Edit: Jun
Hai người đi trở về ký túc xá, Chu Cảnh luôn cố gắng chống đỡ tinh thần từ khi tỉnh lại nhưng vẫn không được.
Bệnh tới như núi đảo, bệnh đi như kéo tơ.
Muốn trong thời gian ngắn nhất khôi phục trạng thái thường ngày, cơ hồ là không có khả năng.
Anh sắc mặt tái nhợt mở cửa, bước từng bước một chậm rãi đi về phía giường, thật vất vả mới đến nơi, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người không còn một tia khí lực.
Tên ngốc đỡ anh nằm xong, thay anh cởi giày, nhanh chóng bao bọc cả người anh bằng hai tầng chăn bông.
Sau đó, y lại thật cẩn thận rót cho Chu Cảnh một cốc nước, đặt trên bàn ngay trong tầm với của anh. Chu Cảnh nằm trên giường, đôi mắt khép hờ, chỉ cảm thấy cảnh tượng thân ảnh tên ngốc đi tới đi lui trong lòng làm anh phá lệ an tâm.
"Anh cũng nghỉ ngơi đi." Thanh âm Chu Cảnh rất thấp, mang theo vài tia ôn nhu không dễ phát hiện.
Tên ngốc nhếch môi cười cười, dùng khăn bông lau đi mồ hôi trên trán Chu Cảnh, "Thầy Chu thầy nghỉ ngơi cho tốt, tôi không nghỉ được, giờ tôi ra sông bắt cá mang về để thầy bồi bổ thân thể."
Chu Cảnh cau mày, đang muốn cự tuyệt, rồi lại thấy biểu tình chờ mong của tên ngốc, lời cự tuyệt cứ như vậy bị nuốt vào yết hầu.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của tên ngốc: "Đi sớm về sớm."
"Ân! Thầy Chu yên tâm!" Tên ngốc lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóc, cười đến sáng lạn vô cùng.
Ra cửa trước, tên ngốc lại cẩn thận dặn dò Chu Cảnh rất nhiều thứ cần chú ý, xác nhận mãi rằng Chu Cảnh sẽ không lại tùy tiện làm cho mình bị sốt lúc này mới lưu luyến biến mất từng bước một trong tầm mắt Chu Cảnh.
Vừa ra khỏi cửa, bước chân tên ngốc liền nhanh hơn, thậm chí một đường này như đang chạy chậm vậy. Đường từ ký túc xá đến con sông nhỏ y đã đi tới đi lui qua rất nhiều lần, nhưng không có lần nào sốt ruột như lần này.
Thầy Chu còn bệnh, y hận mỗi phút mỗi giây không thể dán bên cạnh thầy Chu, chiếu cố thầy, nhưng nếu thầy Chu không ăn cá để bồi bổ cơ thể, như vậy thân thể thầy Chu sẽ không có cách nào khỏe lên được.
Tuy rằng tên ngốc thực thích cảm giác một tấc cũng không rời như bây giờ, nhưng mà vẫn là thầy Chu khỏe mạnh thì càng làm cho y vui vẻ hơn.
Nhưng hôm nay, cá nhỏ trong sông như thể muốn đối nghịch với thành ý của y, cả một đám đều né tránh cái lưới vớt cá. Vớt hồi lâu, thu hoạch còn chẳng được một vợt cá, tên ngốc buồn bực không thôi ném con cá bé xíu về lại với dòng sông, thở dài thật sâu.
Y lầm bầm lầu bầu: "Cá nhỏ ơi cá nhỏ, mấy đứa vì cái gì mà không thể ngoan ngoãn đừng cử động vậy, thầy Chu sinh bệnh, thầy rất cần mấy đứa để bồi bổ thân thể."
Cá nhỏ trong sông nghe không hiểu, chỉ xuôi theo dòng nước mà bơi nhanh đi, cuối cùng chỉ có thanh âm nước sông chảy róc rách bên tai như đáp lại y.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt sông màu ngọc bích, phản chiếu lại từng mảng từng mảng vảy cá màu trắng bạc lóa mắt, tên ngốc chớp chớp mắt, dứt khoát vứt luôn lưới đánh cá sang một bên, xắn ống quần lên thật cao rồi đi chân trần lội xuống nước.
