Thế Thân Nữ Phụ

Chương 1: Chương 1: Xuyên qua.




      Mười bảy năm cuộc đời Tuệ Mẫn có hai thứ yêu thích nhất:

      1 là được nghỉ học.

       2 là được đọc ngôn tình.

      Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên sau kì thi cuối kì đầy cam go và cạm bẫy, đem mớ kiến thức và giờ giấc vứt lên mười tầng mây xanh, Tuệ Mẫn ngủ hẳn một giấc đến buổi trưa.

       Vừa mở mắt ra việc trước tiên là quơ quào tìm con iphone yêu dấu đang ở đâu đó dưới mông mình, cô cầm nó lên mở nhanh khoá bàn phím, bấm vào ứng dụng Wattpad, lướt lướt lướt...

      “Này, chọn cưng, Lửa tình rực rỡ.”

      Hai mắt Tuệ Mẫn nhìn chằm chằm vào mớ chữ đen trên màn hình, một tay cầm chắc điện thoại, một tay mò mẫn góc chăn kéo lên trùm qua đầu.

      Một tiếng sau, cô bất ngờ bật dậy, hét to. “Má ơi, cái gì đây? cưỡng hiếp luôn hả? đừng, ấy.. khốn nạn!”

       Đọc tiếp một đoạn, cô lại say đắm nằm xuống giường, giơ chân kẹp lấy gối ôm, lẩm bẩm. “Tốc độ và lực đạo mạnh kinh người, sướng không thở nổi...”

     Thêm một tiếng nữa, Tuệ Mẫn lại kích động bật dậy, chửi bới. “Con này nó ngu, trời ơi, có ai muốn thử tình cảm bạn trai mà lên giường với thằng khác không? còn làm tới hai lần? bà nó là bắn hai lần...”

      Đúng lúc này từ dưới nhà, âm thanh thanh thuý bất ngờ vang ầm lên, cắt đứt sạch sẽ cảm xúc thăng hoa của Tuệ Mẫn. “Con Mẫn, mày có dậy chưa? bây giờ là mấy giờ rồi hả? dậy ăn cơm rồi cho chó ăn, mẹ ra ngoài lát về mà mày chưa dậy mẹ đổ hết cơm nước cho chó ăn, cho mày nhịn đói luôn.”

       Im một lúc, mẹ Mẫn lại quát lên. “Có nghe không hả?”

      “Nghe rồi, nghe rồi, xuống ngay đây!” Tuệ Mẫn bực bội hét lớn, một tay ném chăn vào góc giường, mang dép lê chầm chậm đi xuống nhà, hai mắt vẫn dính chặt màn hình điện thoại.

      Mẹ Mẫn thấy thế thì tức giận gắt. “Suốt ngày ôm cái điện thoại hết nhắn tin với trai lại coi ba cái phim xàm xí đọc mấy cái truyện bậy bạ. Mẹ nói mày rán đi, hai con mắt mày nó đen thui rồi đó, may mốt có đuôi mù thì đừng có xin mẹ nuôi mày. Còn cái mặt kìa, mụn với mụn, mẹ kêu mày lấy trứng gà đắp lên sao mày lì lợm không nghe, bây giờ nhìn xấu như quỷ rồi còn thằng nào thèm...”

      “Mẹ, đủ rồi đủ rồi, đi đi, nhanh lên kẻo trễ.” Tuệ Mẫn vội giơ tay ra cản, đẩy nhanh mẹ Mẫn ra cửa. Vẻ mặt mẹ Mẫn nhăn nhó bực dọc, trước khi đi còn cố nhắc một câu. “Ăn xong nhớ cho chó ăn.”

      Tuệ Mẫn cắn răng, nhấn từng chữ. “Con, biết, rồi.”

      Như ý, mẹ Mẫn hài lòng xoay người rời khỏi nhà, Tuệ Mẫn chán nản hết sức đi đến bên bàn cơm ngồi xuống, đặt điện thoại lên bàn, tay múc cơm ăn nhưng hai mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, bắt đầu bình luận trực tuyến.

      “Rõ ràng cái con nữ chính này giả vờ giả vịt, cái gì mà tính tình mạnh mẽ sắc sảo. Xạo sự, hại người ta rành rành ra đó lại được xem là làm việc chính nghĩa, xã hội này điên rồi.. ta khinh bỉ một ngàn lẻ một lần!”

       ....       “Cái gì? Chửi người ta là hồ li tinh? Mẹ nó, mày mới là hồ li tinh đó, rõ ràng mày đến sau phá hoại tình cảm người ta còn làm bộ thanh cao?.. Nhìn mà phát ghét.”

      ....

      “Gì? Lại hại người ta nữa, nữ chính cái quái gì đây? Con tiện tì này.. tức chết bà rồi!”

      ....

      “Ê.. đứng lại! đừng đi vào đó.. Rồi, xong đời, lại bị cưỡng hiếp nữa! Hai thằng luôn hả? song long nhập động?

      Cái con nữ phụ này bị não phẳng hay gì mà ngu dữ vậy trời?”

