Sương tan, ánh mặt trời sáng ngời bên ngoài cửa sổ ngăn cách với phòng ngủ mờ nhạt ánh đèn, trên nền gạch có chiếc váy trắng nằm ngổn ngang cô quạnh, hương vị ái tình nồng đậm đêm qua bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp. Mí mắt Thanh Nhi khẽ động rồi dần dần mở ra, cảm giác có một luồng hơi thở nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, cô nằm ngây người một lúc, nghe hơi thở ấy đều đều ổn định mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn.
Chồng yêu hình như còn đang ngủ, chỉ thấy xương hàm lạnh lùng che khuất tầm mắt, Thanh Nhi mím môi nghĩ tới tối qua anh mãnh liệt cỡ nào, gần như bức cô muốn phát khóc cũng không chịu dừng lại, trái tim bất giác nảy lên một nhịp, chắc là anh mệt hơn cô nhiều.
Trong lòng Thanh Nhi thương xót không nỡ đánh thức anh dậy, giống như một tên trộm cẩn thận nhích từng li lên trên, da thịt nhè nhẹ ma sát làm cô có chút xấu hổ không dám thở mạnh, đến khi đối diện với gương mặt anh mới thoải mái nở nụ cười.
Chồng yêu quả thực ngủ rất sâu, lúc ngủ vẫn còn phong độ cao quý, hàng mi đen dày khép lại nhìn qua lạnh lẽo muốn chết người nhưng cũng quyến rũ người khác đến phát điên. Thanh Nhi mím môi nhìn đến ngu muội, ngón trỏ vô thức vươn ra vuốt nhẹ qua mí mắt anh, lại không cầm được chạy xuống sống mũi rồi khóe môi. Cô nhìn chằm chằm cánh môi mỏng của anh, khẽ cúi đầu hôn nhẹ một cái. “Thương...”
Nửa chữ còn chưa phát ra, chân mày chồng yêu đột nhiên động đậy, Thanh Nhi hoảng hốt im bật, vội vàng nhắm chặt hai mắt, bàn tay vụng trộm không biết ném đi đâu. Thượng Minh Triệt vừa tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt cô gần sát, hàng mi cong liên tục run rẩy, anh nhìn một lúc khóe môi không nhịn được tươi cười.
Không khí trong phòng im lặng quỷ dị, Thanh Nhi cảm giác cánh tay sau lưng dùng lực ép chặt cô vào người, ngực nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực anh, bụng dưới tiếp xúc chặt chẽ với bụng anh, trái tim cô gia tăng nhịp đập liên hoàn. Nín nhịn vài giây đã thấy không xong, trong đầu rối rắm nghĩ cách, bàn tay anh lại ái muội vuốt ve da thịt, hơi thở ấm nóng phả lên môi. “Còn muốn giả vờ tới lúc nào, có cần anh phối hợp với em một chút không?”
“Không cần..” Thanh Nhi lập tức mở choàng hai mắt, đối diện với ánh mắt anh ở cự li gần cô nhất thời ngẩn người, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ tia sáng trong mắt anh thì Thượng Minh Triệt đã cúi đầu áp môi lên môi cô cọ nhè nhẹ. “Mấy giờ rồi?”
Mấy giờ? Mắt Thanh Nhi trợn tròn xoe vừa muốn giận dữ hỏi anh hỏi giờ làm gì thì sắc mặt đã đen kìn kịt, cô vội vàng xoay người vươn tay lấy đồng hồ báo thức trên bàn, khóe môi co giật. “8 giờ 30 rồi á? Sáng nay lớp em có buổi thuyết giảng của giáo sư nước ngoài, nếu vắng mặt sẽ bị ghi phạt, còn luận án cuối kì của em nữa. Ôi, chết em rồi, anh buông tay để em đi..”
Thanh Nhi quay đầu nhìn cánh tay anh vẫn ôm chặt eo cô, mà nửa người trên trần trụi của hai người đều lộ ra không khí, vẻ mặt cô méo mó lúc trắng lúc đỏ vội vàng kéo chăn che lại, không nhịn được gấp gáp. “Anh buông tay đi mà, buổi thuyết giảng này thật sự rất quý giá với em, có trở thành nhà báo chuyên nghiệp được hay không đều nằm vào đây cả, nửa cuộc đời sau của em còn nhờ vào một tấm bằng để kiếm cơm, anh...””Anh không nói không cho em đi..” Thượng Minh Triệt cắt ngang lời cô, tay dùng lực kéo Thanh Nhi lại gần rồi xoay người bế cô ném xuống giường, cầm lấy áo sơ mi gần đó trùm lên đầu cô, hơi ra lệnh. “Xuống xe lấy đồ cho anh.”
