Buổi sáng chín giờ, một ngày mới vừa bắt đầu tại Sinh kỹ Kiều Tiệp, hai vị "Tổng" đứng đầu công ty vốn nên bận rộn làm việc, lại tay trong tay chạy tới văn phòng chủ quản tài vụ.
"Nói mau! Chuyện chúng tôi phải "chuẩn bị tốt lễ vật để làm cha nuôi" là thế nào?" Vừa thấy người đang thảnh thơi an tọa ở sau bàn làm việc, Tô Tử Luân liền mở miệng chất vấn một hồi.
"Mẹ đứa nhỏ là ai?" Triệu Dục Đàn tò mò.
Trên thực tế, ngày đó Chấn Hạo đột nhiên thả một quả bom thực khiến bọn họ kinh hãi thất sắc, sau đó lại vô trách nhiệm, không thèm giải thích một câu liền phủi đít chạy lấy người, mà hai người bọn họ đã sớm có kế hoạch hôm sau phải ra nước ngoài công tác, kế tiếp vài ngày căn bản không thể chạm mặt, tự nhiên cũng không có cơ hội để hỏi rõ ràng. Chờ sau khi đi công tác trở về, hai người vốn tưởng rằng rốt cục có thể bắt được người để hỏi rõ ràng, ai ngờ hắn lại đột nhiên xuất tuyệt chiêu xin nghỉ phép, làm cho bọn họ chụp hụt, vì thế trì hoãn cho đến ngày hôm nay, bọn họ cuối cùng mới có cơ hội giáp mặt tiến hành bức cung. Sau bàn công tác, Ngụy Chấn Hạo cười nhìn hai người bạn thân, tâm tình đang tốt nên hắn thấy hỏi liền đáp. "Chính là lời sao thì ý vậy ! Các cậu phải làm cha nuôi rồi, về phần mẹ đứa nhỏ thì. . . . . ." Tiếng nói dừng một chút, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười. "Các cậu không có quen!"
"Không quen?" Trăm miệng một lời, hai vị "Tổng" cùng khiếp sợ đồng thanh kêu to, đúng tiêu chuẩn "Bạn tốt ăn ý".
"Làm sao có thể?" Ôm đầu, Tô Tử Luân quả thực không thể tin được. "Mấy nữ nhân vật chính trong scandal thì coi như bỏ qua, bởi vì tôi biết cậu không thể nào là nghiêm túc. Nhưng người phụ nữ có thể mang con của cậu, khiến cậu cao hứng tuyên bố muốn chúng tôi chuẩn bị làm cha nuôi, lại còn bày ra bộ dáng ngu ngốc hớn hở chờ làm bố, thế nhưng chúng tôi lại không quen sao?"
"Nói thực đi, cậu gạt chúng tôi cùng "mẹ đứa nhỏ" vụng trộm kết giao đã bao lâu?" Xoa xoa cằm, Triệu Dục Đàn như có suy nghĩ gì hỏi, hắn hiểu rõ người bạn này, người phụ nữ có thể mang thai con của Chấn Hạo, còn làm cho cậu ta lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận biến hóa trọng đại của đời người, chắc chắn là đã ở cùng nhau thật lâu, có tình cảm dây dưa sâu đậm.
Nghe hai người truy vấn, Ngụy Chấn Hạo chỉ cười không nói, nhưng giơ ra ba ngón tay.
A. . . . . .
"Khốn kiếp! Cậu thế nhưng lại giấu diếm chúng tôi ba năm, có còn là bạn bè hay không?" Tô Tử Luân hoàn toàn mất đi khí độ cùng hình tượng nên có của đường đường phó tổng giám đốc một công ty đã lên sàn, nhịn không được nói tục, nháy mắt trở lại như lúc tuổi trẻ, ngông nghênh điên cuồng không câu nệ gì cả, miệng không chút che đậy phóng thích. "Cậu, cái tên này, tâm cơ có phải quá sâu hay không? Lại có thể ngay trước mắt chúng tôi giấu một người phụ nữ những ba năm, cậu được lắm!"
"Như vậy mấy vụ scandal trước kia đều là tung hỏa mù sao?" Nhíu mi, Triệu Dục Đàn hoài nghi chất vấn.
"Thực ra cũng không phải!" Thích thú cười đáp lại, bản thân Ngụy Chấn Hạo cũng khó mà xác định, dù sao lúc trước cũng không phải thật sự cố ý tung hỏa mù để che dấu sự tồn tại của Mạn Quân, nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, ít nhiều cũng nhờ mấy chuyện xấu náo loạn, bọn họ mới có thể tránh được sự xăm soi cùng quấy nhiễu của người bên ngoài, làm cho không ai chú ý tới bên cạnh hắn vẫn có một phụ nữ trầm tĩnh ôn nhu làm bạn, yên bình mà ở bên nhau ba năm.
