Thế Thân Nữ Phụ

Chương 44: Chương 44: Trùm khủng bố.




Đóng chặt cửa phòng, Thanh Nhi khựng lại vài giây ngẫm nghĩ nếu bây giờ đi thang máy sẽ đụng mặt sinh viên tan học, cô co chân chạy về phía cầu thang vừa quẹo cua thì va mạnh vào ai đó, nhém ngã ngược ra sau may nhờ người kia nhanh tay đỡ kịp. Ngẩng đầu lên liền kinh ngạc há miệng.

“Bách Nhân..”

       Huỳnh Bách Nhân nhìn cô từ trên xuống dưới, sắc mặt tệ đến cực điểm, nắm chặt bàn tay cô một đường kéo thẳng xuống cầu thang. Thanh Nhi chạy theo không kịp, ở phía sau lưng anh ta lảo đảo, rốt cục hụt hơi ngồi xuống ăn vạ. “Không đi nữa, chân đau quá.”

        “Đứng lên..” Giọng anh ta lạnh băng, giật mạnh bàn tay cô lôi dậy. Thanh Nhi mặc kệ đó, cứ ngồi lì không chịu nghe, giơ hai tay về trước, chu môi. “Cõng em đi.”

Mặt anh ta sa sầm, cô lại bồi thêm một câu. “Cõng em, em kể mọi chuyện cho anh nghe.”

       Huỳnh Bách Nhân im lặng đứng nhìn cô, Thanh Nhi mặt dày bò ra sau leo lên lưng anh ta, hai tay ôm chặt cổ, hào hứng ra lệnh. “Đi đi đi.”

        Trong lòng Huỳnh Bách Nhân lúc này chỉ muốn hung hăng vứt cô xuống cầu thang lại không nỡ ra tay, thô bạo nâng hai chân cô lên đùng đùng rầm rầm đi xuống.

         Nhìn những bước chân đầy phẫn nộ như muốn đánh sập cầu thang, Thanh Nhi vùi đầu vào cổ anh ta hít hà một hơi, cảm thán. “Vẫn là mùi vị này an toàn hơn.” Đang híp mắt hưởng thụ thì anh ta xoay đầu, cằm đánh vào trán cô, gắt gỏng. “Nói mau..”

       “Gấp gì chứ?” Thanh Nhi bĩu môi, kéo kéo tóc phía sau để lên mũi anh ta, nghiêng đầu hỏi. “Có ngửi ra mùi gì không?”

       Chân mày Huỳnh Bách Nhân nhíu chặt, cô đang giỡn với hắn sao? Bàn tay hắn tăng lực siết chặt đùi non của cô, hắn muốn biết cô đã làm gì trong phòng Chung Gia Thạc, tại sao lại mặc áo sơmi hắn ta và tại sao cả người đầy vết thương lớn nhỏ?

Điểm non nớt nhất trên người là đùi non đấy, Thanh Nhi bị bóp đau nhảy dựng lên, giận dữ đập vai anh ta, kêu gào. “Buông ra, đau quá.. Anh không muốn cõng thì bỏ em xuống, em tự đi, đừng có mà hành hạ...”

“Nói rõ anh nghe, em ở trong phòng thầy Chung làm gì?” Giọng Huỳnh Bách Nhân lành lạnh kiềm chế tức giận, đương nhiên hắn sẽ không buông cô, thậm chí còn ghì chặt hơn.

        Thanh Nhi hầm hừ chửi bới trong họng, muốn nói quịch toẹt ra cho rồi nhưng sợ ai kia đang tức giận không phân biệt địch ta quăng cô đi, suy nghĩ một hồi hai tay ôm chặt cổ anh ta, chòm đầu về trước, kè cà. “Thơm em một cái em mới nói.”

       Chân Huỳnh Bách Nhân khựng lại, xoay qua thấy vẻ mặt tinh ranh tươi cười, hai cánh môi chúm chím, trong lòng đột nhiên nguôi giận mạnh mẽ hôn lên môi cô.

