Edit: Mạn La (ManLaBatTieu)
_______________
Hôm nay là thứ sáu, vừa lúc không có tiết tự học buổi tối, Phong Lê liền điềm nhiên trốn học, lúc đến quán bar Linh Linh vẫn tương đối sớm, còn chưa chính thức mở cửa kinh doanh.
“Thầy Phong Lê, lại đây, ăn táo, đây là chị gái nhờ tôi mang đến cho cậu!” Sau đêm hôm qua, Lâm Tiểu Kiệt đã coi Phong Lê là người thầy tâm giao trong mộng của mình, vô cùng kính trọng, mở miệng gọi thầy đến tự nhiên.
Nói đến ăn, Phong Lê sẽ không bao giờ từ chối, nhận lấy quả táo, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm lấy dao bạc gọt thành một vòng tròn xinh đẹp.
Thiếu niên rũ mắt nhìn rất tập trung, không tốn nhiều sức đã gọt ra một quả táo hoàn chỉnh, đưa lên miệng cắn một miếng, thuận miệng hỏi: “Ừm? Chị anh đồng ý hả?”
Vì trong miệng còn đang nhai táo nên thanh âm so với ngày thường nhiều hơn vài phần mềm mại, đôi mắt sáng ngời có chút tò mò.
Thiệt đáng yêu.
Gương mặt Phong Lê rất tuyệt, thật sự là rất đáng yêu rất ngọt ngào rất đẹp troai a!
Nhịp tim của ba vũ công khác bịch bịch bịch nhanh một cách khó hiểu.
“Đồng ý, đồng ý chứ! Chị ấy đồng ý cho tôi từ chức!” Lâm Tiểu Kiệt vui vẻ gật đầu: “Nhưng chị ấy nói, chị sẽ chu cấp cho tôi một tháng, nếu trong tháng này thu nhập không ổn định, tôi phải cút về đi làm.”
“Đi” Phong Lê gặm xong quả táo vỗ vỗ tay đứng lên, cậu nhanh gọn lẹ dạy xong đám người Lâm Tiểu Kiệt, liền đi vào phòng thay quần áo, dự định đổi lại quần áo. Để tiện cho việc dạy học, cậu cũng thay quần áo biểu diễn.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, tình cờ gặp Tiêu Phong trong phòng thay đồ.
Ngày hôm qua gã tuy rằng được như ý nguyện đến khu V, nhưng nhìn thấy Phong Lê tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, nghe nói một đêm kiếm lời mấy vạn, trong lòng không khỏi chua lòm, lúc này nhìn thấy cậu cũng không cho một tẹo sắc mặt tốt.
Phong Lê cũng không ưa loại người này, liếc mắt một cái, đi tới tủ đồ của mình: “Tránh ra.”
Nhìn thấy người mới cư nhiên nhảy được như vậy, Tiêu Phong lập tức nổi quạo, âm dương quái khí nói: “Em trai, đừng tưởng bản thân nhảy được mấy cái điệu đó thì ghê gớm lắm, anh trai đây dù sao cũng đã làm ở quán bar này hơn một năm, cậu cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, đắc tội tôi? Ở chỗ này của chúng tôi cậu phải biết thức thời đi, nếu không... Á! “
Cùng với một tiếng hét thảm thiết, và một tiếng phanh lớn, khuôn mặt của gã liền tiếp xúc thân mật với chiếc tủ bên cạnh.
Phong Lê một tay đè lên gáy gã, dùng loại sức mạnh không thể kháng cự đem mặt gã ép vào cửa tủ kim loại, khóe miệng ý cười rét lạnh, đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí, làm gì còn ngoan ngoãn ngây thơ như trước: “Lảm nhảm cái mông, muốn chết mày cứ việc nói thẳng, tao sẽ thỏa mãn mày.”
Ngày hôm qua đã muốn tẩn gã, nhưng không tìm được cơ hội, bây giờ tự mình dâng tới cửa muốn bị đánh, làm sao mà không thỏa mãn gã chớ?
Vừa rồi cậu dùng năm sáu phần sức lực, đem mặt Tiêu Phong đập mạnh vào cánh cửa tủ kim loại mỏng, trực tiếp để lại một vết lõm. (Mặc niệm 0,1s:>)
Đập cho Tiêu Phong hoa mắt chóng mặt, trước mắt đầy sao bay bay, tại chỗ hét lên một tiếng, bịt mũi ngồi xổm trên mặt đất liên tục kêu rên, đứng cũng không đứng dậy nổi.
“Đừng để cho tôi gặp lại anh.”
Thiếu niên lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người lấy quần áo trong tủ của mình ra, sau đó cho vào ba lô trực tiếp đi ra ngoài.
- Thật là làm mất hết hứng ăn.