Cho nên hỏa mù không phải cố ý tung ra, nhưng quả thật là trong lúc vô ý lại phát huy công hiệu.
"Thật có lỗi! Xin thứ cho tôi bất tài ngu dốt, muốn thỉnh giáo câu trả lời này là có ý gì?" Ho nhẹ một tiếng, Triệu Dục Đàn không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Quan tâm ý cậu ta làm cái khỉ gì, dù sao người này sau lưng chúng ta giấu phụ nữ ba năm, theo "luật huynh đệ", nên phán tức khắc dâng ra mỹ nữ đã cất dấu, để cho các huynh đệ cùng nhau chia xẻ." Cười gian ác, Tô Tử Luân làm ra bộ dạng dâm tặc "Vợ bạn, càng nên giỡn".
Nghe lời này vừa nói ra, cùng với bộ dạng dâm tặc cười gian, thoáng chốc làm cho Triệu Dục Đàn cười ha ha, về phần Ngụy Chấn Hạo thì hung hăng lườm tên kia một cái!
"Được rồi! Tìm thời gian, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho các cậu biết." Thật là! Một câu "muốn gặp mẹ đứa nhỏ" cũng không nói tử tế được, lại cố ý nói thành mờ ám hạ lưu như vậy, rõ ràng là muốn ăn đậu hủ của hắn mà.
"Phải nhanh!" Đắc ý cười sung sướng, Tô Tử Luân kiêu ngạo ra lệnh.
Lại liếc mắt một cái, Ngụy Chấn Hạo mặc kệ hắn, chỉ khoát tay ý bảo hai người có thể xéo đi, rồi lập tức cúi đầu xử lý công văn, chuyên chú làm việc.
Thấy đã đạt được mục đích, Triệu Dục Đàn cùng Tô Tử Luân nhìn nhau cười, thức thời không quấy rầy nữa, cùng nhau rời đi, chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình mà làm trâu làm ngựa.
Ai. . . . . . Thân là nhân vật mang chữ "Tổng" lại thật đáng thương, bọn họ so với cái tên đáng ghét "cất giấu phụ nữ" kia còn bận rộn, lao lực hơn, bằng chứng chính là. . . . . . người nào đó còn có thể trộm giấu bạn gái, hơn nữa còn tạo ra một cái mạng rồi, mà bọn họ vẫn như cũ cô đơn lẻ loi, chuyện này đã đủ chứng minh rồi.
. . . . . . .
"Mạn Quân, em thật sự. . . . . . muốn lưu lại đứa bé này?" Trong tiệm hoa tràn ngập mùi hương thơm mát, từ sau khi biết được em gái mình luôn chiếu cố mang thai, đây đã là lần thứ n Trần tỷ hỏi cùng một vấn đề.
Nghe vậy, Uông Mạn Quân giống như bất đắc dĩ lại như châm biếm khẽ thở dài, sau đó ngừng tay làm việc, vẻ mặt kiên quyết xác định. "Đúng vậy, em muốn đứa bé này."
"Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Rối rít vẫy tay, Trần tỷ tức giận kêu lên: "Nếu lưu lại đứa nhỏ, cậu ta cùng em sẽ càng thêm dây dưa không rõ. Hơn nữa, nuôi đứa nhỏ không phải chuyện đơn giản như vậy, dựa vào một mình em mà muốn nuôi lớn đứa nhỏ, đó là thực vất vả ."
"Uông tỷ và bạn trai vốn là ở cùng một chỗ, đương nhiên là dây dưa không rõ a!" Một bên, Mai muội xen vào gây rối, gật đầu phát biểu ý kiến của mình. "Hơn nữa, nuôi đứa nhỏ làm sao lại là dựa vào một mình Uông tỷ chứ? Trên thực tế, bạn trai Uông tỷ đã sớm hướng chị ấy cầu hôn rồi, cho nên anh ấy nhất định sẽ không thiếu phần!"
"Cầu hôn? !" Kinh ngạc thét chói tai, Trần tỷ không dám tin lập tức hướng "Đương sự" chứng thực. "Cậu ta hướng em cầu hôn rồi?"
"Em . . . . . ." Uông Mạn Quân vừa mới muốn mở miệng, lập tức lại bị người khác xen vào cắt ngang. "Đã sớm cầu hôn rồi!" Làm bộ cường điệu gật gật đầu, Mai muội lại vạch ra một cái trọng điểm khác. "Bất quá không biết vì sao, Uông tỷ vẫn không chịu đáp ứng nha!" Ngẫm lại bạn trai Uông tỷ cũng thật đáng thương, năm lần bảy lượt cầu hôn đều bị đả thương, lòng tự trọng khẳng định bị tổn hại nhỏ.
