Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 20: Chương 20




Đề cử: Ái Hậu Dư Sinh

Edit+Beta: Mạn La

––––––·––––––

Hai ngày sau, Phong Lê cũng không nhàn rỗi, bắt đầu sửa đổi máy tính, nâng cấp Tiểu Quan não.

Không biết có phải do cậu ngày đó lộ mặt hay không, cửa tiệm vốn đã kinh doanh tốt, hai ngày nay khách hàng tăng vọt, trên lầu dưới đều chật cứng người.

Ban đầu còn che giấu một chút, chỉ trộm ngắm cậu, về sau thấy vị “Phục vụ” này luôn bận rộn ở quầy lễ tân, dứt khoát xong lên, nhân lúc tính tiền, lấy di động ra quang minh chính đại “chụp lén” cậu.

Chụp xong cũng không quên chia sẻ với người khác.

“Chị em, trên mạng nói là thật, có một tiểu soái ca ở tiệm bánh ngọt đối diện trường chúng ta!! Chị em nhất định phải đến xem!”

“Này, tiểu ca ca anh là người mẫu sao? Hay là minh tinh? Khí chất tốt quá đi?”

“A a a a, anh ấy có phải mới cười một cái với tui không!?”

“Oa a, anh ấy cười lên bên trái có một lúm đồng tiền không dễ phát hiện, đáng yêu quá đi!”

Lâm Tiểu Mỹ sửng sốt, tặc lưỡi: “Phong Lê, cậu chỉ sợ là sắp hot rồi.”

Sao đó lại cảm thán một câu: “Nếu không cậu ra cửa đứng đi, một lần chụp ảnh 50, xin phương thức liên hệ 100, không chừng một tháng cậu sẽ kiếm lại được số tiền đã mua cửa tiệm đó”.

Phong Lê ngừng gõ bàn phím một chút, dùng đầu ngón tay chọc chọc cằm mình, thế mà nghiêm túc suy nghĩ về cách kiếm tiền này, tỏ vẻ khẳng định: “Chụp một bức 500, phương thức liên lạc 1000.”

Lâm Tiểu Mỹ mém chút phun ra: “Gian thương a! Đúng rồi, Phong Lê, tôi có một người bạn ở ngay bên đối diện viện công thương, là một cô gái xinh đẹp, điều kiện trong nhà cũng không tồi, cô ấy ngày hôm qua nhìn thấy cậu, liền nói với chị là rất thích cậu, bằng tuổi chị, so với cậu lớn hơn hai tuổi, cậu có hứng thú không? “

“Tôi thích nam nhân.” Phong Lê rất thẳng thắn nói với cô: “Hơn nữa tôi thích những người 'lớn' hơn tôi.”

Lâm Tiểu Mỹ đầu tiên là thất vọng nga một tiếng, mãi một lúc sau mới hậu tri hậu giác thấy sai sai!?

Đang định hỏi, đã thấy thiếu niên một tay chống cằm, tay kia xoay bút, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xuất thần.

Thăng cấp Tiểu Quan não rất dễ dàng, đem nó làm thành quang não chính thức cũng không phải là không thể, vấn đề phần mềm không lớn, khó khăn chính là phần cứng.

Lúc ở thế giới trước, quang não là chỉ số quan trọng nhất để đánh giá cường giả, trong đầu Phong Lê bị đưa vào lượng lớn tài liệu liên quan, nhắm mắt cũng có thể gõ được số hiệu ra.

Nhưng ở hiện đại căn bản không có vật liệu giống trong thế giới tương lai, cho dù có, cũng không thể nào làm được Nano cấp tinh tế.

Cho nên nói nếu như cậu muốn chế tạo quang não, trước tiên cần phải định chế thiết bị cùng vật liệu sản xuất, sau đó còn cần phải mua một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử.

Bản vẽ cậu có thể vẽ, vật liệu cậu có thể tìm, nhân tài cậu cũng có thể bồi dưỡng, nhưng những cái linh tinh vụn vặt này tốn rất nhiều tiền.

Bởi vậy cậu phải kiếm tiền trước, trong thế giới này phương pháp và nghề nghiệp kiếm tiền sung sướng chính là... dừng lại! Phong Lê bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cậu đang làm gì?

