Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 29: Chương 29: Chương 28












Đoàn xe đã đến nơi, khinh khí cầu cũng đang trên đường bay đến, mà khi nháy mắt cậu chỉ ngón tay ra, từ "Nhìn!" đến bên miệng lại kẹt trong cổ họng.

Mọi người quay đầu nhìn theo hướng ngón tay cậu, chỉ thấy một chiếc xe thương vụ màu đen điệu thấp dừng lại đối diện tuyến đường chính trường học.

Hả?!

"Đây là có nghĩa gì? Cậu ta muốn gì?"

"Hở? Đây là ai thế?"

"Này là xe của ai?"

Tất cả mọi người đều trở nên tò mò, một đám nhìn đông nhìn tây, chờ đợi người trên sân khấu lên tiếng.

Nhưng thời gian như chó chạy ngoài đồng, từng giây từng phút trôi qua, suốt hai mươi giây, Phong Lê cũng chưa nói chuyện, ngược lại là vẻ mặt mộng bức.

Vì thế dưới sân khấu bắt đầu xì xào.

"Cái gì đây, chỉ một chiếc xe như vậy thôi? Hay là ở đậu chúng ta đi?"

"Cái xe hỏng này thì có gì đẹp? Cậu ta chẳng lẽ muốn nói mình có tiền mua một chiếc xe hơi riêng liền rất ghê gớm sao? Haha, thời đại nào rồi, nhà ai mà chẳng có vài chiếc."

"Chậc chậc chậc, lấy xe hàng không chính hiệu tới giả bộ cái gì vậy?"

"Ôi đệch mợ!" Đột nhiên, có người kinh hô: "Đây không phải xe thương vụ TM sản xuất số lượng có hạn của hãng C sao? Con mịa nó nhà ngươi có vài chiếc xe không chính hiệu, này mà có người bán ngươi muốn mua cũng mua không nổi! "

"Hả? Cái quỷ gì mà hãng C, tôi thấy logo rất giống Audi mà!"

"Ngươi thì biết cái *beep*, Audi có tính là gì, chi phí một lần bảo dưỡng của chiếc xe này đều đủ mua được một chiếc Audi luôn đó!" Người nọ kích động kêu lên.

"Chu choa, chẳng lẽ tin đồn là giả sao? Cậu ta không bị Cố Tử Hoa vứt bỏ?"

"Phắc, Cố gia tính là cái gì? Xe này có tiền cũng mua không được! Ba tôi còn không mua được, này nhất định là người có địa vị mới có thể mua nổi! Theo tôi được biết, thành phố S chúng ta căn bản không có!"

"Vậy chiếc xe này là chuyện gì?"

"Hoắc, tôi thấy a, tiểu tử này khẳng định là hạ vốn gốc a! Hay là táng gia bại sản địa tô tới, phùng má giả làm người mập đi?"

Dù sao cũng là trường học tốt nhất thành phố S, mỗi lớp đều có mấy công tử nhà giàu, đều sôi nổi nhận ra, chiếc xe này không đơn giản!

Mà vài giây này, Phong Lê trên sân khấu vẫn trầm mặc, lý do làm cậu mộng bức không phải là chiếc xe này có bao nhiêu trâu bò, mà là cậu nhận ra.

- Đây là xe của Phó Quân Hòa!

Y như thế nào lại ở chỗ này? Y toàn bộ đều thấy được sao? Y hiện tại hướng nào một gác, đem tầm mắt đều hấp dẫn đi rồi, cậu còn trang bức như thế nào a?!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phong Lê, lại có người bắt đầu suy đoán.

"Này không phải là quên lời chứ?"

"Kia thật đúng là quá xấu hổ."

"Haha, thật buồn cười, táng gia bại sản thuê chiếc siêu xe đỉnh cấp tới cho đỡ mất thể diện, kết quả nửa câu đều nói không nên lời!"

"Quả nhiên vẫn là thượng không được mặt bàn, thuê có thể là của mình được không? Tôi thấy thầy Lưu nói đúng, người này chính là tâm ham hư vinh!"

Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, giáo viên một bên cao giọng quát lớn quản kỷ luật, bản thân một bên cũng không nhịn được nhìn về hướng đó.

Trong xe Phó Quân Hòa hơi nhướng mày.

Tối hôm qua Hà Kiến Quân thông qua thư ký liên hệ với anh, anh đại khái biết một chút ​​chuyện đã xảy ra, nhưng hôm qua có cuộc họp ở ngoại thành, không về kịp, trên Wechat hỏi Phong Lê cũng không nhận được hồi âm.

Nhóc con hư hỏng bận rộn với nghiệp lớn vả mặt báo thù, nắm kia mấy cái internet thi bạo giả dốc hết sức lăn lộn, căn bản không chú ý đến tin nhắn anh đã gửi.