"Mạn Quân, em nói đi, đây là thật sao?" Đối với lời cam đoan của Mai muội, Trần tỷ đã sớm tin hơn phân nửa, nhưng vẫn muốn đương sự chính mồm chứng thật.
Bất đắc dĩ liếc mắt, Uông Mạn Quân lại thở dài, mặc dù không nói chuyện, nhưng lại trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Được xác nhận, Trần tỷ ngây người nhìn nàng thần sắc bình tĩnh, sau đó tầm mắt lại hạ xuống cái bụng còn chưa nổi lên kia, sau khi suy tư cả buổi, rốt cục nghiêm túc hỏi: "Vậy kế tiếp em tính làm như thế nào?" Muốn lưu lại đứa nhỏ, lại không chịu gả cho người đàn ông kia, nàng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ thật muốn làm bà mẹ độc thân sao?
Bị hỏi đến ngẩn ra, Uông Mạn Quân hoảng hốt một chút, rồi lập tức nhún vai cười khẽ. "Em cũng không biết, cứ để xem sao đã!" Kỳ thật nàng cũng biết không rõ tâm tư của mình .
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng bị tâm ý của hắn cảm động, hơn nữa hai lão nhân gia lại tận tâm khuyên bảo, muốn nàng nắm chặt hạnh phúc, nhưng chẳng biết tại sao, trong nhất thời nàng chính là không có biện pháp đáp ứng lời cầu hôn của hắn, cùng hắn xây dựng gia đình, nếu muốn hỏi vì sao..., kỳ thật nàng cũng không biết.
Có lẽ là bởi vì nếu quá mau chóng đáp ứng gả cho hắn, trong lòng sẽ cảm thấy hổ thẹn với Tấn Vĩ; hoặc có lẽ bởi vì trong lòng còn có nhiều cảm xúc mà nàng không thể lý giải, nên muốn quan sát nhiều hơn nữa; lại có lẽ chỉ là đơn thuần muốn làm khó dễ hắn, nhìn bộ dạng thất bại của hắn mỗi lần bị cự tuyệt.
Nghĩ đến đây, Uông Mạn Quân không khỏi cười trộm , đột nhiên phát giác kỳ thật chính mình cũng không hẳn lương thiện như vậy.
Nhìn nàng trên môi kia trong lạnh nhạt lại lộ ra vài phần ý cười ngọt ngào, Trần tỷ không khỏi chụp trán rên rỉ, "Khỏi cần xem nữa, biểu tình của em đã tiết lộ đáp án rồi! Trở lại bên cạnh cậu ta, hai người tiếp tục quấn quít nhau đi."
"Quấn lấy nhau có cái gì không tốt?" Tiếp tục tinh thần xen ngang phá rối, Mai muội vì người nào đó nói tốt. "Bạn trai Uông tỷ đối với chị ấy săn sóc lại ôn nhu, mỗi ngày còn đưa đồ ăn ngon đến cho bọn em ăn, người tốt như vậy, đương nhiên muốn tiếp tục quấn lấy rồi, chẳng lẽ để phụ nữ khác tha đi sao, thật lãng phí."
"Luôn thay tên kia nói tốt, chị thấy em là bị đồ ăn mua chuộc rồi!" Cười mắng, Trần tỷ sắc bén vạch trần.
Chậc! Đơn giản là đã bị đồ ăn mua chuộc, quả thật chỉ có Mai muội.
"Dân lấy ăn làm đầu thôi!" (Chuẩn, chuẩn ^^ sao mà tớ thích mấy nhân vật nữ phụ thế) Bị chọc trúng tim đen, Mai muội không chỉ không biết xấu hổ, ngược lại còn cười xấu xa, liến thoắng cứ như đúng rồi.
Nghe vậy, Trần tỷ đầu tiên là vừa bực mình vừa buồn cười liếc nàng một cái, sau đó mới đổi thần sắc nghiêm túc hướng người từ đầu đến cuối vẫn luôn ôn nhu cười dặn dò: "Mạn Quân, chỉ cần em nghĩ thông suốt, bất kể em quyết định cái gì, chị đều ủng hộ em, nhưng nhớ rõ nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết không?"
Ai. . . . . . Bản thân chỉ là người đứng ngoài, cũng không nên xen vào nhiều, dù sao yêu đương là Mạn Quân, cuộc sống cũng là của nàng, nàng có quyền quyết định tất cả mọi thứ của mình, điều mà bản thân mình có khả năng làm chỉ là ủng hộ mà thôi.
"Em hiểu được, cám ơn chị!" Mỉm cười gật đầu, Uông Mạn Quân là thật tâm cảm tạ Trần tỷ đối với mình chiếu cố.
