Edit: Jun
Chu Cảnh mơ một giấc mơ.
Trong mơ có Ân Hướng Bắc, đương nhiên cũng có Chu Nghi.
Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp đại học xong, ở lại biệt thự cao cấp cạnh bờ sông của Ân Hướng Bắc.
Ân Hướng Bắc không cho phép anh đem chuyện này tiết lộ cho Chu Nghi, cho nên mỗi lần Chu Nghi tới đây, Chu Cảnh nhất định phải chủ động biến mất trước mắt hai người.
May Chu Nghi là người vội vàng, thời gian đến thăm Ân Hướng Bắc không nhiều, cái này cũng làm cho Chu Cảnh nhẹ nhàng thở ra hơn chút.
Cũng không phải chán ghét việc phải tránh né, chỉ là tưởng tượng đến hình ảnh hai thiên chi kiêu tử đứng chung một chỗ, anh đã sợ đến không thể hít thở bình thường.
Sợ Ân Hướng Bắc càng ngày càng thích Chu Nghi, giây tiếp theo liền không có cách nào chịu đựng rằng mình chỉ là đồ thay thế; sợ Chu Nghi đột nhiên xúc động, bỗng nhiên có hứng thú với Ân Hướng Bắc hoàn mỹ ưu tú kia.
Ký ức thật rõ ràng, là cái đêm tuyết rơi mỹ lệ ấy.
Sinh nhật lần thứ 28 của Ân Hướng Bắc, không mời bất cứ kẻ nào, chỉ có y cùng Chu Cảnh hai người yên tĩnh ở trong nhà.
Bởi vì là sinh nhật, nên Ân Hướng Bắc phá lệ hãnh diện ăn một miếng đồ ngọt mà y ghét nhất, sau đó liền ôm Chu Cảnh thẳng tiến mà đi.
Bị ép lên cửa sổ trong suốt sát đất trong phòng ngủ, đôi tay gắt gao ôm lấy lưng người đàn ông, thừa nhận mọi cú thúc sâu vào, Chu Cảnh loáng thoáng nghe thấy âm thanh của những bông tuyết ngoài cửa sổ, từng bông từng bông rơi xuống chồng chất lên nhau.
"Nênđổi thành cửa kính cách âm mới được." Anh mơ mơ màng màng yêu cầu.
Ân Hướng Bắc cười khẽ một tiếng, sau đó cắn lỗ tai anh nói: "Cậu ở điểm này giọng nhỏ như muỗi kêu, căn bản không cần cách âm."
Anh tưởng là âm thanh dội lại, nhưng tạp âm bên tai lại ngày càng rõ ràng, ngày càng tới gần.
"Có âm thanh ở các phòng khác, có người tới đây."
Ân Hướng Bắc nhíu mày, động tác lại không có dừng lại: "Làm như không có ở nhà là được."
Một giây kia, Chu Cảnh cảm thấy lời mình nghe được quá ngọt ngào. Đáng tiếc, ngọt ngào kia lại là thuốc độc, đủ để đau thấu tim gan*.
*gốc là 穿肠蚀心: xuyên tràng thực tâm, dịch trắng ra là xuyên ruột mòn tim, tui để thành đau thấu tim gan cho nó nuột nhé:v
Người đang tới với khách không giống nhau, hắn có chìa khóa biệt thự, cũng biết Ân Hướng Bắc thích giả chết thành tính, cho nên mang theo quà cáp, ngay lập tức đã đi đến trước cửa phòng ngủ.
Chu Nghi theo lễ phép gõ cửa mới tiến vào, Chu Cảnh không biết nên coi là may mắn hay không.
Anh cũng từng nghĩ nếu khi Chu Nghi bắt quả tang hai người đang lêu lổng trên giường thì tình hình sẽ hỗn loạn thú vị đến độ nào.
Nhưng không hề nghi ngờ chính là, chẳng có quan hệ gì lớn với anh cả.