        Thanh Nhi sửng sốt đừ người, không phải, ý cô là thơm má cơ.. Thôi lỡ rồi, cô vội rụt đầu lại, cắn cắn môi không dám nói thẳng. “Chuyện là, có một nữ sinh điểm học phần thấp quá phải tìm thầy phụ trách xin nâng điểm, trong lúc bàn bạc xảy ra chút tranh chấp bạo lực, nữ sinh yếu ớt đấu không lại thầy giáo nên bị ăn vài cú đánh. Sau đó, thế lực giải cứu hoà bình xuất hiện, ình chéo một phát súng vào ngực thầy giáo, máu văng tung toé bắn lên người nữ sinh. Nữ sinh thấy thầy giáo bị thương liền sinh tâm thương cảm, lập tức gọi điện thoại kêu bác sĩ riêng của thầy giáo đến. Thầy giáo sau khi được cứu chữa kịp thời mang ơn nữ sinh, hứa sẽ cho nữ sinh hai cột điểm tròn 10 hết, ahihi!!”       Hai người đang đứng giữa bậc thang lầu 1, Huỳnh Bách Nhân trầm mặc nghe tiếng cười thoả mãn bên tai, nhịn không được cỗ giận dữ cùng đau xót trong lòng, có phần nghiến răng hỏi. “Em không căm ghét hắn đối xử với em..?”

        “Anh à..” Thanh Nhi nhẹ giọng, chính xác là buồn ngủ vừa ngáp vừa nói. “..lúc mà anh nhìn thấy người đối diện máu chảy đầm đìa thì chẳng còn nhớ nỗi người đó vừa làm gì với mình đâu, lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ 'lỡ anh ta chết em có bị ghép tội giết người hay không' thôi.”

       “Thanh Nhi.” Huỳnh Bách Nhân không rõ tâm trạng gọi cô, nhưng Thanh Nhi mệt đến lười động mắt, ngã đầu vào cổ anh ta, o o ngủ mất.

        Không khí cứ vậy yên tĩnh, một lúc sau anh ta hít thật mạnh, nhắm mắt rồi mở mắt, ôm chặt cô nhấc chân đi xuống từng bậc.

       Mùa đông, trời bắt đầu se lạnh, Thanh Nhi quấn mình trong chăn ngủ ngon đến quên giờ giấc, ánh chiều tàn chiếu lên thân thể lười nhát, cô mơ màng lẩm nhẩm đôi môi quyến rũ.

       “Bắn chết đại điểu của mi, đồ khốn nạn, chó chết, bắn bắn bắn, bắn cho đại điểu của mi nở hoa...”

        “Tằng tằng tằng.” Tiếng chuông lớn làm cô tỉnh giấc, nhìn quanh căn phòng xa lạ, vươn tay kéo điện thoại. “Alo?”

        “Đại gia, hôm nay ta không về đâu, mi ở nhà với quản gia Phương, cần gì thì nói anh ta, vậy nhé!” Giọng An Nhiên háo hức hăng hở như rất vui sướng.

       Thanh Nhi nhíu mày. “Mi đi đâu?”

        “Ta qua nhà bác hai chơi, tối nay phải ngủ lại ở đấy.”

         “Bác hai mi là cha anh Phong đó hả?”

        “Ừ, đúng rồi, thôi nhe!!”

        “Cút đi.” Thanh Nhi lười phun ra câu đoạn tuyệt, cô nào đâu biết tối nay An Nhiên sẽ thức trắng đêm thi hành chính sách tố cáo tội ngoại tình của Trình Dịch Phong, đem đường tình duyên vốn đã trắc trở của bọn họ đẩy thêm một đoạn vào thẳng u cốc.