Chuyện nên nói đều đã nói xong rồi, Trần tỷ nhìn đồng hồ trên tay một chút, phát hiện thời gian cũng đã muộn, lập tức nhanh chóng cùng Uông Mạn Quân, Mai muội nói lời từ biệt, nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa, lại vừa đúng lúc gặp phải Ngụy Chấn Hạo tiến vào.
"Tôi cảnh cáo cậu, đối đãi Mạn Quân cho tốt, không được làm chuyện có lỗi với con bé, bằng không tôi sẽ tìm người thiến cậu!" Quắc mắt lườm người đàn ông kia, Trần tỷ vẻ mặt hung ác đe dọa, sau đó hừ mũi một cái mới rời đi.
Vô cớ bị người khác hung ác đe dọa, Ngụy Chấn Hạo không khỏi nhướng mày, nhìn theo bóng lưng đẫy đà đang càng đi càng xa, hắn lúc này mới chậm rãi đi vào trong cửa hàng, nghênh đón hắn là hai khuôn mặt rõ ràng đang cười trộm. Hai người nhất định là đã nghe thấy mấy lời kia.
"Vì sao chị ấy luôn cho anh xem sắc mặt vậy?" Thì thào, hắn nhịn không được oán giận.
Nhún nhún vai, Uông Mạn Quân cười không nói, nhưng trái lại Mai muội một lần nữa lại xen vào phá rồi!
"Bởi vì sữa đậu nành a!" Chợt nhớ tới quảng cáo sữa đậu nành. . . . . . Làm sao bây giờ? Đột nhiên muốn ... uống quá đi!
Sữa đậu nành cùng việc cho hắn xem sắc mặt có quan hệ gì chứ? Ngụy Chấn Hạo nháy mắt đen mặt, không biết nên làm sao với em gái ngốc này bây giờ; ngược lại Uông Mạn Quân thì cười đến gãy lưng, bị kiểu nói chuyện bất ngờ, không đầu đuôi này chọc cho rất vui vẻ.
Nhìn hai cô gái đang cười thoải mái trước mắt, hắn không có cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tùy tiện tìm cái cớ đem Mai muội phái đến nơi khác xong mới lấy giọng điệu muốn thương lượng mỉm cười mở miệng.
"Ngày mai buổi tối có rảnh hay không? Hai người bạn tốt của anh muốn gặp em."
Gặp nàng? Vì sao bằng hữu của hắn muốn gặp nàng? Uông Mạn Quân sửng sốt, cảm thấy có chút hoang mang, nhưng thấy hắn dù không nói ra, nhưng đáy mắt tràn đầy mong đợi thì nàng lại không tự chủ được gật đầu.
"Tốt lắm, ngày mai sáu giờ tối anh tới đón em." Được đáp ứng, Ngụy Chấn Hạo vui vẻ nở nụ cười.
A. . . . . . Tuy rằng chậm ba năm, nhưng cũng nên giới thiệu nàng cho hai tên bạn xấu kia biết, để nàng dung nhập vào phạm vi giao hữu của hắn.
. . . . . .
Hôm sau, sáu giờ rưỡi tối, phía trong nhà hàng Tây Âu đèn đóm sáng lóa, không khí tốt, trang bị cao cấp, Triệu Dục Đàn cùng Tô Tử Luân đang ở chỗ ngồi tốt nghển cổ mong mỏi bạn thân mang theo "mẹ đứa nhỏ" đến. Đợi trong chốc lát, cửa nhà hàng được nhân viên phục vụ mở ra, khi một đôi tuấn nam mỹ nữ, khí chất tao nhã chậm rãi đi vào thì hai người không hẹn mà cùng trừng to mắt, hoảng hốt tới suýt rớt cằm.
"Chết tiệt! Tôi không phải đang nhìn lầm chứ?" Bởi vì quá mức khiếp sợ, Tô Tử Luân nhịn không được thốt ra lời thô tục, mắt trợn tròn.
"Trừ phi tôi cũng hoa mắt, bằng không cậu tuyệt đối không có nhìn lầm." Ánh mắt lom lom nhìn đôi nam nữ đang hướng phía mình đi đến, Triệu Dục Đàn cũng bị kinh sợ.
Thoáng chốc, hai người ăn ý mười phần liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng biết rõ đợi khi chỉ có riêng ba người bọn họ thì có người chắc chắn sẽ bị nghiêm hình bức cung .
Đang lúc trong lòng bọn họ suy nghĩ làm như thế nào để "Khảo vấn" người nào đó thì đôi nam nữ đã đi tới, hơn nữa song song ngồi xuống.
"Mạn Quân, hai vị này là bạn tốt kiêm đồng nghiệp của anh! Triệu Dục Đàn, Tô Tử Luân; hai người các cậu, đây là mẹ của con tôi, Uông Mạn Quân." Mới ngồi xuống, Ngụy Chấn Hạo lập tức ngắn gọn lưu loát giới thiệu đôi bên với nhau.