Phong Lê vốn dĩ muốn thay quần áo rồi đi ra ngoài ăn chút gì đó, uống chút rượu, ai ngờ lúc này vũ trường cũng đã tới không ít người, chẳng những không có chỗ trống, mà sân khấu cũng bu đầy người.
Phong Lê từ xa quan sát, trong lòng vẫn có chút buồn bực, có chuyện gì không biết, quán bar này đang làm hoạt động khuyến mãi hả? Hôm nay sao nhiều người như vậy?
Hiển nhiên cậu còn chưa biết cái video tối qua đã lan truyền khắp các trang mạng, thậm chí khu bình luận còn có cả hội fans của cậu.
Mà những người này đêm nay đều là đến vì “cậu“.
Không còn cách nào khác, Phong Lê đành phải ra ngoài kiếm gì ăn đã, cậu nhắn tin cho Lâm Tiểu Kiệt, nhưng vừa mới đi đến đại sảnh, liền nghênh diện ba người đàn ông, ăn mặc đều rộ ra một cổ khí tức xã hội, trong đó có một smart nhuộm tóc vàng đột nhiên đưa tay ra chặn cậu lại, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên: “Ôi chao!”
“Vương thiếu! Đây không phải là tiểu mỹ nhân trong video ngày hôm qua sao? Mau, mau nhìn!”
Người đàn ông béo dẫn đầu lập tức nhìn sang, hai mắt sáng lên, nụ cười ghê tởm xuất hiện trên khuôn mặt đầy thịt, lộ ra hai cái răng dát vàng, khóe miệng còn có một nốt ruồi đen lớn: “Úi chà! Thật đúng là tiểu mỹ nhân, coi ra chúng ta rất có duyên đấy. “
Phong Lê đầu tiên là bị hai cái răng vàng loé đến lung lay hạ mắt, sau đó bị ba tiếng “tiểu mỹ nhân” này làm cho rùng mình muốn ói, lại thấy là một tên vô cùng xấu, lập tức lùi lại nửa bước.
Cậu cau mày bước một bước định tránh sang trái, muốn vòng qua bọn họ, kết quả tên mập cầm đầu cũng lập tức bước sang bên trái, ba người chặn cậu lại, cười xấu xa nói: “Ái dà, tiểu mỹ nhân! Em tên là gì thế?”
Thiếu niên giương mắt liếc bọn họ một cái, ngữ khí không tốt nói: “Tránh ra.”
Sao hôm nay luôn có mấy đứa ngốc cản đường cậu vậy?
“Thân ái, đừng đi vội chớ.” Tên béo cười đến một mặt đáng khinh, từng bước tới gần: “Chu choa, bản thân em ở ngoài so với trên video còn xinh hơn nha, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ này, môi cũng là hồng nhuận đáng yêu nha. “
“Đúng đó, lão đại của chúng ta tối hôm qua nhìn thấy cậu trên video, thế là ngay lập tức bị cậu mê hoặc!”
Gã béo từ trong áo khoác móc ra một chiếc ví, lấy ra một thẻ ngân hàng, sắc mị mị đưa cho cậu: “Tiểu mỹ nhân, tấm thẻ này cho em, bên trong có mười vạn, em muốn quẹt bao nhiêu tùy thích, bây giờ cùng anh trai đi uống tách cà phê, thế nào? “
“Chẳng ra gì” Phong Lê khoanh tay, giọng điệu ẩn ẩn đã có chút không kiên nhẫn.
“Haha, em trai, cậu có ý gì đây? Lão đại của chúng tôi mời cậu đi uống cà phê, cậu dám từ chối? Cậu có biết Vương thiếu của chúng tôi là ai không?” Tên Smart vừa rồi ngăn cản cậu lại xấn tới, giả tạo mà lắc lắc tóc mái, đắc ý dào dạt nói: “Hắn chính là hội viên cấp VIP của quán bar này, Vương Bá! Trên đường nhân xưng Vương thiếu, ông chủ cũng phải khách khí ba phần, chỉ cần một câu là có thể đuổi cậu!”
“Ta không quan tâm ngươi là Vương Bá hay là vương bát*.” Phong Lê nhướng mày khinh thường: “Chó ngoan không cản đường, tôi nói một lần cuối, tránh ra!”
(*)忘八 [wángba]: ① Con rùa; ② Đồ bị cắm sừng.
“Ái chà, tiểu mỹ nhân, tính tình của em còn rất bướng?” Vương Bá bị sự phản nghịch này câu lên hứng thú: “Ở chỗ anh còn giả bộ thanh thuần cái gì? Hôm qua ở trên sân khấu còn nhảy đến tao* như vậy, hiện tại cho tôi chơi muốn cự còn nghênh*? Muộn rồi! “
(*)Muốn cự còn nghênh: làm bộ làm tịch.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại