ta khinh bỉ ngươi không trả lời.
Cô gái kia thấy vậy bật cười khanh khách, vỗ vỗ cánh tay Trình Dịch Phong hớn hở ra mặt. “Anh Phong, Thanh Nhi mất trí nhớ thật là đáng yêu, còn biết ghen với em cơ đấy. Hahaha~”
Thanh Nhi bị chọc tức giận đập bàn, hung hăng nói. “Tôi xin đính chính, tôi không có ghen, cảm phiền im lặng.”
Cô gái kia càng cười nghiêng ngã, ôm bụng lăn lốc trên bàn, vẻ mặt như sắp chết vì cười vậy.
Đã vậy, thằng cha Trình Dịch Phong cũng hùa theo nở nụ cười hiếm hoi. Thanh Nhi tức muốn phun trào núi lửa, móc iphone ra cắm tai phones đút vào lỗ tai.
Cho lũ điên các người cười đã rồi cút đi!
Trình Dịch Phong lại vươn tay nựng má cô, xong thấy không đủ liền xoa xoa thêm mấy cái, cuối cùng mới hài lòng bỏ đi.
Trước khi đi hắn lạnh lùng liếc qua góc cuối lớp một cái, Thanh Nhi xoay đầu nhìn xuống, chợt thấy vẻ mặt Huỳnh Bách Nhân âm u phẫn nộ.
Giởn chơi hả?
Không lẽ Trình Dịch Phong vừa đe doạ hắn?
Toi thật rồi!