"Hi!" Hai người kia lại phát huy sự ăn ý, giơ tay lên trăm miệng một lời chào hỏi.
"Xin chào." Bình tĩnh mỉm cười gật đầu chào hỏi, Uông Mạn Quân thần sắc thoải mái bình thản, không thấy chút khẩn trương nào. Thoạt nhìn tính tình rất ôn hòa trầm tĩnh, cùng Chấn Hạo rất tương xứng, không tệ!
Lại liếc mắt nhìn nhau, Triệu Dục Đàn cùng Tô Tử Luân đối với nàng ấn tượng ban đầu khá tốt.
Việc chào hỏi ban đầu qua đi, bọn họ rất nhanh gọi nhân viên phục vụ, sau khi gọi món ăn xong, lúc này mới có thời gian mở miệng tán gẫu!
"Chúng tôi có thể kêu em là Mạn Quân không?" Triệu Dục Đàn mỉm cười lễ phép hỏi.
"Đương nhiên! Hai người nếu gọi em là Uông tiểu thư, em cũng chịu không nổi." Nhẹ nhàng cười khẽ, Uông Mạn Quân thông minh cố ý hỏi lại: "Như vậy căn cứ vào lễ thượng vãng lai (có qua có lại), em gọi thẳng tên của hai người chắc cũng không thành vấn đề chứ?"
"Đương nhiên!" Gật đầu kéo dài âm điệu, Tô Tử Luân không quên trêu chọc người nào đó bổ sung một câu ngoài lề. "Chỉ cần có người không ăn giấm là được."
"Kêu cái tên mà thôi, tôi làm sao phải ghen?" Liếc ngang nhìn chằm chằm vào hai tên xấu xa đang hắc hắc cười, Ngụy Chấn Hạo tự thấy bản thân cũng không có nhỏ nhen như vậy.
"Tôi làm sao mà biết?" Giả bộ vô tội nhún vai, Tô Tử Luân lý do đầy đủ. "Tôi cũng không nói cậu nhất định sẽ ghen, chỉ là muốn bảo hiểm, hỏi trước một tiếng mà thôi, cậu làm gì phải vội vã nhảy ra phản bác như vậy chứ? Không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"
Chỉ nghe lời nói mang theo ý chế nhạo vừa nói xong, Ngụy Chấn Hạo thoáng chốc bị nói đến không thể phản bác, trong lòng lửa giận bừng bừng, oán hận trừng mắt lườm tên kia; mà Triệu Dục Đàn đã quen thấy hai người kia ngẫu nhiên đối chọi gay gắt nên cũng không lấy làm lạ, nhưng Uông Mạn Quân chưa bao giờ thấy Ngụy Chấn Hạo như thế thì lại cảm thấy thú vị vô cùng, nhịn không được cười ra tiếng.
Chuyện này nhất thời làm ba người đàn ông chú ý, chỉ là một người là trong tức giận mang theo oán giận, còn hai người còn lại là chuẩn bị xem kịch vui.
"Em cười anh?" Ngụy Chấn Hạo lên án.
"Em không có. . . . . ." Uông Mạn Quân phủ nhận, nhưng tiếng cười bật ra lại bán đứng nàng.
"Cậu cũng làm nũng sao?" Bắt chước ngữ điệu người nào đó, Tô Tử Luân càng thêm khoa trương lên án, cười nhạo ý tứ hàm xúc mười phần.
Triệu Dục Đàn cùng Uông Mạn Quân cười càng lớn, còn Ngụy Chấn Hạo thì trừng mắt càng hung ác, may mà phía sau nhân viên phục vụ đưa món ăn lên, lúc này mới hóa giải trận đấu khẩu giữa hai người. Trong một lúc, chỉ thấy bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, Uông Mạn Quân tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng rất vui vẻ làm người lắng nghe, hơn nữa khi bọn họ ba người trình diễn một màn gọi là "Bới móc lẫn nhau để tiến bộ" (^^!) thì nàng lại càng thấy hứng thú, đôi mắt trong suốt nhu hòa nổi lên ý cười.
"Cho nên em thấy người này tâm cơ đủ sâu chứ? Thế nhưng có thể không lộ ra một câu nửa lời, gạt chúng tôi đem em dấu giếm những ba năm, lòng dạ thật là thâm hiểm!" Đề tài bất tri bất giác nói tới thời gian hai người kết giao thì Tô Tử Luân lại căm giận nã pháo lên án, thuận tiện châm ngòi ly gián. "Loại nam nhân này thật đáng sợ, cũng thật không chắc chắn, tôi khuyên em vẫn là cân nhắc một chút xem muốn nhanh chia tay hay không, bởi vì em vĩnh viễn cũng không biết khi nào hắn đem em đi bán, lại còn kêu em đếm tiền giúp luôn."