Mông Thanh Nhi oanh liệt đập lên sàn, mặc dù không đau nhưng cũng đủ làm cả người cô lạnh lẽo, nhìn chồng yêu thoải mái đắp chăn ngồi trên giường hóa ra vì không muốn bị cô kéo mất chăn mới ôm cô chặt như vậy. Luyến tiếc cái con khỉ á, Thanh Nhi không nén được giận dữ đánh vào ngực anh, la lớn. “Đồ xấu xa.” rồi thô bạo kéo áo mặc vào người.
Thượng Minh Triệt vươn tay xoa gò má đỏ bừng của cô, khóe môi bất giác nở nụ cười. “Đây là thái độ nên có với chồng đó sao?” Lời anh vừa dứt, Thanh Nhi liền quay đầu trợn mắt, hai tay nắm chặt vạt áo che ngực, vô cùng dữ tợn cúi đầu vừa hôn vừa cắn mạnh lên cổ anh, nhe răng cười. “Thái độ thế nào là chuyện trong gia đình, quan trọng là không để người ngoài có cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Chân mày Thượng Minh Triệt khẽ chau lại đau đớn, dù biết cô giở trò không hay ho nhưng vẫn không ra tay ngăn cản. Thanh Nhi cắn xong nhìn vết o mai mình tạo ra phải mất hai ba mới biến mất, vui vẻ cười ngoác miệng nháy nháy mị nhãn với anh rồi xoay người hớn hở vào phòng tắm, tâm tình thiệt là sảng khoái.
Chỉ có điều, cảm giác vui sướng đó nhanh chóng biến mất khi Thanh Nhi phát hiện ra, tất cả quần áo trong tủ đều không thể che giấu hết dấu hôn bừa bãi trên người cô, trong lòng cô muốn gào thét giết người nhưng nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ thì không có thời gian quản nhiều nữa, mặc đại cái áo sơ mi trắng rồi chạy như bay xuống lầu.
Thượng Minh Triệt vừa ngồi vào xe đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi, anh cúi người nhặt điện thoại Thanh Nhi đánh rơi trên sàn xe tối qua, nhìn tên hiển thị là Trịnh Thiên Mịch, ánh mắt anh hơi trầm xuống lướt tay qua nút nghe.
“Thanh Nhi à, chiều nay em có thời gian không? Chúng ta ra quán cafe gần trường nói chuyện một chút.”
Ngữ điệu thân thiết hòa ái, Thượng Minh Triệt lạnh nhạt nhìn qua màn hình một cái rồi ném điện thoại lên bàn xe, đánh tay lái đón Thanh Nhi từ trong biệt thự chạy ra, cô thở hì hục bắt lấy cánh tay anh, nóng vành mắt. “Chồng tốt với em quá, anh có thấy điện thoại em ở đâu không? Em tìm...” Lời chưa hết, đáy mắt thấy điện thoại nằm trơ trọi trong góc, màn hình chớp nháy chớp nháy, cô nhất thời sửng sốt, vội cầm lấy. “Alo?”
“Thanh Nhi, sao nãy giờ chị nói mà em không lên tiếng?”
Ánh mắt Thanh Nhi liếc qua người bên cạnh, giương môi. “Có gì không chị?” vừa nói vừa nghiêng đầu qua nhìn chồng yêu, chụt chụt lên môi anh, cười híp mắt. “Em phát hiện hành động vứt điện thoại này của anh rất đáng yêu? Thái độ ghét bỏ kia là đang căm hận em để lại dấu tích trên người anh đó hả?”
Thượng Minh Triệt đưa mắt nhìn cô, một bàn tay buông vô lăng úp lên mặt cô đẩy cách xa hai gang, nhếch môi. “Người không có phẩm đạo, anh không muốn nói chuyện.”