Hình ảnh trong tưởng tượng không có phát sinh, thời điểm Chu Nghi đẩy cửa tiến vào, Ân Hướng Bắc đã một thân chỉnh tề.
Hai người từ nhỏ tới lớn đều là anh em tốt, giờ ngồi ở mép giường hồi tưởng lại thời thơ ấu, anh một lời tôi một lời làm sao tận hứng cho được, cửa kính thủy tinh lại không thể cách âm tốt, nên Chu Cảnh đều nghe hết vào tai.
Cùng một thế giới, có người ở trong cửa sổ thưởng thức cảnh tuyết rơi trong đêm thật đẹp, lại có người ở ngoài cửa sổ chịu đựng cái rét lạnh cô tịch.
Cụ thể qua bao lâu, Chu Cảnh cũng không còn nhớ rõ ràng.
Chỉ là chờ đến khi Ân Hướng Bắc rốt cuộc cũng nhớ tới bên ngoài còn có người đang tồn tại mà mời Chu Nghi tới phòng khách tiếp tục tâm tình thì anh cũng đã mất đi dũng khí tiếp tục ở lại đây.
Người ta nói thói quen có thể làm cho tình cảm chết lặng, cố tình đến lượt Chu Cảnh lại biến thành tích lũy.
Từ một giọt nước ban đầu, rồi cuối cùng thành hồ nước ngập đầy, anh không hận Ân Hướng Bắc, chỉ hận chính mình luôn yếu đuối bất lực.
Rốt cục người lúc trước một bên tình nguyện là mình, muốn cùng Ân Hướng Bắc ở bên nhau cũng là mình, Ân Hướng Bắc chỉ là không có cách nào đặt tình yêu lên người mình mà thôi, cũng giống như Chu Cảnh chẳng có cách nào không thích Ân Hướng Bắc, là chuyện như nhau.
Chỉ là tới cuối cùng anh mới phát hiện anh vẫn là yêu sinh mạng của mình hơn một chút, chẳng sợ sau này mệnh nát như bùn.
Chu Cảnh đối diện Ân Hướng Bắc nói: "Em phải đi."
Ân Hướng Bắc không hỏi anh muốn đi đâu, chỉ là nói cho anh biết có thể đi, cậu hiểu quy củ của tôi rồi. Sau đó Chu Cảnh liền thu dọn sạch sẽ cả chính mình lẫn đồ đạc, dứt khoát lưu loát lăn ra ngoài.
Mơ cũng đã mơ được đến đây, không sai biệt lắm cũng nên tỉnh rồi.
Chỉ là hôm nay Chu Cảnh đi đường núi quá nhiều, lại không ăn uống gì, cho nên vẫn cứ mơ mơ màng màng, làm thế nào cũng không tỉnh được.
Tên ngốc hình như cũng đang nằm mơ.
Trong mơ có thầy Chu y yêu nhất, tự nhiên cũng có chính y.
Thầy Chu nằm ở trên cái giường nhỏ hẹp, mắt nhắm lại, thân thể vì lạnh mà run lên bần bật.
Tên ngốc lập tức mang chăn của mình đắp cho Chu Cảnh, nhưng thầy Chu vẫn như cũ, sắc mặt vẫn không khỏe, hơn nữa vì bị chăn ép quá dày, thập chí tần suất hô hấp có chút không ổn định.
Nhìn Chu Cảnh như vậy, tên ngốc nhịn không được nhớ đến con mèo lang thang y từng gặp.
Con mèo kia với thầy Chu đều lạnh tới phát run, cuối cùng tên ngốc đem nó ôm vào trong ngực hồi lâu, cuối cùng lại cứu được một sinh mệnh nhỏ.
Nhưng thầy Chu cùng mèo nhỏ bất đồng, thầy Chu là người, sẽ tức giận.
Tên ngốc rất sợ thầy Chu tức giận, nhưng y càng sợ thầy Chu bị ốm hơn.
Cho nên y nghĩ nghĩ, rất nhanh đã đưa ra quyết định, chủ động chui vào trong ổ chăn của Chu Cảnh.