Lạnh lùng liếc mắt nhìn kẻ đang muốn phá rối một cái, Ngụy Chấn Hạo trầm giọng chậm rãi nói : "Phá hoại nhân duyên suy ba đời, cậu xác định muốn gây hại cho con cháu của mình sao?"
"Tôi không nhớ rõ có uống qua rượu mừng của cậu nha!" Tô Tử Luân cười vẻ mặt vô tội. Ha ha. . . . . . Bọn họ còn chưa có kết hôn, hắn phá hoại nhân duyên ở đâu chứ?
"Chắc chắn sẽ một ngày như vậy !" Ngụy Chấn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, tràn đầy tự tin.
"Cậu xác định như vậy sao? Mạn Quân, em phải suy nghĩ kỹ càng, nhưng đừng bị người khác lừa gạt, tự động nhảy vào hố lửa, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng không kịp. . . . . ." Vì thế hai người lại triển khai một trận khẩu chiến mới, về phần Triệu Dục Đàn thì hạ quyết tâm làm đội du kích, ngẫu nhiên trêu chọc bên này một chút, bên kia một chút, làm cho lửa chiến cháy mãnh liệt hơn.
Nhìn ba người không khách khí chế diễu hãm hại lẫn nhau, Uông Mạn Quân cảm thấy thú vị đến cực điểm, nhất là ba người trong khi đối thoại tuy thâm hiểm nhưng lại không thiếu phần hài hước, khiến nàng cả tối đều cười không ngừng được, tâm tình tốt vô cùng, không muốn để sót một lời nửa câu!
Mãi cho đến khi phải giải quyết nhu cầu sinh lý, nàng mới hết sức luyến tiếc tuyên bố rời đi trận địa hỏa lực liên tục, độc dịch khắp nơi này. "Thật có lỗi, em đi phòng hóa trang một chút." (chắc ý chị là WC, tớ cứ giữ nguyên văn vậy)
Vì thế ba người đàn ông tạm thời ngừng bắn, sau khi thấy nàng đứng dậy rời đi hướng phòng hóa trang, Triệu Dục Đàn cùng Tô Tử Luân ăn ý mười phần liếc mắt nhìn nhau, biết thời cơ bức cung tốt nhất đã đến.
"Chấn Hạo, bộ dạng cô ấy. . . . . ." Sắc mặt nghiêm nghị,Triệu Dục Đàn muốn nói lại thôi, tựa hồ không biết nên nói như thế nào mới tốt.
"Rất giống với Nhạc Nhã!" Ngụy Chấn Hạo trái lại thực thản nhiên hào phóng thay Triệu Dục Đàn tiếp lời, .
"Đúng vậy!" Gật đầu như bằm tỏi, Tô Tử Luân kêu lên: "Cậu có biết khoảnh khắc khi hai người đi vào nhà hàng, chúng tôi sợ tới thiếu chút nữa thì rớt cằm không?"
Nghe vậy, Ngụy Chấn Hạo nở nụ cười. "Yên tâm! Nếu thật rớt cằm, tôi sẽ thay các cậu chi tiền thuốc men." Đáng tiếc không có cơ hội để cho hắn phụ trách, thật sự là rất tiếc nuối.
"Đi chết đi!" Cười mắng, Tô Tử Luân khẩn cấp truy vấn: "Đây rốt cuộc là tại sao? Đừng nói với tôi cậu đem cô ấy làm thế thân a! Ngay cả Liên Nhạc Nhã có ý quay đầu ăn cỏ sau lưng, cậu cũng không có chấp nhận, giải thích như vậy không cách làm cho người khác tin tưởng dù chỉ một chút."
"Tử Luân nói không sai!" Gật đầu phụ họa, Triệu Dục Đàn trong lòng cũng tràn đầy hiếu kỳ cùng nghi hoặc.
Biết hai người bạn tốt là quan tâm chính mình, Ngụy Chấn Hạo giản lược kể với hai người một lượt toàn bộ quá trình từ khi quen biết, kết giao, đến gần đây hắn thẳng thắn thổ lộ tấm lòng cùng nàng. "Sự tình đại khái chính là như vậy!" Báo cáo xong.
Hai nam nhân nghe xong trợn mắt há hốc mồm, làm sao cũng không dự đoán được giữa hai người bọn họ lại có cả một quá trình như vậy, thậm chí đến bây giờ tên bạn tốt kia còn chưa có làm cho người ta yêu hắn, thật sự là. . . . . .
"Vô dụng!" Tô Tử Luân hạ kết luận. Thực đúng trọng tâm, nhưng cũng thực khó nghe! Nhìn người bị bình luận là "Vô dụng" nhíu mày giận dữ, Triệu Dục Đàn trong lòng thầm đồng ý, nhưng cũng rất thông minh không phát biểu gì, miễn cho đổ thêm dầu vào lửa lại khơi mào chiến tranh.