       Tuệ Mẫn giơ tay vò đầu bứt tóc, tức muốn phát hoả, ngửa đầu lên trời than thở. “Trời ơi.. ngó xuống mà coi~”

      Tình yêu là gì chứ? Rõ ràng nó với nam chính là thanh mai trúc mã yêu nhau từ nhỏ đến lớn, đột nhiên nữ chính xuất hiện phá hoại mộng đẹp của nó, hỏi sao nó không căm hận tìm kế tranh giành. Chỉ tội nữ phụ vẫn là nữ phụ dù uất ức bao nhiêu thì cũng không ai để ý, bị nữ chính hãm hại thì gọi là hậu quả, bị nam chính hất hủi thì xem là điều dĩ nhiên. Thế gian này chân lí luôn nhìn ở vị trí người đứng, giống như nữ chính luôn là người tốt.

      “Khóc lóc cái gì? Oán trách cái gì? lỗi là tại ngươi không phải nữ chính. Nếu ngươi là nữ chính dù có giết chết cha mẹ nam chính thì ngươi vẫn được hắn yêu thương có biết không hả? Bất công, mẹ nó bất công!”

      Tuệ Mẫn tức giận đập mạnh cái giá vào nồi cơm, con chó dưới bàn bị doạ giật nảy mình dậy, hung hăng ngẩng đầu nhìn cô. Tuệ Mẫn đang không chỗ phát tiết liền trừng mắt với nó, quát lớn. “Mày dữ cái gì? muốn xông vào đây nhập bọn với lũ biến thái kia cưỡng hiếp Thanh Nhi của tao hả? Có tin tao cho mày nhịn đói không?”

      Dứt lời còn trút giận đá vào mông nó một cái, con chó kêu lên hai tiếng, ánh mắt thù địch nhìn cô, sau đó há to cái mồm xông đến.

      “Aaa~” Tuệ Mẫn hét ầm lên, tiếng hét vang khắp căn nhà rồi vọng lại. Cô đau đớn ngã mạnh xuống ghế nhìn thấy dấu răng sâu hoáy của con chó, máu trong cơ thể cuồng cuộn chạy loạn, cả người nóng hầm hập, cô điên tiết gào lên. “Con chó khốn nạn, tao có chết cũng không tha cho mày. Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa, tao thề đem lũ biến thái tụi bây hành hạ đến chết..”

      Tiếng mắng ngày càng nhỏ dần, Tuệ Mẫn ngất đi chìm vào khoảng đêm âm u.

      Bầu trời mùa đông sương mù dày đặc, trận mưa tuyết đổ xuống trút lên đầu hai đứa trẻ đang chơi đùa trong sân. Bé gái nghịch ngợm khom người vo một nấm tuyết ném lên người bé trai, cười toe toét. “Anh Phong, anh đã trúng đạn, mau chết đi.”

      Bé trai giật mình xoay đầu nhìn lại, đôi mắt nhỏ đột ngột trở nên nghiêm túc, từng bước từng bước mang theo hơi lạnh đến gần bé gái, doạ bé gái sợ hãi liên tục lùi về sau. Cậu nhanh nhẹn vươn tay ôm bé gái vào lòng, nghiêm nghị hỏi. “Thanh Nhi, anh chết rồi em muốn ở với ai hả?”

      Bé gái hồn nhiên vô tư chỉ tay sang nhà hàng xóm, nhe răng sún cười. “Em ở với anh Nhân.”

       Nghe vậy mặt bé trai đen thui, đùng đùng nổi giận bỏ đi ra cổng. Bé gái không hiểu gì vội đuổi theo, thanh thót gọi. “Anh Phong, anh đi đâu vậy?”      Bé trai không xoay đầu đi thẳng, kiên quyết nói lớn. “Đi làm giấy đăng kí kết hôn.”

      Cảnh vật thay đổi, trong sân trường rộng lớn, ánh nắng chói chang rọi xuống sân bóng rổ, những thân hình thiếu niên cao lớn thoăn thoắt lướt qua nhau, âm thanh đập bóng rôn rã cả khoảng trời. Một quả bóng bị ném mạnh mẽ vào rổ chiếm trọn ba điểm, trọng tài tít còi ba nhịp, giơ cao tay hô to. “Cuộc thi kết thúc, sỉ số 15:10, đội đỏ thắng.”

       Nữ sinh bên ngoài gào rú ầm lên, nhao nhao lao đến cửa ra vào sân bóng để đưa nước đưa khăn. Trên lô ghế cao, một nữ sinh xinh đẹp ngồi đó, giơ tay lắc lắc chai nước suối, cười mỉm chi với chàng trai trong sân. “Anh Phong, chơi bóng đẹp lắm.”

      Chàng trai khẽ nở nụ cười khiến bao trái tim nữ sinh lỡ nhịp, trầm giọng hỏi. “Anh là ai?”

      Nữ sinh mắc cỡ nhỏ giọng đáp lời. “Chồng của em.”

Tuệ Mẫn giơ tay dụi dụi hai mắt, mơ mơ màng màng nhìn khung cảnh xa lạ trong phòng, cô hoảng hốt ngồi bật dậy.