       Cha Trình Dịch Phong là người cực kì coi trọng chữ tín, năm xưa đã hứa sẽ để hai bên kết thông gia, nay con trai ông ta thay lòng đổi dạ bỏ rơi Thanh Nhi, còn quan hệ tình nhân bí mật với một diễn viên mới vào nghề. Diễn viên? chỉ nghe hai chữ đó ông ta đã muốn tăng huyết, cái nghề nhiều tai tiến, lừa gạt và lấm bẩn. Liệu cô gái Trịnh Thiên Mịch gì đó trước khi đặt chân vào nhà ông ta có còn trong sạch?

       Trình Vương Thần lửa giận ngút trời chưa chỗ trút, một bên An Nhiên lại ôm vợ ông ta lải nhải. “Bác hai, Trịnh Thiên Mịch đó tính tình không tốt, trong ngoài hai mặt, rõ ràng là ghét Thanh Nhi muốn chết vậy mà cứ giả bộ tươi cười. Lúc Thanh Nhi và anh Phong còn đang quen nhau đó, cô ta hễ gặp là luôn miệng hỏi anh Phong ra sao? anh Phong như thế nào? Sau này họ chia tay, cô ta liền đắc ý vênh váo, ở trước mặt Thanh Nhi khoe khoang anh Phong mua cái gì cho cô ta, quan tâm cô ta ra sao?..”

       “Thật như vậy?” Bà Trình nhăn mày, đôi mắt đẹp hiện rõ từng đường sắc bén, cả người đều lan toả khí chất cao quý, ngạo kiều.       “Thật ạ!” An Nhiên gật mạnh đầu, cầm ly nước uống một hơi, ôm cánh tay bà ấy nói tiếp. “Con còn điều tra được, ba ngày trước cô ta bay ra khu du lịch Ô đô quay phim, toàn bộ tiền máy bay và chi phí sinh hoạt của cô ta đều do anh Phong chu cấp. Mà cô ta còn đặt phòng ở khách sạn Thượng Quốc, là khách sạn 5 sao thuộc trướng tập đoàn tài chính Thượng Hoằng đó bác. Trời ơi, một đêm cả chục triệu chứ không ít, ăn một bữa cơm ở đó chắc phá nát thẻ tín dụng của con mất thôi...”

      “Rổm..” Tách trà kiểu bị ném vỡ trên sàn, Trình Vương Thần sắc mặt chất chứa con giận khủng bố, nhìn bà Trình ra lệnh. “Gọi nó về cho tôi.”

         Vẻ mặt bà Trình cũng không tốt là bao, kéo tay An Nhiên ra hiệu, cô ấy lập tức dâng lên đôi mắt đáng thương sợ sệt. “Anh Phong ra nước ngoài một tuần rồi, con không có liên lạc được. Thư ký của anh ấy nói.. nói....”

         “Nói cái gì?” Giọng ông Trình không kiên nhẫn cùng tức giận ngập trời.

         Thật sự trong lòng An Nhiên vô cùng sợ chết, nhưng những gì cô nói đều là thật, nhắm chặt hai mắt hô lên. “..ngoài Trịnh tiểu thư anh ấy không nhận điện thoại của ai cả.”

          Không khí nổ tung!

        “Có ai không?” Thanh Nhi khẽ gọi, đây là nhà của ai vậy? sao không có bóng người nào hết? không lẽ mình lạc vào nhà hoang rồi.

         “Lạch cạch.. lạch cạch.” Âm thanh khe khẽ trong phòng bếp, cô nhẹ nhàng chạy vào liền thấy bóng lưng cao ngất đang đứng bên nồi cháo bóc hương nghi ngút. Hai mắt cô sáng rực lập tức nhào tới tóm lấy người ai kia hô to. “Đảm đan quá, cho em ăn ké với.”

        Vốn dĩ là nấu cho cô ăn mà! Huỳnh Bách Nhân quay sang nhìn cô, đặt tay lên đầu xoa xoa, giọng ấm áp. “Còn chỗ nào đau không?”

        “Không.” Thanh Nhi lắc đầu. “..chỉ chút vết thương nhỏ, không ảnh hưởng tới ăn uống..” giơ tay chỉ vào cái nồi, hứng khởi kêu. “..mút ra cho em ăn đi..” xoay người cầm tô đưa lên. “..Nè.”