Thực tế trong ổ chăn, người thầy Chu rất nóng, tên ngốc thật cẩn thận ôm anh, một chút một chút đem thân thể hai người sát vào nhau.
Thẳng đến khi đem cả người Chu Cảnh kéo hết vào trong ngực, y mới nhẹ nhàng thở ra.
Tư thế cứ như vậy duy trì đến hừng đông cũng không đổi, mãi cho đến khi Tô Ngôn bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Ánh mắt đầu tiên của Tô Ngôn là liếc về phía chỗ nằm của tên ngốc, trống không, còn tưởng y nửa đêm phát bệnh chạy ra ngoài, liếc cái thứ hai liền thấy Chu Cảnh hôm nay lại dậy muộn hơn cậu ta, trong lòng có chút đắc ý, liếc cái thứ ba thì thấy chăn bên Chu Cảnh hôm nay lại phồng lên thành một đoàn, thoạt nhìn cũng không giống Chu Cảnh...
Tô Ngôn trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi khi thấy tên ngốc.
"Tiểu tử anh còn có thể thế này à, không kêu một tiếng chạy lên giường cũng thôi đi, đã hỏi qua ý kiến thầy Chu chưa?"
Tên ngốc còn buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, không rõ ràng nói: "Còn không có kịp..."
Tô Ngôn tức khắc cạn lời.
Tên ngốc này bây giờ còn có thể biến hóa thật khôn khéo! Ngay cả giường của Chu Cảnh cũng dám tùy tiện bò lên, bước tiếp theo chẳng lẽ còn mơ đến trời cao luôn đi?
"Anh mau chạy ngay xuống, thầy Chu chút nữa tỉnh sẽ xử lý anh!"
"Sẽ không, bởi vì thầy Chu nói thầy lạnh, cho nên tôi mới làm thế để người thầy ấm lên, thầy Chu sẽ không xử lý tôi."
"Lạnh?"
Tô Ngôn giật mình nhìn thẳng vào mặt tên ngốc, có chút hoài nghi độ chân thực trong lời nói của y.
Sau đó cúi đầu nhìn về phía Chu Cảnh, lại thấy mặt anh thường ngày trắng bệch trắng bạc nay lại đỏ bừng, môi khô nứt nẻ.
"Chết tôi! Như thế nào mà để sốt thành thế này?"
Tô Ngôn không dám trì hoãn, lập tức túm tên ngốc còn đang ngây thơ lên, sai y mau chóng mặc quần áo tử tế cho Chu Cảnh, sau đó cho Chu Cảnh uống thuốc hạ sốt.
Tên ngốc vừa thấy Chu Cảnh bị uống viên thuốc nhỏ, sốt ruột kêu lên: "Thầy Chu thầy ấy làm sao vậy?"
"Bị ốm rồi, hơn nữa cũng khá nghiêm trọng, phải đến bác sĩ." Tô Ngôn cắn cắn môi, trong lòng cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng.
"Khá nghiêm trọng..." Tên ngốc ngơ tại chỗ.
Y biết bị ốm là gì, cũng biết nghiêm trọng là gì.
Lúc y mới tới nơi này là thầy Chu cứu y, sau đó liền thấy một người ở bên tai y nói: "Tình huống tương đối nghiêm trọng, nên chuẩn bị tốt nếu không cứu sống được."
Không cứu sống được, nghĩa là chết....
Y ngây ngốc tự an ủi mình: "Chúng ta đưa thầy Chu đi khám bệnh, rất nhanh sẽ tốt thôi."
"Cái này tôi cũng biết, nhưng nơi này căn bản không có bệnh viện để đi!"
Chu Cảnh sốt thành như vậy, chỉ dựa vào thuốc hạ sốt khẳng định không đủ.
Nhưng khoảng cách giữa huyện thành với nơi này xa xôi vạn dặm như vậy, trừ khi bọn họ có thể bay.