Giọng nói lạnh lùng, Thanh Nhi ngây ngẩn hết cả người, anh là đang nói ai không có nhân phẩm đạo đức? Trịnh Thiên Mịch? Khóe môi cô co rút mãnh liệt nhìn vào màn hình, cái tên Trịnh Thiên Mịch vẫn đứng yên ở đó, một lúc lâu mới có tiếng nói cực kì khó chịu phát ra. “11 giờ, chị chờ em ở quán cafe gần trường.”Một câu liền cúp máy, có thể hiểu được cô ta đang tức giận tới mức nào? Thanh Nhi để điện thoại vào túi xách, nghĩ tới trước đây mỗi lần cô quay clip Trịnh Thiên Mịch quan hệ với đàn ông đều gặp phải anh, cũng không khó lí giải ánh mắt khinh miệt của anh khi nhắc tới cô ta.
Chỉ là, trong lòng cô có hơi chột dạ, chần chừ nhìn anh hỏi nhỏ. “Anh không thích cô ta, vậy còn em? Lúc trước danh tiếng của em không được tốt lắm, trên báo nói em.. quan hệ bí mật với rất nhiều đàn ông, còn...”
“Lần đầu của em không phải do anh sao?” Thượng Minh Triệt nói rất khẳng định, Thanh Nhi nghe vậy lại không biết trả lời thế nào, lần đầu của em không phải do anh sao? Câu nói này nghe giống như sau khi anh quan hệ với cô, biết được đó là lần đầu mới chấp nhận cô. Trái tim đột nhiên chua xót, nếu đó không phải là lần đầu, vậy chẳng lẽ anh sẽ không thích cô, không tiếp nhận cô.
Bàn tay Thanh Nhi hơi run rẩy lại bị cô cẩn thận giấu dưới túi xách, đúng là trong suy nghĩ cô muốn giữ lần đầu cho người mình yêu nhưng nếu lần trước, Chung Gia Thạc thật sự cưỡng ép cô, vậy có nghĩa anh không thể chấp nhận cô được sao?
Tư tưởng, đạo đức, nhân cách, mấy thứ đó chứng minh được cái gì? Thanh Nhi nhìn những tòa nhà cao tầng lướt qua bên đường, nhịn không được thốt ra khỏi miệng. “Lần đầu có thể làm giả, yêu anh cũng có thể là yêu tài sản của anh, yêu vị trí phu nhân chủ tịch tập đoàn Thượng Hoằng, sao anh không cho người điều tra em trước, biết đâu em cũng như những người khác vì vậy mà tiếp cận anh.”
Xe tấp vào lề đường trước cổng học viện, Thanh Nhi lập tức đẩy cửa lao xuống, cô giận anh cũng giận chính mình, bởi vì nói ra những lời đó cô còn không rõ mình yêu anh vì cái gì? Thật ra, con người có một loại tình cảm rất khó phân biệt, yêu anh và yêu mọi thứ của anh.
Thượng Minh Triệt đạp mạnh thắng xe, trước khi cô lao ra cổ tay đã bị anh bắt lấy mạnh mẽ giật ngược trở về. Viền mắt Thanh Nhi có chút phiếm hồng, môi nhỏ mím chặt giống như ai đó bắt nạt cô rất thảm thiết, anh nhìn không được vươn tay xoa xoa hốc mắt cho cô, mày khẽ nhíu. “Làm sao vậy? Tâm tình càng ngày càng dễ kích động, quen anh làm em rất khó chịu hay sao?”
Đúng vậy, Thanh Nhi cắn môi gật gật đầu, mặc dù biết mình rất vô duyên nhưng vẫn mặt dày vô duyên. “Anh giàu quá, đẹp trai quá, làm người ta nhìn thấy phát ghét.” nói xong lời này, cô đột nhiên phát hiện, à thì ra cô đang ganh ghét có người chồng soái hơn mình.
Khóe môi Thượng Minh Triệt hơi cứng đờ rồi bật cười, nụ cười cực kì chói mắt làm Thanh Nhi ngẩn ngơ, trong lòng càng ghét bỏ muốn phá nát khuôn mặt hoàn mỹ kia, cô nghiêng đầu cắn lên má anh một cái, nhướng mày. “Bổn cô nương hạ thân phận yêu người đẹp hơn mình, anh nói xem em có nên...” nhìn thấy khóe môi anh lại giương lên thêm chút nữa, trái tim nhỏ bé của cô gần như phát điên, quên mất lời mình vừa định nói, gấp gáp xoay đầu lục túi xách moi điện thoại ra. “..chụp một tấm hình làm ảnh nền, ngày nào cũng nhìn thấy nụ cười này em có thể sẽ sống thọ thêm mấy năm..” cô giơ điện thoại lên, nhắm ngay khuôn mặt anh, lại nghiêng đầu qua đặt môi lên má anh, cười tít mắt.