Nước sông thật lạnh, như muốn len lỏi từ da rồi thẩm thấu vào tận kẽ xương, thân ảnh cao lớn của tên ngốc giữa thiên nhiên núi rừng, nhỏ bé tựa con kiến.
Y đứng trên một tảng đá, cong cong cái eo, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cá trong nước.
Con cá không biết nguy hiểm tới gần, dương dương tự đắc lượn lờ, đột nhiên một bóng đen như gió mạnh lao tới, muốn chạy trốn, cũng đã mất đi thời cơ tốt nhất.
Tuy rằng là lần đầu, nhưng tên ngốc cũng đã bắt được ba con cá không hề nhỏ.
Y cũng không nổi lòng tham, bắt được con mồi liền lập tức chạy lên bờ, xỏ giày tử tế rồi cầm cá cao hứng bừng bừng hướng tới ký túc xá chạy như bay mà về.
Thật vất vả hổn hển chạy về, đang muốn đẩy cửa mà lại phát hiện ra cửa phòng đóng chặt, xem tình huống như là bị người bên trong khóa trái. Tên ngốc ngẩn người, trong tay cầm cá liền cứ như vậy luống ca luống cuống đứng tại chỗ.
Đúng lúc này, từ trong phòng truyền ra tiếng nước chảy, tên ngốc ngồi xổm một nửa xuống, tầm mắt xuyên qua khe hở trên cửa gỗ không tính là nhỏ hẹp nhìn trộm vào.
Lọt vào tầm mắt y chính là một người đàn ông với thân thể thon dài tái nhợt, đưa lưng về phía cửa nên không nhì rõ mặt, nhưng nhìn từ hình thể tới tóc thì đúng là thầy Chu không thể nghi ngờ. (Á á á,nhìn trộm dân nam nhà lành tắm rửa XD)
Thoạt nhìn, thầy Chu là đang tắm rửa.
Nơi này không có nhà tắm, càng miễn bàn phòng tắm (???) cái gọi là tắm rửa, cũng chính là tự mình ở trong nhà ngồi nấu nước nóng rồi lại tự mình tắm gội chà xát lau người.
Chu Cảnh đêm qua sinh bệnh, cái tư vị mồ hôi dính ở trên người cũng chả dễ chịu gì, hơn nữa nóng cũng đã bớt, thân thể cũng khôi phục một chút sức lực, liền đứng dậy tự mình lau người, thay quần áo sạch sẽ.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là thầy Chu ở trong phòng, tên ngốc theo bản năng liền định gõ cửa nhờ thầy Chu mở cửa cho y đi vào, cũng không biết tại sao, nhìn thân thể Chu Cảnh, hai chữ "mở cửa" cứ mắc ở trong cổ, vô luận như thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Lấy trình độ nhận thức hiện tại của y, là không rõ hành vi hiện tại của mình xuất phát từ mục đích gì.
Nhưng nói là ma xui quỷ khiến cũng được, thân thể tự phát bản năng cũng thế, tên ngốc trước mắt đang một bước cũng không dịch, bất động thân thể, liền cứ như vậy ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm khe hở kia.
Cùng tưởng tượng của y có chút giống nhau, thầy Chu thực gầy, gầy đến nỗi nếu có một trận gió thổi qua là có thể lay ngã, nhưng cùng những người gầy trơ xương lại bất đồng, anh gầy nhưng rất đẹp, nên những chỗ cần có thịt đều nhếch lên ( ahihi =)))) đặc biệt là xem trong mắt tên ngốc thì nơi đó, đẹp không tả được.
Tên ngốc trơ mắt nhìn Chu Cảnh dùng khăn bông nhúng nước ấm chà lau thân thể, mỗi một tấc da, từ cổ đến sống lưng, lại đến chỗ nào đó không thể nói rõ được.
Trái tim cứ bình bịch bình bịch mà nhảy, cùng bồn chồn giống nhau, chỉ cảm thấy có một cỗ máy nóng hôi hổi từ trái tim bỗng dâng lên, truyền đến mọi góc ngách trên người, cơ thể đàn ông yên lặng đã lâu, nay lại phảng phất như truyền đến âm thanh sống lại...