Hơn nữa hai tiếng sau phải đến trường dạy học, hoặc cậu ta hoặc Chu Cảnh cần thiết phải có một người ở lại, bằng không nhiều trẻ con như vậy nháo lên cũng là một vấn đề lớn.
Đúng lúc này, tên ngốc lại đột nhiên nói với Tô Ngôn: "Tôi biết nơi nào có thể."
"Anh biết?" Tô Ngôn bán tín bán nghi nhìn tên ngốc, trong lòng bốc lên một tia hy vọng. Tên ngốc một bên đem Chu Cảnh cõng trên lưng một bên dùng sức gật đầu: "Đúng, tôi biết, chính là nơi tôi từng chữa bệnh."
Tô Ngôn hai mắt sáng ngời: "Thật tốt quá, mau đi tới đó!"
Không đợi cậu ta quyết định, tên ngốc đã cõng Chu Cảnh đi ra cửa phòng.
Tên ngốc dáng người cường tráng, sức lực cũng lớn cực kỳ, một đường cõng Chu Cảnh dù có chạy chậm Tô Ngôn căn bản vẫn theo không kịp.
Chạy trên dưới hai mươi phút, rốt cuộc cũng tới trước cửa một căn nhà.
Người trong núi giống nhau đều dậy sớm, người nhà này cũng không ngoại lệ, tên ngốc bất chấp không thèm gõ cửa, lập tức chạy ào vào bên trong.
"Bác sĩ! Bác sĩ! Mau ra đây chữa bệnh!"
Y một bên chạy một bên hô ầm lên, kinh động rất nhiều hàng xóm xung quanh.
Từ trong buồng một cô gái tầm hai mươi tuổi đi ra, lạnh mặt quát lớn tên ngốc: "Đừng có kêu to loạn lên, ông nội tôi đang ngủ, khám bệnh phải đợi ông tỉnh đã."
"Chính là thầy Chu bị bệnh." Tên ngốc trong âm thanh mang theo nức nở, "Cầu xin cô!"
Lại không nghĩ rằng cô gái kia vừa nghe ba chữ* thầy Chu, nháy mắt ngữ khí trở nên mềm mại hẳn lên: "Thầy Chu? Là thầy Chu trong cái trường học kia sao?"
*gốc là Chu lão sư nên mới là ba chữ. Nhưng để cho thuần Việt nên tui để là thầy Chu.
"Là thầy, thầy sinh bệnh, bệnh không nghiêm trọng lắm, nhưng từ đêm qua đến giờ vẫn luôn không tỉnh."
Cô gái kia từ nhỏ cũng đã theo gia đình học y, tự nhiên sẽ biết được một chút y thuật, hơn nữa đích xác là Chu Cảnh khiến cô lại càng cảm thấy hứng thú, liền đi tới trước mặt tên ngốc, xem xét tình huống của Chu Cảnh.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cũng đủ làm cô kinh hãi.
"Trời!" Cô kinh ngạc bưng kín miệng, không thể tin được cái mà mình chứng kiến, "Thế này mà không tính là nghiêm trọng, chỉ sợ trên đời cũng không có bệnh nghiêm trọng đâu!"
Tên ngốc tức khí không thôi: "Cô nói bậy, rõ ràng không có nghiêm trọng!"
Như thế nào sẽ là nghiêm trọng chứ, nghiêm trọng nghĩa là người bệnh không cứu sống được, mà không cứu sống được thì chính là chết!
Thầy Chu tốt với mọi người như vậy, không có khả năng sẽ chết, nếu thầy Chu chết đi, thì để lại y một mình ở chỗ này, còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cô gái không cam lòng yếu thế phản kích lại: "Tôi mới không nói bậy, bất quá nói với tên ngốc như anh cũng vô dụng, anh mau đem thầy Chu đưa vào trong buồng nằm, chờ tôi đi gọi ông nội."
__Hết chương 15__
(Đã sửa lại ngày 10/04/2019)