Sau lại có rất nhiều người vào add Wechat QQ của cậu, điên cuồng công kích cá nhân, thậm chí còn gọi điện thoại, gửi tin nhắn mắng cậu, Phong Lê tuy rằng không thèm để ý, nhưng xem nhiều cũng phiền, đơn giản tắt di động luôn.

Bởi vậy Phó Quân Hòa vẫn luôn liên lạc không được, sáng hôm nay vừa trở về, không rảnh đi lo chuyện công ty liền đi thẳng đến trường học.

Từ cổng chính đi vào, vừa lúc tuyến đường chính ở bên cạnh sân thể dục, liếc mắt một cái là thấy được nhóc con làm mình lo lắng nguyên đêm đang ở trên sân khấu diễu võ dương oai.

Xem cậu nghênh ngang trên sân khấu.

Xem cậu phi dương ương ngạnh làm sáng tỏ.

Xem cậu né tránh giáo viên rồi nhảy lên đài kéo cờ, ngạo nghễ mà chỉ tay hướng chỗ này.

Một loạt thao tác nước chảy mây trôi, làm thư ký nghẹn họng nhìn trân trối: "Thật không thể tin được a, ông chủ của tôi ơi, đứa nhỏ ngài giúp đỡ này thật đúng là không dễ chọc đâu!"

Đâu chỉ là không dễ chọc? Quả thực còn làm được chuyện mà không ai dám làm nữa kìa!

Không biết có bao nhiêu người YY* như vậy, đem những bình xịt đáng ghét núp sau mạng xã hội miệng phun lời tục tĩu ra bắt hết toàn bộ tới tẩn một trận nhừ đòn!

(*)Viết tắt bính âm của cụm từ 意淫 (yìyín), nghĩa gần giống như ảo tưởng sức mạnh, cuồng dâm sinh hoang tưởng.

Mà Phong Lê không những làm được, mà còn đem toàn bộ lên đài chủ tịch, làm kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh có mặt, khóc lóc xin lỗi cậu!

Quả thực là chủ nghĩa hiện thực vả mặt sảng văn.

Liền kiểm điểm đều có thể kiểm điểm đến như là lành nghề hiệp trượng nghĩa, vì danh trừ hại.

Thư ký muốn hô to thật sảng!

Người sống một đời, ai không muốn nhảy như vậy, kiêu ngạo như vậy, hoành hành ngang ngược như vậy chứ?

Phó Quân Hòa mở to mắt, con ngươi thâm thúy nhìn qua cửa sổ xe, yên lặng nhìn thiếu niên trên đài, mặt không đổi sắc mà mở miệng nói: "Quá bốc đồng."

Người trưởng thành tự nhiên sẽ tự hỏi về mọi thứ càng nhiều.

Hiện tại là sảng, đợi lát nữa xuống đài rồi, thầy giáo sẽ bỏ qua cho cậu sao? Đem triều hội nháo thành cái dạng này, đặc biệt là chủ nhiệm giáo dục, về sau lại muốn chỉnh cậu quá dễ dàng, còn phụ huynh của bảy học sinh kia, sẽ thiện bãi cam hưu* như vậy sao?

(*)Thiện bãi cam hưu (善罢甘休): Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.

Như thế bất kể hậu quả, nếu sự việc ngày hôm nay bị người ác ý xuyên tạc truyền ra ngoài, khẳng định sẽ có người mượn chuyện này bôi nhọ cậu, đối với Phong Lê chỉ có hại.

Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt Phó Quân Hòa lại không có chút nào không vui, ngược lại nói: "Tiểu Vương, đem bữa tiệc giữa trưa đẩy lên đi."

"Ngài định...?"

"Chống lưng cho hắn."

Phó Quân Hòa lời ít mà ý nhiều, nói xong trực tiếp mở cửa xe, đứng lên.

Thư ký tặc lưỡi, ông chủ này không dễ dàng động tâm, vừa động tâm liền phải đem người sủng lên trời a?

Dưới sự chú ý của những con người hóng hớt, cửa xe mở ra.

Từ trên cao xuống dưới là một nam nhân cao lớn anh tuấn thành thục, một thân tây trang giày da màu đen, tư thái cao quý ưu nhã, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa, đáy mắt là màu đen thuần, thâm thúy có thần.

Tướng mạo xuất sắc như là người mẫu nam trên sách tạp chí quốc tế, khí chất lại là uy nghiêm làm người không dám tới gần nửa bước.

Toàn trường an tĩnh hai giây, sau đó các nữ sinh ở hàng sau cùng bắt đầu hét chói tai.

"A a a a--!!!!"

