Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 22: Chương 22: Chương 21




Edit: Mạn La - Tác giả: Lâm Thược

___________________

“Đương nhiên là có.” Phó Quân Hoà lấy một lực độ loại lãnh khốc vô tình đẩy cậu ra, bắt chéo chân nói:“Cậu trước kia làm chuyện gì, tôi có thể vĩnh viễn không hỏi không truy cứu, nhưng về sau, cậu phải bỏ những thói hư tật xấu kia, một lòng một dạ học tập cho giỏi, thành tích nhất định phải nâng lên. Đừng quên, cậu còn thiếu tôi một chuyện. “

Làm!

Phong Lê rất không vui, nhưng lại nói không lại hắn, phiết miệng trừng hắn nửa ngày, thấy đối phương không dao động, dứt khoát cầm thìa lên ăn món tráng miệng.

Phó Quân Hoà bình tĩnh đem phần bánh pudding của mình đẩy qua, đường cong nơi hạ thân được áo khoác che chắn hơi hơi thả lỏng một ít.

Không ai biết, lão nam nhân mặt ngoài lãnh khốc vô tình trên mặt tràn ngập cấm dục, mới vừa rồi bị Phong Lê ở trên đùi cọ liền nổi hoả.

Cũng may lúc sau Phong Lê không có nói thêm mấy lời kinh thế hãi tục gì hoặc là làm hành động nhóm lửa nào nữa.

Được đến hai phần pudding nhóc con liền quên “khúc mắc” vừa rồi, vui vẻ bắt đầu ăn, một đôi mắt đẹp sáng ngời híp thành hình trăng non.

Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, Phó Quân Hoà vui mừng nghĩ, còn có thể cứu.

Nhưng vui mừng không kéo dài được bao lâu, lúc đưa Phong Lê tới cổng trường.

Thiếu niên xuống xe, ghé vào cửa kính xe hắn, chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Tiểu soái ca, có muốn nghĩ lại không? Thật sự không muốn bao dưỡng tôi, tôi bao dưỡng anh cũng được, tôi có thể kiếm tiền nuôi anh. “

Một nam nhân lớn lên hoàn toàn hợp thẩm mỹ cậu như Phó Quân Hoà quá là hiếm, Phong Lê thực sự không muốn bỏ qua.

Nói xong không đợi nam trả lời, Phong Lê đột nhiên xích lại gần ở trên khuôn mặt anh tuấn của hắn thật nhanh pi một cái: “Tiểu soái ca, cám ơn bữa trưa của anh.”

Sau đó bỏ chạy thật nhanh.

Lúc trước muốn kết hôn, hiện tại thành muốn nuôi anh?

“...” Nhìn bóng lưng nhảy nhót vui sướng của cậu vào cổng trường, Phó Quân Hoà quyết định rút lại lời lúc nói trước.

Lệch, quá lệch, không cứu nổi.

Nhiệm vụ giúp thiếu niên Phong Lê sa ngã này là chuyện lâu dài, đường dài lại gian nan, gánh thì nặng mà đường thì xa.

Trước từ uốn nắn những thói hư tật xấu lên đi.

Anh mở di động gửi tin nhắn cho thư ký: Đi mua một bộ 《 Học Sinh Trung Học Hành Vi Quy Phạm 》.

Thư ký: 《 Học Sinh Trung Học Thủ Tục 》luôn không?

Phó Quân Hoà: Được, còn có 《 Tám Vinh Tám Sỉ 》và《 Tam Tự Kinh 》.

Thư ký: Mua tới cho Phong Lê?

Phó Quân Hoà: Ừ.

?!

Thư ký lại một lần nữa cảm thán “Cmn, đây không lẽ là con riêng của sếp thật“.

Buổi sáng Lữ Tuấn ở văn phòng bị ba hắn đánh gần ch*t đã lan truyền khắp trường trung học, không cần thông báo phê bình, mọi người ai cũng biết chuyện hắn và Hà Uý ăn trộm tiền của bạn cùng phòng.

Sau lưng khinh thường gọi hắn là “kẻ trộm“.

Phong Lê đến phòng học không lâu, liền có người đến tìm cậu, đi ra ngoài thì thấy là Tưởng Hạo Hoa.