Tách.
Thượng Minh Triệt không có tránh né, ánh mắt của anh cũng không nhìn màn hình mà nhìn cô, tấm hình đẹp đến mức Thanh Nhi xuýt xoa nửa buổi vẫn không buông tay được. Vừa cài ảnh nền xong liền giơ ra khoe khoang trước mặt anh, chợt thấy chồng yêu móc từ trong túi ra một chiếc iphone đặt vào tay cô.Cái này, là có ý gì? Thanh Nhi ngẩn ra nhìn anh rồi nhìn điện thoại, một giây sau cười đến ngất ngây, nhanh chóng gửi ảnh rồi làm lại một thao tác, lúc trả máy đột nhiên ác ý hỏi. “Anh có thấy em trẻ con không?”
Thượng Minh Triệt không trả lời, Thanh Nhi cũng biết anh không dễ dàng trúng kế, cô vòng tay ôm lấy cánh tay anh ngã đầu tựa vào vai, chỉ còn đáy mắt có ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xa xa. “Rất có thể em không hoàn toàn yêu anh, có một chút yêu bề ngoài đẹp trai của anh, yêu giọng nói của anh, nói không chừng còn yêu cả tài sản của anh..” cô khẽ dừng lại, ánh mắt hơi chuyển “..anh có thể chấp nhận được không?”
Không khí trong xe trầm lặng, chồng yêu không lên tiếng, cô cũng không dám quay đầu lại nhìn. Thật sự trong lòng cô rất sợ, một đại danh nhân khí chất cao quý nói thế nào không làm người bên cạnh bị chèn ép, chỉ là cô thản nhiên để ngạo khí của anh chèn ép, cảm giác đó lại không phải bức bách mà là tự nguyện.
“Em có yêu anh không?”
Thanh Nhi quay đầu nhìn anh, không hề do dự. “Có.”
“Ừ, vậy thì tiếp tục yêu đi.”
Buổi thuyết giảng kết thúc lúc mười một giờ, Thanh Nhi tham dự được nửa buổi cũng đã mãn nguyện, vừa ra khỏi phòng An Nhiên đã lăn xăn chạy tới bên cạnh cô, ngón trỏ chỉ chỉ, ha há cười lớn. “Trời ơi là trời, cuối cùng mi cũng mất zin giống ta, ohaha, ta thật là vui vẻ..”
Thanh Nhi cảm giác cả trăm ánh mắt đang nhìn tới, da mặt mỏng không nhịn được vừa đỏ vừa xám, giơ tay hung hăng cốc vào đầu cô ấy, trừng mắt quát. “Mi bị điên hả?”
“Ai u..” An Nhiên đau muốn rớt nước mắt, nhưng cái miệng không chịu dừng lại mà oa oa gào lên. “Đừng có hòng qua mắt ta..” ngón trỏ cô ấy chỉ thẳng vào cổ cô “..đây là cái gì? Là dấu môi chứng minh sự kịch liệt...”
“Câm miệng..” Thanh Nhi không cầm cự nổi bụm miệng cô ấy lôi đi, lúc lướt qua người Huỳnh Bách Nhân thấy ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm, vẻ mặt cô bất giác cứng đờ, càng hung hăng dạy dỗ cô ấy một trận. “Mi có biết thục nữ là thế nào không? Có biết chuyện riêng tư phải giữ bí mật không? Chẳng lẽ ta còn phải dạy mi cái gì nên nói cái gì không nên nói, đây là chuyện ý vị dù nhìn thấy cũng phải để trong lòng tự hiểu, có biết không? Chẳng lẽ Trương Lam Tuyệt không có dạy mi lúc í í á á thì không thể hô to, cho dù có sướng quá cũng phải nhẫn nhịn hay sao?..”