"Ôi cái định mệnh! Này mẹ nó!"

"Siêu đẹp trai aa!!"

Phắc phắc phắc, siêu xe + tây trang + soái ca!

Đây là cảnh tượng mở đầu của phim tình yêu thần tiên gì vậy?!

Không hổ là nam nhân đẹp trai nhất trong toàn văn.

Tư thế lên sân khấu này so Phong Lê còn đại.

Mỗi người cho dù là bị y dùng tầm mắt quét qua, chỉ cảm thấy nhịp tim bắt đầu đột nhiên tăng nhanh, nhảy thình thịch thình thịch thình thịch, tâm thiếu nữ nhanh chóng nảy mầm.

Y sẽ là nam chính đã định sẵn trong cuộc đời các cô sao?! Các cô sẽ bởi vậy bay lên trời, chim sẻ biến phượng hoàng sao??

Hiển nhiên, không phải!

Phó Quân Hòa đối với tiếng thét chói tai cùng ánh mắt này căn bản làm như không thấy, tầm mắt lập tức chuyển hướng Phong Lê trên đài.

Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, nguyên bản nhóc con hư hỏng còn có chút ngốc lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Nháy mắt bạo kích quần chúng hàng phía trước vây xem.

Sau đó cậu chạy nhanh xuống sân khấu,từ trước sau đám người đều bị bạo kích ngoại sườn một đường chạy chậm chạy tới.

Phó Quân Hòa mí mắt lại giật giật, theo thói quen tính duỗi tay ấn xuống con mèo chân ngắn quá mức sinh động này, nhưng mà con mèo chân ngắn hôm nay cũng không muốn "Chụp mồi", vì thế tay vươn ra liền tự nhiên rơi vào trên đầu cậu.

Xúc cảm như có như không, nam nhân hoàn toàn không có trải qua đại não tự hỏi liền thuận thế xoa xoa, khóe miệng hơi nhếch lên.

Một cái hoàn mỹ sờ đầu sát.

Phắc! Nháy mắt chói mù đám quần chúng vây xem, đặc biệt là mấy còn cẩu fa.

"A a a a --" tiếp theo lại điên cuồng vang lên tiếng hét chói tay của các chị em.

Một nửa ghen ghét, một nửa hai mắt phát sáng, mẹ nó, soái ca với soái ca, thật mẹ nó xứng đôi, CP này ta chèo!

"Phó Quân Hòa, sao anh lại tới đây?"

Cũng may cậu nhóc này vẫn còn chút đúng mực, không ở trước mặt toàn thể học sinh và giáo viên gọi hắn là "tiểu soái ca".

Phó Quân Hòa rất chi là vui mừng, lại thuận tay xoa xoa tóc, lần nữa đưa tới vô số tiếng hét chói tay.

Aaaaa, thật hâm mộ, bọn họ cũng muốn được soái ca sờ đầu như vậy a!

"Phong Lê, hôm qua sao cậu lại tắt máy? Tôi phái người tới trường học tìm cậu, cậu đã đi đâu?"

"Điện thoại hết pin! Xin nghỉ về nhà!" Phong tiểu yêu nghiệt phi thường vui vẻ trả lời, nhưng rõ ràng là đang nói dối.

Tối qua cậu bắt chước nét chữ của chủ nhiệm lớp viết đơn xin nghỉ, quang minh chính đại đi ra ngoài đánh người, ở kia mấy cái internet thi bạo giả có cái thực xã hội vườn trường tên côn đồ, ngày thường thích khi dễ bạn học, thu tiền lớp dưới, nhìn thấy Phong Lê chẳng những không chột dạ, còn giáp mặt nhục mạ cậu.

Cùng lưu manh đương nhiên không cần giảng đạo lý mần chi, Phong Lê giơ lên nắm tay hai hiệp liền đem người hạ gục, còn ngoa đối phương một bữa cơm chiều.

"Thật sự?"

"Thật mà thật mà!" Phong Lê đôi mắt tròn xoe, lập tức gật đầu, ý đồ ở trước mặt nam nhân nhặt lên chính mình kia căn bản là chỉ tồn tại quá cả đêm mơ hồ vô tội học sinh nhân thiết.

Rõ ràng hai người này chỉ đang trò chuyện bình thường, nhưng ở trong mắt người khác, không biết thế nào, giống như là có nhiều lớp tường pha lê trong suốt ngăn cách bọn họ, xứng đôi đến cùng này chung quanh hết thảy phảng phất không thuộc cùng một thế giới.

Cũng là lúc này, có người nhận ra.

"Tôi đệch, đây không phải là Phó Quân Hòa sao?!"

"Phó Quân Hòa?"