Thật vất vả mới trở về, tại sao đầy đầu vẫn là “nghịch tập”? Rõ ràng đã không còn cái giọng nói bí ẩn tự xưng là “Thiên Đạo” áp bức cậu.

Kỳ thật khi Phong Lê lần đầu tiên làm nhiệm vụ, là thất bại, thất bại ba lần liên tiếp, cái giá phải trả là tiếp sự trừng phạt tàn nhẫn của Thiên Đạo.

- Nhiều lần thể nghiệm thống khổ trước khi ch*t.

Nói cách khác, cậu bị sét đánh rất nhiều lần. Kết quả là bây giờ cậu đối với ngày giông bão có bóng ma, hễ có sấm sét là cậu không tự chủ được toàn thân phát run.

Thiên Đạo cảnh cáo cậu, người mới chỉ có ba lần cơ hội, nếu cậu thất bại một lần nữa, linh hồn sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong hư không, vĩnh viễn hứng chịu những cơn sấm sét vô tận.

Phong Lê làm sao dám lại dám thất bại? Cậu làm sao có thể không liều mạng chứ?

Nhưng hiện tại, cậu rõ ràng đã trở lại, hoàn toàn thoát khỏi Thiên Đạo.

Phong Lê kéo suy nghĩ đã bay đi xa trở lại, cúi đầu xuống mới phát hiện, cậu trong vô thức đã vẽ trên giấy nháp đầy sơ đồ phát thảo cùng công thức.

Chậc

...

Sáng thứ hai.

Phong Lê vẫn trước sau như một nằm bò trên mặt bàn ngủ, một lèo ngủ hết ba tiết, lúc bị người đánh thức trên khuôn mặt trắng nõn đã in hai dấu vết, ngón tay còn có chút nhũng ra, chỉ có trong mắt một mảnh thanh minh, ngước mắt hỏi: “Làm gì?”

“Phong Lê, nộp bài tập.” Nữ tổ trưởng giơ sách bài tập trong tay lên, Phong Lê ừ một tiếng, nộp lên một quyển vở trống.

Đầu tuần các giáo viên hận rèn sắt không thành thép giáo huấn cậu mấy lần, nhưng cậu vẫn như cũ làm theo ý mình, đi học ngủ tan học ngủ, bị phạt đứng cũng có thể đứng ngủ, bài tập hoặc là không nộp, hoặc nộp thì cũng giấy trắng, lúc làm bài thi, hết thảy lựa chọn xem vận khí.

Làm giáo viên tức đến không thể tức hơn, hiện tại cũng mặc kệ cậu.

Hành vi phản nghịch như vậy trong mắt các nữ sinh liền biến thành “Ngầu”, đều ngầm gọi cậu là ban thảo, thành công khiến cho đám nam sinh ghen ghét.

Sau khi giao sách bài tập, Phong Lê đang định nằm xuống tiếp tục ngủ thì bất ngờ từ trong phòng học ồn ào bắt gặp tên mình.

“Nói cho các ngươi biết, Phong Lê trang bức quái kia chính là một tên trộm.”

“Gì?”

“Cậu ta ăn trộm tiền của người khác trong ký túc xá!”

“Thiệt hay giả?”

“Thật, mấy người không có phát hiện ra à? Tên trang bức này trước đây keo kiệt như vậy, giờ tan học đi mua đồ ăn vặt, mỗi lần mua cả mấy chục một trăm, hắn đâu ra tiền?” (:)))

“Hắn không phải cùng Cố gia đính hôn sao? Tiền nói không chừng là người ta đưa”

“Xì, tôi nghe mấy người trong ký túc xá bọn họ nói, hắn đã bị Cố Tử Hoa đá từ lâu, hắn trước kia cuối tuần đều trở về bồi Cố thiếu, hai ngày nay đều ở ký túc xá qua đêm, còn trộm đồ người khác.!”

Phong Lê cảm thấy thật nực cười, trên đời này chính là có người không thể gặp người khác hảo.

Vừa định đi ngủ tiếp, một bạn nữ trong lớp đã gọi cậu lại: “Này, Phong Lê, bên ngoài phòng học có người tìm bạn”

“Ai?” Phong Lê theo ngón tay cô hướng cửa phòng học, một nam nhân anh tuấn đứng ở cửa, hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy, vui vui vẻ vẻ chạy ra ngoài: “Tiểu soái ca, anh làm sao ngày hôm nay liền đến rồi! “

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.