Mắt An Nhiên trợn tròn, cái miệng trong tay cô ú ớ, đại khái là nói. “Hắn thật sự không có dạy.” Thanh Nhi nghe xong liền không khoan nhượng quăng cô ấy đi, nhìn chiếc xe cao sang đậu gần đó, nụ cười lạnh nhạt. “Thời gian không có nhiều, bảo vệ tốt người của anh đi.”
An Nhiên nghe không hiểu, nhưng Thanh Nhi có thể chắc chắn Trương Lam Tuyệt dù không nghe thấy chỉ cần nhìn khẩu hình miệng của cô cũng hiểu, ánh mắt anh ta lạnh buốt xuyên qua tấm kính nhìn thẳng cô, cô lại chẳng mảy may trao cho anh ta một bóng lưng cao ngạo.
Đổi lấy hạnh phúc của An Nhiên, cô nhất định phải đóng vai ác!
Lúc bước vào quán cafe Trịnh Thiên Mịch đã ngồi chờ sẵn, còn tốt bụng gọi cho cô một ly nước ép dâu, Thanh Nhi nhìn lướt qua ly nước rồi nhìn cô ta, ánh mắt hơi nghi ngờ. “Sao chị Mịch lại biết sở thích của em nhỉ?”Trịnh Thiên Mịch nở nụ cười, cầm tách cafe lên nhấp một ngụm, giọng nhẹ nhàng băng quơ. “Dịch Phong thường đưa chị tới đây, anh ấy nói em khá thích nước ép dâu ở nơi này, chị biết em sẽ tới nên tiện thể gọi giúp em.”
“Hai người có vẻ hay nhắc tới em nhỉ?” Thanh Nhi khẽ mỉm cười, ánh mắt giương lên nhìn cô ta, hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy ly nước sang một bên. “Nhưng chị Mịch sao không biết, sở thích có thể thay đổi, cũng giống như người yêu hai mươi năm nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ đấy thôi.”
Ánh mắt Trịnh Thiên Mịch lạnh đi, chợt bật cười. “Thanh Nhi, sao em còn để trong lòng chuyện đó, rõ ràng trước đây em đã nói không quan tâm hay là chỉ muốn diễn cho Dịch Phong xem, để anh ấy nghĩ em rộng lượng mà thương xót.”
“Làm sao có thể?” Thanh Nhi biết ở đây chỉ có hai người, cô ta đã dùng bộ mặt thật nói chuyện với cô thì cô cũng không thể êm êm dịu dịu đáp trả cô ta được, khóe môi nhếch lên. “Em đã có bạn trai rồi, không còn hứng thú với những chuyện thuộc về quá khứ nữa. Chị gọi em ra đây không phải chỉ để nói chuyện này chứ?”
Trịnh Thiên Mịch im lặng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, Thanh Nhi cũng rất tự nhiên để cô ta ngắm, lướt mắt qua ngón tay đang siết chặt quai tách cafe, cô buồn cười đặt một khuỷu tay lên bàn. “Chị vừa nghe tới chồng em liền có biểu cảm đó, có phải chị lại muốn cướp anh ấy từ tay em rồi không?”
Thanh Nhi chỉ tùy tiện nói giỡn một câu, không ngờ Trịnh Thiên Mịch lại run tay làm ngã tách cafe, ánh mắt cô lập tức lạnh lùng nhìn cô ta. Sắc mặt Trịnh Thiên Mịch chuyển hóa rất nhanh, gần như không có nửa điểm lúng túng nào, để nhân viên phục vụ lau dọn đổi tách cafe khác, cười cười trách móc. “Em nói giỡn như vậy quá đáng rồi, chị lại thấy tò mò không biết em và chủ tịch Thượng làm sao quen biết nhau?”
Ngón tay Thanh Nhi khẽ bấu lên cạnh bàn một cái, thu lại ánh mắt lạnh lẽo nhìn đi hướng khác. “Chuyện tình cảm của em và anh ấy không thể nói với người ngoài, chị thông cảm.” Thật ra, trong lòng cô đang cực kì khó chịu, chỉ cần cô ta có một chút ý nghĩ với chồng yêu của cô thì đừng trách cô hạ thủ không lưu tình.