"Tổng tài Long Tuyền đó! Mấy người không biết bất động sản Long Tuyền hả? Khu thương mại ven biển phía đông của chúng ta, Long Tuyền thiên ngọc, Long Tuyền bờ đối diện, còn có cách vách thánh York quận tiểu khu, đó đều là sản nghiệp của tập đoàn Long Tuyền!" Nên hễ ai nói đến thành phố S đều là nhắc đến những khu thương mại lớn và cao cấp có tiếng.

"Hơn nữa, giáo đổng lớn nhất trường chúng ta cũng là người Phó gia!"

Trải qua này một loạt phổ cập khoa học, nhóm quần chúng vây xem đều hiểu rõ, Phó Quân Hòa này rất trâu bò, phi thường trâu bò.

Không chỉ tướng mạo xuất chúng, mà thân phận đều phi thường cao quý, căn bản không phải người bình thường như họ có thể thấy được.

Hóa ra trên đời thật sự tồn tại một người hoàn mỹ như vậy?!

Tiếp theo mới có người hậu tri hậu giác phản ứng lại, ôi mẹ nó, không đúng, tuy rằng không biết Phong Lê và Phó Quân Hòa là quan hệ gì, nhưng quan hệ giữa hai người sao lại tốt như vậy?!

Chẳng lẽ nói Phong Lê kỳ thật vẫn luôn đều rất có tiền, chỉ là làm người điệu thấp, một lòng vì học tập, không thích phô trương, những người bọn họ này mới là mấy con ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn, mắt chó xem người thấp?

Ân oán hào môn cái gì, căn bản cũng là có kẻ bịa đặt bôi đen cậu thôi?

Mịa mịa mịa, giờ khắc này, bọn con trai trong lớp ngày thường không thích cậu kia, vẻ mặt mộng bức, nội tâm đã bắt đầu hoảng hoảng.

Mà bảy người trên sân khấu, lúc này đầy lòng càng là nghĩ mà sợ, thầm tham còn may bọn họ chịu thua xin lỗi, bằng không nếu Phó Quân Hòa tự mình động thủ, bọn họ chỉ sợ đừng mong yên ổn ở thành phố S.

Ô ô ô ô, bọn họ rốt cuộc, rốt cuộc, cũng không dám nữa ở trên mạng bịa đặt mắng chửi người khác nữa đâu!

Bất quá so với những người này, chân chính sợ hãi lúc này chính là chủ nhiệm giáo dục trên sân khấu!

Tuần trước, nghe Hà Kiến Quân nói Phong Lê trốn học, gọi điện thoại báo cho trợ lý Cố Tử Hoa, bên kia chính miệng Cố Tử Hoa nói " Cho dù cậu ta có chết cũng không cần lại báo cho tôi biết", liền cho rằng cậu học sinh nghèo này không còn chỗ dựa nào nữa.

Nhưng gã chẳng thể nghĩ tới,

sau lưng Phong Lê hiện tại thế nhưng là Phó Quân Hòa chống lưng cho cậu!

Y đến bao lâu rồi? Y có nghe được lời vừa rồi gã nói không? Phong Lê hiện tại có đang cáo trạng gã hay không?

Nhìn chằm chằm hai bóng người cách đó hơn mười mấy mét, chủ nhiệm Lưu càng nghĩ càng khủng hoảng, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Đúng lúc này, Phó Quân Hòa từ trong tay Phong Lê cầm lấy chiếc micro cậu vừa thuận tay cầm xuống, xoay người đối mặt chủ nhiệm giáo dục sắp đứng không vững trên sân khấu.

Giây tiếp theo, chiếc loa lớn trên đài chủ tịch truyền ra thanh âm trầm thấp lãnh đạm của nam nhân.

"Chủ nhiệm Lưu, nghe nói ông tìm tôi?"

Lời này nói được đơn giản khách khí, nhưng là toàn trường đều nghe được rành mạch, trong giọng nói mặt rõ ràng cất giấu uy thế đáng sợ.

Đi gọi phụ huynh cậu tới cho tôi!

Tốt, bây giờ phụ huynh đã tới.

Bặc một tiếng, như là có cái gì đứt gãy.

Nụ cười cứng đờ trên mặt chủ nhiệm Lưu rốt cuộc không giữ được nữa, muốn xỉu ngay tại chỗ.

Wa.tt.pad: ManLaBatTieu

_____________

#16/03/2022

•Chú thích:

_Xe thương vụ TM (Mình kiếm thì không có thấy, không biết là tác giả bịa bừa hay có thật nữa. Má nào biết thì cmt nhé)

_Xe Audi



Cho các cô nhìn Mèo chân ngắn mà anh công dùng để miêu tả Tiểu Lê nà




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.