Tưởng Hạo Hoa là đến xin lỗi cậu: “Thật xin lỗi, Phong Lê, hôm nay là mình không đúng, tôi không nên hấp tấp như vậy, là tôi đã hiểu lầm cậu, còn nói với cậu mấy lời rất quá đáng, làm ảnh hưởng đến danh dự của cậu, thật sự rất xin lỗi, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm, được không? “

Điều kiện gia đình của Tưởng Hạo Hoa rất kém, nhưng cũng may hắn biết phấn đấu, điểm rất tốt, học bá đứng đầu, mỗi năm đều được học bổng, đám người Lữ Tuấn đều ngầm gọi hắn là con mọt sách.

Vị “mọt sách” này tính cách chất phát trung thực, ở trong ký túc xá là một người hoà giải, hiền lành, thường không cùng người khác tranh cãi, buổi sáng là quá mức kích động mới có thể như thế.

Dù sao đối với hắn mà nói, ba ngàn là một số tiền không nhỏ, hắn không cách nào tưởng tượng được nếu nói thật là làm mất, ba mẹ hắn sẽ tức giận như thế nào.

Cũng may ba của Lữ Tuấn đã đem tiền trả lại cho hắn.

Phong Lê vốn dĩ cùng hắn cũng không oán không thù, căn bản không để trong lòng, thoải mái tha thứ cho hắn, chuyện ăn cơm cũng đồng ý.

Nếu nói hiện tại có chuyện gì mà Phong Lê không thể cự tuyệt, đó nhất định là chuyện ăn cơm.

Bất quá nói là mời ăn cơm, kỳ thật là ở canteen gọi ba món xào, hai món chay một món mặn, còn có một cây xúc xích nướng. Phong Lê cũng không ghét bỏ, bưng chén cơm ăn đến ngon lành.

Tưởng Hạo Hoa cũng ăn ngon miệng hơn, từ đáy lòng đột nhiên cảm thấy Phong Lê người này cũng không làm người ghét như bọn họ nói.

Không khỏi bát quái nói: “Phong Lê, hôm nay chú đó là ai vậy?”

Phong Lê không giấu giếm, buột miệng nói.

“Đó là kim chủ của tôi.”

Theo quan điểm của cậu, giúp đỡ hay bao dưỡng cũng không khác nhau.

Tưởng Hạo Hoa:???

“Vậy còn Cố Tử Hoa...”

“Tôi đá hắn.”

Tưởng Hạo Hoa:?!

Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong thâm tâm lại có chút hâm mộ cậu là chuyện gì vậy nè?! Đạp một hào môn, lập tức tìm một người khác, cái loại tiện tay liền chuyển một trăm vạn!?

Bao nhị nãi* cũng không rộng rãi như vậy đi?

Hắn thật chua.

Mặc dù cái chú kia lớn tuổi một chút, nhưng là rất đẹp trai. Giá trị nhan sắc cao đến có thể so sánh với minh tinh, tình nhân trong mộng của thiếu nam thiếu nữ a.

“Cậu yên tâm tôi sẽ không nói cho người khác cậu được bao nuôi... Nhưng hôm nay mấy người Lữ Tuấn cũng nhìn thấy, không biết bọn họ có lại nói bậy nữa không.”

Phong Lê không sao cả ừ một tiếng, cậu mới không quan tâm.

Tưởng Hạo Hoa đích xác không nói ra chuyện cậu bị bao dưỡng, nhưng là, chuyện Cố Tử Hoa vì bất lực nên bị đá truyền khắp toàn bộ cao trung.

——

Thứ Năm, Phong Lê trốn học.

Cậu như thường ngủ một ngày, tỉnh ngủ thoải mái dễ chịu mà bò dậy, thu dọn cặp sách, dễ dàng trèo tường đi ra ngoài.

Lưu lại Trần Vĩ Nhạc vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ đưa mắt nhìn cậu đi xa.

Đáng giận, hắn cũng muốn trèo tường nhìn thật đẹp trai như vậy, tiêu tiêu sái sái a!

Phong Lê ra khỏi trường học, bắt taxi đến cửa tiệm bánh ngọt của mình.

Trong nháy mắt cậu vừa bước vào cửa, liền cảm giác được có vô số ánh mắt nhìn tới, phảng phất như minh tinh bước trên thảm đỏ, chỉ cách năm sáu mét ngắn ngủi, hai bên liền vang lên vô số thổ rút chuột thức* thét chói tai.