Trịnh Thiên Mịch đương nhiên cũng cảm giác được nếu tiếp tục vấn đề này thì không có lợi cho mình, cô ta hơi nghiêng người chỉnh lại tư thế tao nhã, ánh mắt nhìn lướt qua khách khứa trong quán. “Cũng phải thôi, chủ tịch Thượng không giống với những người khác phải không? Nhưng mà, người ta sống ở trên cao lòng cảnh giác cũng cao hơn chúng ta, em có nghĩ anh ta đang cho người theo dõi em không?”
Ánh mắt Thanh Nhi sẫm lại quay đầu nhìn cô ta, trái tim giật nảy lên một nhịp nhưng bị cô mạnh mẽ kiềm xuống, bình thản nở nụ cười như có như không. “Chị Mịch, nói gì cũng phải có chứng cớ, nếu chị cho rằng chỉ hai ba câu tùy tiện là khiến em nghi ngờ anh ấy, vậy thì chị phải thất vọng rồi. Trên đời này, ngoại trừ Thượng Minh Triệt ra, người em tin tưởng nhất cũng chỉ có anh ấy, tốt nhất chị nên cẩn thận, những lời này em nghe thấy có thể xem như chị nói đùa nhưng chồng em thì không dễ dàng như vậy đâu.”
“Bình tĩnh nghe chị nói đã..” Vẻ mặt Trịnh Thiên Mịch giống như rất buồn cười với lời nói của cô, đầu ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn. “..chị chỉ là vô tình phát hiện có chuyện không phù hợp, nên tò mò điều tra một chút..” cô ta nâng mắt nhìn cô, vẻ lạnh nhạt. “Thật lòng cũng chẳng muốn quan tâm tới em, nhưng Dịch Phong bảo chị phải nói cho em biết, chị cũng là bất đắc dĩ đến chỗ này cùng em nói về một người đàn ông.”
Thanh Nhi vô cùng ghét sự dài dòng của cô ta, không phải vì đại cuộc cô cũng không muốn ngồi đây lôi thôi, Trịnh Thiên Mịch thấy vẻ mặt cô mất kiên nhẫn, cầm tách cafe lên uống một ngụm, cười nhạt nói. “Nếu em đã không kiên nhẫn như vậy, vậy thì nói chuyện gần đây nhất. Đêm mùng một Tết, em uống say là Huỳnh Bách Nhân bế em vào phòng mọi người đều nhìn thấy, nói thật chị khá tò mò hai người sẽ làm trong đó nên đi theo nhìn một chút. À lúc đó Huỳnh Bách Nhân đặt em xuống giường, nhìn rất lâu, sau đó cầm lấy cổ tay em tiêm vào một chất lỏng gì đó, chị cũng rất muốn ngăn cản nhưng...”
“Chứng cứ?” Thanh Nhi bình tĩnh cắt lời giả dối của cô ta, Huỳnh Bách Nhân là người như thế nào cô rõ hơn ai hết, anh ta dù có thích cô cũng tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy.
“Xem ra em đúng là không tin chị nhỉ?” Trịnh Thiên Mịch cười cười, bàn tay thon dài móc từ trong túi ra một sấp hình đẩy đến trước mặt cô. Thanh Nhi vừa nhìn thấy sắc mặt liền trắng bệch, thật sự không thể có chuyện này.
“Bất ngờ lắm sao?” Trịnh Thiên Mịch đắc ý cười nhếch mép. “Chuyện sau đó còn thú vị hơn, chị chạy đi nhờ Dịch Phong đánh ngất anh ta, vừa xoay người thì nghe thấy điện thoại trên đầu giường em đổ chuông, chắc em biết rõ là ai gọi tới rồi phải không? Thật trùng hợp Thượng Minh Triệt cũng biết em bị tiêm thuốc kích dục mà đến mang em đi...”
“Đủ rồi.” Thanh Nhi cao giọng quát khẽ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, bật cười lạnh một tiếng. “Những thứ này tự em sẽ xác nhận lại, nếu để em biết hôm nay chị bày mưu tính kế trên đầu em thì đừng có trách em tuyệt tình với chị.”
Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách, nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Nhưng chuyện chị vừa nói về chồng em, em sẽ không bỏ qua đâu. Chị thật sự cho rằng chị rất thông minh sao? Thượng Minh Triệt là ai? em thích anh ấy lâu như vậy, anh ấy còn phải giậu đổ bìm leo cưỡng hiếp em? Nói thật cho chị biết, đêm đó là em chủ động, không phải là anh ấy em tuyệt đối không quan hệ.”