Đây là đâu?

Còn cô gái trong mơ kia là ai?

Đột nhiên trong lòng bất an kì lạ, Tuệ Mẫn vội vàng túm lấy chân mình từ trong chăn, kéo ống quần lên cao nhìn thấy cái chân trắng nõn thon dài, cô lập tức há hốc mồm. “Không có dấu răng chó, mà.. đây là chân của ai?”

“Thanh Nhi, dậy đi con, dậy ăn sáng rồi còn đi học.” Tiếng gọi ấm áp mềm mại truyền đến, Tuệ Mẫn chỉ cảm giác trong đầu có bom nổ ầm ầm, hai lỗ tai ong ong.

      Thanh Nhi? Nữ phụ trong Lửa tình rực rỡ? Cũng là cô gái trong mơ? Và là chủ nhân của thể xác này?

      Chẳng lẽ cô đã.. xuyên qua.

      Không thể nào, không thể nào. Tuệ Mẫn đập mạnh tay vào đầu, đây chắc chắn là ác mộng, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ có thể nhìn thấy bà mẹ chí choé ở nhà, sẽ nghe được bài ca mỗi buổi sáng của bà, sẽ gặp được con chó phản chủ đã cắn cô, sẽ...”

      “Cốc..cốc..cốc. Thanh Nhi, mau dậy, Dịch Phong đến đón con kìa.” Tiếng đập cửa gần sát, Tuệ Mẫn ngày càng gấp rút, nhắm chặt hai mắt, trùm chăn kín đầu, trong đầu thành khẩn cầu nguyện. “Ông trời ơi, mơ, chỉ là mơ thôi, phù hộ cho con đi.. A di đà Phật, A di đà Phật, cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi...”

      Mẹ Nhi gọi mãi mà trong phòng vẫn im ắng không trả lời, buộc lòng phải đẩy cửa đi vào kéo con gái bé bỏng từ trong chăn ra, trách yêu. “Còn không chịu thức dậy? Dịch Phong đợi con lâu lắm rồi đó, mau vào phòng thay đồ đi học.”

      Tuệ Mẫn nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, khóc không ra nước mắt, nghẹn ngào nói. “Bác ơi, con vào nhầm nhà rồi.”

      Mẹ Nhi nghe vậy sửng sốt, sau lại nở nụ cười hiền dịu xoa đầu cô. “Con ngốc này, nói nhảm cái gì vậy? mau lên đi thay đồ.”

      Không phải đâu. Tuệ Mẫn lắc đầu vừa muốn mở miệng thì một giọng nói đã chặn ngang. “Thanh Nhi, đừng nũng nữa, còn tiếp tục chậm chạp anh sẽ bỏ em lại đi trước.”

      Nghe ngữ điệu trầm ấm xen lẫn chút lạnh lùng, Tuệ Mẫn không tự chủ xoay đầu nhìn ra cửa, cô xém chút rớt cả quai hàm.

      Oimeoi, cool male god, đẹp trai quá xá.

      Hai mắt Tuệ Mẫn sáng lấp lánh như kim cương nhìn trân trân vào người ta. Thật sự là đẹp đẹp đẹp trai lắm.

      Trình Dịch Phong nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của cô, nét mặt liền trở nên nhu hoà, đặt chân tiến vào phòng, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói. “Còn ngốc ra đó làm gì? Mau đứng dậy.”

       Tuệ Mẫn vẫn ngây đơ như phỗng không động đậy, đời này cô chưa gặp qua người nào đẹp trai như hắn, nào đâu biết thế giới này là cả thiên hạ nam thần và soái ca.

      Mẹ Nhi thấy cô cứ trân trân nhìn con rễ tương lai không chớp mắt, bà bật cười khanh khách vỗ vỗ lên tay Dịch Phong, trêu ghẹo. “Xem kìa, xem kìa, nó mê con đến thất hồn lạc phách luôn rồi.”

      Trình Dịch Phong khẽ giương khoé môi, ánh mắt ấm áp nhìn cô. Hai má Tuệ Mẫn nóng ran lên, vội vả nhào ngay xuống giường, nhìn trái nhìn phải tìm phòng tắm, phóng như bay vào đóng chặt cửa lại.

      Đặt tay lên ngực, thình thịch thình thịch.. Tuệ Mẫn cố gắng hít thật sâu, bình tĩnh, bình tĩnh nào.

     Không lẽ mình trúng tiếng sét ái tình rồi?

      Nhưng mà, trai đẹp đó là Trình Dịch Phong, thật sự là Trình Dịch Phong có mới nới cũ, phản bội tấm chân tình của Thanh Nhi. Nếu mà thích hắn thì còn thê thảm hơn cái chết!

      Không được, mình chắc chắn chỉ ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn.

      Tuệ Mẫn tự nhủ ba ngàn lần rằng mình là nữ phụ phải mưu mô độc ác, còn đòi lại công bằng cho Thanh Nhi nữa.

      Đúng vậy, nhiệm vụ của mình vô cùng cao cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.