"Như vậy hiện tại cậu định làm như thế nào?" Nghĩ nghĩ, Tô Tử Luân nhịn không được quan tâm hỏi.
Ngẫm lại cũng thực bi thảm, mấy tháng nữa, đứa nhỏ sẽ sinh ra rồi, người ta lại còn không có đáp ứng gả cho Chấn Hạo, thật là khiến người khác muốn thay hắn rơi nước mắt đồng tình.
"Làm sao bây giờ? Mài thôi!" Ngụy Chấn Hạo tự thân cũng không quá lo lắng, ngược lại như đã định liệu trước nở nụ cười. "Có công mài sắt, có ngày nên kim."
A. . . . . . Trừ hắn mài ở ngoài, còn có hai vị lão nhân gia giúp đỡ mài nữa! Không sợ.
Thấy hắn tràn đầy tự tin như thế, hai tên bạn xấu cũng không lo lắng nữa, lập tức ba người nhìn nhau, sau đó cười ha ha nâng chén tương kính, chúc hắn theo đuổi vợ có thể sớm ngày thành công.
Nhưng tại thời điểm bọn họ tán dóc nói cười vui vẻ, trước sau không có phát hiện ẩn khuất ở một góc nhà hàng, có một ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn, đồng thời khi Uông Mạn Quân đứng dậy rời đi phòng hóa trang, chủ nhân của ánh mắt cũng theo đuôi đi vào.
Trong phòng hóa trang, Uông Mạn Quân giải quyết nhu cầu sinh lý xong, đang cúi đầu rửa tay ở phía ngoài thì một thanh âm trong trẻo ngọt ngào đột nhiên từ phía sau truyền đến!
"Cô xác định anh ấy là thật sự yêu cô sao?"
Thanh âm này. . . . . . Là ở nói với nàng sao? Sửng sốt một chút, quay đầu nhìn trái nhìn phải, xác định không có người khác xong, nàng mới chậm rãi xoay người hướng nơi phát ra thanh âm tìm kiếm, đập vào mắt là một gương mặt tương tự với mình, nhưng còn có phần xinh đẹp rạng rỡ hơn.
Uông Mạn Quân trong nháy mắt hơi hơi hoảng hốt một chút, sau liền lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt trước sau bình tĩnh, nở nụ cười yếu ớt, giọng điệu nhu hòa trầm tĩnh nói : "Vì sao lại hỏi như vậy?" Nàng không có làm bộ không biết người phụ nữ có diện mạo tương tự mình này là ai, trên thực tế, chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền nhận ra thân phận của đối phương .
Liên Nhạc Nhã! Mối tình đầu của Ngụy Chấn Hạo, cũng là "nguyên mẫu" hắn nhiều năm khó có thể quên được. Khi bị Ngụy Chấn Hạo cự tuyệt, Liên Nhạc Nhã không muốn làm cho chính mình giống như loại phụ nữ cùng đàn ông dây dưa không ngớt, cho nên nàng không có cầu xin, không khóc lóc, lưu cho hắn ấn tượng cuối cùng hoàn mỹ, không hề lưu luyến dứt khoát kiên quyết rời đi.
Nhưng hôm nay, nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới chính mình đến nhà hàng này dùng cơm lại gặp Ngụy Chấn Hạo mang theo người phụ nữ có bộ dạng tương tự mình cùng với Triệu Dục Đàn, Tô Tử Luân dùng cơm, trong bữa cơm chuyện trò vui vẻ, hành động thân mật, vừa thấy đã biết quan hệ tuyệt không tầm thường.
Vốn tưởng rằng tình cảm của hai người quả thật đã đi qua, cho nên hắn mới cự tuyệt nàng, nhưng hôm nay thấy này người phụ nữ bề ngoài tương tự mình như vậy, Liên Nhạc Nhã không khỏi hoang mang .
Xét theo ngũ quan tướng mạo, người phụ nữ trước mắt này rõ ràng chính là thế thân của mình, nhưng nếu là thế thân, vì sao Chấn Hạo lại muốn cự tuyệt "nguyên mẫu" là nàng đây?
Tâm tư trằn trọc, trăm mối không có cách giải, Liên Nhạc Nhã tâm tình phức tạp khó có thể hình dung, cho nên vừa rồi mới có thể nhịn không được theo đuôi người kia đi vào phòng hóa trang, thốt lên câu hỏi kỳ thật đã không còn liên quan tới nàng, hơn nữa cũng không có tư cách gì chất vấn. Tuy rằng biết rõ chính mình không có tư cách chất vấn người khác, nhưng là thấy cô gái kia bình tĩnh mà tự tin hỏi lại, lòng háo thắng, ham cạnh tranh giữa phụ nữ với nhau không hiểu vì sao nổi lên, khiến nàng không muốn nhận thua.