Đúng lúc này, bả vai tên ngốc bỗng dưng bị đập một chút.
"Hướng Nam?"
Tên ngốc bị dọa sợ, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Tô Ngôn mới xuất hiện, trật tự không không rõ ràng giải thích: "Tắm rửa, thầy Chu, tôi, cá...."
"Phốc____" Tô Ngôn bị phản ứng của tên ngốc chọc cho cười thành tiếng, "Anh đừng vôi, chậm rãi nói."
Tên ngốc đỏ cả mặt, căn bản không có biện pháp nào nhắc tới việc mình nhìn lén thầy Chu tắm rửa, đành phải khép nửa con mắt chậm rì rì nói: "Thầy Chu ở bên trong tắm rửa, tôi vào không được."
Y nói như vậy, Tô Ngôn lúc này mới tính là hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, tùy ý an ủi tên ngốc nói: "Yên tâm, đợi chút là có thể vào."
Tô Ngôn không đem chuyện này để trong lòng, cậu ta vỗn dí chính là lo lắng cho tình hình người ngợm của Chu Cảnh, lúc này mới có thể thả bọn trẻ con về buổi trưa, chạy tới nhà bác sĩ. Ai ngờ Chu Cảnh cư nhiên đã trở về ký túc xá, Tô Ngôn lại phóng như ngựa gấp gáp trở về, liếc nhìn thì thấy tên ngốc đứng ở cửa chậm chạp không đi vào.
Bất quá nếu Chu Cảnh tắm rửa, liền chứng minh cơ thể đã không có gì đáng trở ngại, cậu ta cũng yên tâm, đảo mắt nhìn thấy cá trong tay tên ngốc, tinh thần lập tức tỉnh táo: "Đây là anh vừa mới bắt?"
"Để thầy Chu bồi bổ thân thể." Tên ngốc gật gật đầu, kinh hoảng vừa rồi đã chậm rãi rút đi.
"Ha ha, không sai, thầy Chu đích xác nên bồi bổ thân thể." Tô Ngôn hắc hắc cười hai tiếng, trong lòng lại cân nhắc rốt cuộc trưa nay cũng được ăn cá.
Hai người ở cửa nói chuyện, Chu Cảnh đã lau người thay quần áo xong xuôi, nghe được tiếng bọn họ trở về, đi ra mở cửa cho họ vào.
Vừa thấy Chu Cảnh, Tô Ngôn liền mở miệng quan tâm đầu tiên: "Thầy Chu, thân thể như thế nào rồi?"
"Ân, cảm ơn hai người buổi sáng đưa tôi đi khám bệnh." Lòng biết ơn của Chu Cảnh xuất phát từ chân tâm, dựa theo cái tình huống phát sốt như lửa thiêu hôm qua, nếu không phải Tô Ngôn cùng tên ngốc hai người cùng lúc phát hiện, chỉ sợ anh chết trong ký túc xá cũng không ai chú ý.
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, ở cái chỗ quỷ quái này, ai có thẻ rời ai được chứ, chỉ cần anh không có việc gì là được."
Tô Ngôn tùy tiện cười, vừa cười vừa đi vào nhà.
Tên ngốc lại có chút cận hương tình khiếp*, đứng ở trước cửa nhìn Chu Cảnh muốn nói lại thôi, nhưng mà khi Chu Cảnh nhìn về phía y, y lại tránh mắt đi.
*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. (Nguồn: Huyễn Thư Điện)
"Thầy Chu..." Y lúng ta lúng túng rũ đầu xuống, như là đứa trẻ phạm sai lầm.
Chu Cảnh nhàn nhạt nói: "Vào đi, đến trưa tôi làm cá."
Tên ngốc vươn cánh tay, đem cá thật vất vả mới bắt được đưa cho Chu Cảnh, rồi lúc đưa không cẩn thận chạm vào ngón tay anh, lập tức như thể chạm vào lửa bèn rụt tay trở về, thành thử cá bị rơi trên mặt đất giãy dụa loạn xạ, Chu Cảnh nhíu nhíu mày, cảm thấy tên ngốc hôm nay có chút không quá thích hợp...
_Hết chương 18_