         Huỳnh Bách Nhân bật cười, mút cháo vào tô cho cô lại nhanh tay đỡ lấy. “Để anh giữ, rất nóng.”

        Hì hì.. Thanh Nhi cong mắt cười, hớn hở đi ra sôfa ngồi trước, vừa chờ vừa bật tv xem thời sự.

        Tin mới nhất:

        “Vào lúc 15 giờ chiều nay, Tập đoàn tài chính Thượng Hoằng đột ngột ra quyết định thu lại quỹ vốn của Tập đoàn truyền thông KL, tuyên bố đóng băng toàn bộ hoạt động cùng các kế hoạch sản xuất phim của tập đoàn trong vòng 3 tháng.

        Hiện tại, chủ tịch Truyền thông KL, ông Chung Gia Huy đang phải đối mặt với sự truy hỏi của các cổ động, 1 nghìn nhân viên cùng các ngôi sao nổi tiếng đã yêu cầu huỷ hợp đồng, cổ phiếu rớt sàn nghiêm trọng và các tập đoàn đối tác đang không ngừng công kích..

       Phóng viên Hạ An đưa tin, theo lời của ông Chung Gia Huy: “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tập đoàn tài chính Thượng Hoằng không một lời báo trước đã ra quyết định cô lập KL, đây là hành động trái với luật kinh doanh.”

        Người lãnh đạo tập đoàn tài chính Thượng Hoằng vẫn chưa đưa ra lời giải thích nào về sự việc trên. Nhân viên phụ trách đang tiến hành thu hồi......”

        “Xem gì đấy?” Huỳnh Bách Nhân khom người đặt bát cháo trước mặt cô, ôn hoà hỏi.

         Thanh Nhi nhúng vai, háo hức cúi đầu ăn, chẹp chẹp miệng gật đầu. “Ngon quá~”

         “Ăn chậm thôi.” Anh ta khẽ nựng gò má cô, ngẩng đầu nhìn màn hình không khỏi giật mình. “Là tập đoàn nhà thầy Chung à?”

        “Hả?” Thanh Nhi buông muỗng, kinh ngạc nhìn lên, chỉ vào cái tập đoàn to oành tướng trong đó. “Của thầy Chung á?”

          “Ừm.” Huỳnh Bách Nhân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, lạnh nhạt nói. “Đắc tội với nhân vật lớn của Thượng Hoằng thì không thể sống nổi, khoảng hai ba ngày nữa sẽ có thông cáo phá sản thôi.”

         Quai hàm Thanh Nhi rớt xuống, này này, cái tập đoàn KL gì đó lớn gấp đôi tập đoàn nhà cô đấy, giỡn chơi hả? bộ muốn phá sản là phá sản liền hả? Cô không tin trợn tròn mắt, xua tay nói lớn. “Anh nhìn lại xem, tập đoàn đó lớn nhất nhì trong nước đấy, còn có 30% vốn đầu tư của nhà nước, sao dễ dàng phá sản được chứ?”

       Huỳnh Bách Nhân choàng tay qua vắt ngang eo cô, bình thản như không. “Kinh tế nước ta là do Thượng Hoằng làm chủ, hắn muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết, cho dù là Toà nhà chính phủ hắn muốn phá cũng không ai dám ý kiến. Đối với loại nhân vật không gì là không làm được này, đừng dính líu tới thì tốt hơn.”

          Thanh Nhi sợ hãi nuốt nước miếng, thầm nghĩ 'vậy có khác gì trùm khủng bố đâu'.

          Nếu cô mà biết, người buổi sáng cầm súng tỉa bắn Chung Gia Thạc ngay trước mặt cô là chủ tịch tập đoàn đó, khẳng định.. ừm, chết ngất tại chỗ.

          Chỉ tiếc, đó là chuyện mãi mãi và vĩnh viễn cô không được biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.