"Theo phản ứng của cô, tôi nghĩ cô biết tôi là ai." Che kín nội tâm bối rối, Liên Nhạc Nhã giả bộ trấn định nói : "Nhìn mặt của tôi, chẳng lẽ cô không phát hiện bộ dạng chúng ta quá mức giống nhau sao? Như vậy cô xác định anh ấy là thật sự thích cô sao? Hay chính là. . . . . ." đến đây cố ý dừng lại không nói, muốn khiến Uông Mạn Quân tự mình miên man suy nghĩ.
"Chính là đem tôi trở thành thế thân của cô sao? Cô muốn nói như vậy, đúng không?"
Trực tiếp giúp Liên Nhạc Nhã đem lời nói xong, Uông Mạn Quân không thấy nàng bị điểm trúng tâm tư thì trên mặt nháy mắt hiện lên vẻ chật vật, vẫn như cũ lấy biểu hiện bình tĩnh đến mức làm người ta bất an mỉm cười nói: "Không quan hệ! Tôi cũng là đem anh ấy làm thế thân của người khác, như vậy không thiếu nợ lẫn nhau, không phải rất tốt sao?"
Dứt lời, cũng không đợi phản ứng của đối phương, Mạn Quân thần sắc không dao động xoay người rời khỏi phòng hóa trang, thẳng một đường trở lại chỗ ngồi xuống.
Chính là trên mặt nàng tuy rằng không gợn chút biểu tình, cũng không có biểu hiện ra cảm xúc hay phản ứng quá lớn, nhưng nụ cười lại biến mất, ánh mắt trước giờ ôn hòa cũng trở nên lãnh đạm.
"Làm sao vậy?" Nhạy bén nhận thấy nàng phản ứng khác thường, Ngụy Chấn Hạo không nhịn được khó hiểu hỏi.
Chăm chú nhìn hắn thật lâu, Uông Mạn Quân nghĩ đến mới vừa rồi ở trong phòng hóa trang, trong lòng cảm thấy vạn phần là không thoải mái. . . . . . Nàng biết Liên Nhạc Nhã là cố ý hỏi như vậy, chính là không cam lòng muốn thị uy, muốn khiến cho nàng nghĩ rằng Ngụy Chấn Hạo vẫn yêu cô ta, còn mình chẳng qua là cái thế thân. Trên thực tế, nàng đúng là thế thân, nhưng đó là chuyện đã qua, nàng bây giờ rất rõ ràng, Ngụy Chấn Hạo thích là mình, yêu cũng là mình, cùng Liên Nhạc Nhã không hề có quan hệ, nhưng vì sao khi nghe thấy cái loại ngôn từ khiêu khích thị uy này, nàng lại cảm thấy mất hứng như vậy?
". . . đương nhiên muốn tiếp tục quấn lấy rồi, chẳng lẽ để phụ nữ khác tha đi sao, thật lãng phí!"
Bỗng dưng, lời nói của Mai muội chợt hiện lên trong đầu, khiến nàng trong lòng không thoải mái, tức giận đến mất đi lý trí, xúc động thốt ra! "Chúng ta kết hôn đi!"
"Kết hôn?"
"Kết hôn?"
"Kết hôn?"
Ba người đàn ông đồng thanh hô to, sau đó trong lúc nàng còn đang hoảng sợ không hiểu mình làm sao lại nói ra lời này, trước khi nàng kịp sửa miệng, Triệu Dục Đàn cùng Tô Tử Luân đã muốn thay bạn tốt cao giọng hoan hô, còn Ngụy Chấn Hạo cũng chớp lấy thời cơ hiếm có nhanh chóng gật đầu đáp ứng!
"Tốt, anh chấp nhận lời cầu hôn của em!" (^^ ặc anh bựa quá)
A! Không, tại sao lại biến thành nàng chủ động cầu hôn chứ?
Bụm mặt, Uông Mạn Quân âm thầm rên rỉ.
Về phần ba người đàn ông, tuy rằng không biết rõ vì sao nàng chỉ đi phòng hóa trang một chuyến trở ra, lại đột nhiên từ không muốn kết hôn thành chủ động cầu hôn, nhưng. . . . . . mặc kệ nàng là làm sao, nay cho dù muốn đổi ý, cũng đã không kịp nữa rồi! Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ vẻ giảo hoạt tươi cười, giơ lên cao ly rượu tiếp tục hoan hô chúc mừng.
A. . . . . . Quả nhiên ứng nghiệm một câu châm ngôn!
Kết hôn, là cần xúc động. (^^ không biết nói sao nữa)