“Anh ấy đến anh ấy đến! Tui ngồi canh thật lâu, đây là anh phục vụ siêu đẹp trai mà tui đã nói với bà vào tuần trước đó!!”

“Ôi thần linh ơi, anh ấy đẹp trai quá!!”

“Ô ô ô, tiểu ca ca này, em có thể!! Chó con a!!”

“Tôi nghĩ đó là tiểu chó săn!!”

“Hắn có bạn gái chưa?!”

*Đoạn này mấy bả nói gì tui cũng không hiểu luôn, mấy nay chất xám hết rồi:(

Lâm Tiểu Mỹ từ cuối tuần còn cảm thấy kinh ngạc đến bây giờ cũng đã quen, cô còn có thể đoán trước được, bây giờ khách không nhiều, nhưng hiện tại tuyệt đối có nhiều học sinh đang trên đường chạy tới đây. Kỳ quái duy nhất là: “Cậu làm sao mà lúc này đến rồi?”

“Trốn học.” Phong Lê bước đến quầy lễ tân đặt chiếc máy tính mang theo xuống: “Đúng rồi, ngày mai bắt đầu dùng nó ghi sổ.”

Lâm Tiểu Mỹ ồ một tiếng, cô không quá coi trọng, chỉ là cảm thấy notebook này bề ngoài khá tuyệt.

Máy tính này là được Phong Lê cải tạo.

Bởi vì thao tác hệ thống của thế giới tương lai và hiện đại không giống nhau, vật dẫn cần thiết cũng không giống, Phong Lê không tìm thấy các vật liệu và bộ phận giống hệt nhau, chỉ có thể chọn vật tương tự, nhưng không có cách lắp lại như cũ, vẻ ngoài tương đối kỳ quái cũng không có biện pháp.

Lữ Tuấn với Hà Uý bị đưa về nhà dạy dỗ, còn lại mấy bạn cùng phòng thấy cậu lấy mỏ hàn cùng khoan điện ra, một đám sợ tới mức run bần bật, lại giận mà không dám nói gì, sợ ban đêm sẽ đem bọn họ thủ tiêu.

Lúc đầu suy nghĩ trộm báo cáo, ai ngờ kết quả Phong Lê hủy đi một mảng tường, lén luồn dây mạng vào.

Bây giờ toàn bộ ký túc xá không những không muốn báo cáo cậu, mà còn giúp che giấu.

Phong Lê trâu bò!

“Lâm Tiểu Mỹ, chị lại đây.” Phong Lê bật máy tính lên gõ bàn phím, vừa lúc Lâm Tiểu Mỹ đến gần, trên màn hình xuất hiện một nụ cười màu cam.

Một giọng nói phát ra từ máy tính: “Đã đăng ký, mở ra quyền hạn cấp C.”

“Hở, đó không phải là giọng của cậu sao?” Lâm Tiểu Mỹ sửng sốt.

“Là tôi.” Phong Lê không giải thích nhiều, hai ba bước đem khuôn mặt và giọng nói của Lâm Tiểu Mỹ nhập vào, sau đó mới lên tiếng: “Nó tên Tiểu Thái Dương, là một chương trình AI mà tôi viết cho tiệm, có công năng ghi nhớ thống kê số liệu, về sau hẳn là còn có giám sát và theo dõi, đo đạc chất lượng nhiệt độ không khí, kiểm tra đo lường sóng P*, tự động trích xuất phản hồi của khách hàng, báo động, có lẽ sau sẽ thêm một cánh tay robot... “

Thiếu niên đọc một hơi, Lâm Tiểu Mỹ vẻ mặt mộng bức.

“Ừm, phương thức hoạt động của nó không giống máy tính thông thường lắm, nhưng nó sẽ dạy chị cách vận hành nó như thế nào, chị có cái gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi nó, nó sẽ giải thích cho chị biết.”

“Thần kỳ như vậy?” Lâm Tiểu Mỹ một mặt không tin, cô vừa đến gần, gương mặt tươi cười liền lộ ra một cái nụ cười vui vẻ,dùng giọng nói của Phong Lê cười tủm tỉm chào hỏi cô: “Chào chị Tiểu Mỹ ~ Em là Tiểu Thái Dương, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Dùng giọng nói của Phong Lê nói ra những lời ôn nhu đáng yêu như vậy, giọng nói này... Cũng là không ai.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.