Edit: Jun
Bỗng nhiên khóe miệng Ân Hướng Bắc nâng lên, cười.
Thế nhưng vẻ tươi cười kia không có gì là vui thích, chỉ có bi thương nồng đậm.
Y nói__
“Là tôi.”
Là y hại Chu Cảnh, là y thấy chết mà không cứu, là y đã quá khinh địch.
Hết thảy đều là tội lỗi của y, nhưng vì sao, người bị thương lại là Chu Cảnh?
Chẳng thể có được đáp án.
Bản thân y trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ, đâu mới là con người thật sự của y đây?
Y như sắp lạc trong vùng ký ức rồi.
Chu Nghi gắt gao nhìn chằm chằm Ân Hướng Bắc: “Cậu tốt nhất là trả lời cho tử tế.”
“Ân Chí Minh bắt cóc cậu ấy, đòi tôi tiền chuộc...” Tay Ân Hướng Bắc run lên, tựa như cuộc điện thoại đó vừa mới gọi tới.
Y không nói tiếp, mà cũng không cần tiếp tục nói nữa.
Chu Nghi trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó, một nắm đấm đánh thẳng về phía mũi Ân Hướng Bắc, khiến y lảo đảo một cái.
Lực đánh Chu Nghi lớn, hơn nữa nhằm tới nơi yếu ớt nhất mặt mà đấm, không hề có phòng bị, Ân Hướng Bắc cơ hồ không thể đứng vững nổi.
Nhưng y không đánh trả, mũi không nhịn được chảy ra máu tươi, cũng không thèm để ý.
“Cút đi, cút càng xa càng tốt!” Chu Nghi thu tay lại, lạnh nhạt nhìn Ân Hướng Bắc: “Về sau tốt nhất đừng để tao nhìn thấy mày xuất hiện trước mặt Tiểu Cảnh, tao coi như từ trước tơi nay không hề quen biết mày.”
Ân Hướng Bắc lau máu mũi một lúc, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, gằn từng từ một: “Cậu đánh đi, coi như là thay Chu Cảnh đánh.”
“Ha__” Chu Nghi cười lạnh một tiếng, “Tao đánh mày còn ngại bẩn tay.”
Ân Hướng Bắc trầm mặc đứng im tại chỗ, không nói lời nào cũng không rời đi.
Chu Nghi chờ y xin lỗi, hoặc giải thích cho bản thân rằng y không giao tiền thật ra là vì bảo vệ Chu Cảnh, nhưng tiếc rằng, hắn chẳng chờ thấy gì hết.
Hắn và Ân Hướng Bắc cùng nhau lớn lên, đương nhiên hiểu tính hiểu nết Ân Hướng Bắc.
Đối với những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong giới thượng lưu giàu có như bọn hắn mà nói, từ nhỏ được học hành chính là để tận dụng hết mọi khả năng giữ càng nhiều ích lợi càng tốt, đặc biệt là Ân Hướng Bắc sinh ra trong một đại gia tộc cạnh tranh kịch liệt như thế.
Nhưng đó không phải lý do hắn có thể chấp nhận việc Ân Hướng Bắc tổn thương Chu Cảnh.
Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa lễ độ, nhưng kỳ thật bản chất bên trong, Chu Nghĩ cũng giống Ân Hướng Bắc, ích kỉ bạc tình.
Khác nhau ở chỗ, Chu Nghi giữ lại bên mình những người hắn có cảm tình, mà Ân Hướng Bắc, y còn giống như cỗ máy không máu thịt không cảm xúc hơn. Chu Nghi từng cho rằng y chỉ là chưa gặp được người mình thích thôi, nhưng giờ xem ra, cho dù là đối với người mình thích, y vẫn quyết tuyệt như thế.
Một đấm vừa rồi, là Chu Nghi nhất thời tức giận.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng không có một chút hối hận nào.
So với những vết thương lớn nhỏ trên người Chu Cảnh, một đấm này, thật sự là quá nhẹ, quá tầm thường.
Nếu người này không phải là Ân Hướng Bắc, Chu Nghi có cả trăm cách trừng trị, nhưng y là Ân Hướng Bắc, thủ đoạn của y so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp.
Cho nên Chu Nghi chỉ có một cách___ chuyển Chu Cảnh đi.
Chuyển đến một nơi Ân Hướng Bắc không nhìn thấy, chữa trị cho anh, sau đó để anh yên ổn sinh sống lại một lần nữa.
Có thể sẽ khó khăn, vì Chu Cảnh cũng chẳng có mấy hảo cảm với hắn, thậm chí còn chán ghét sự xuất hiện của hắn, nhưng bảo Chu Nghi trơ mắt nhìn em trai hắn sống ngày một tệ hơn, hắn không làm được.
Chu Nghi nghĩ thông suốt chuyện này, không còn do dự như trước nữa.
Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Ân Hướng Băc một cái, sau đó cầm điện thoại ra ngoài, bắt đầu sắp xếp cho Chu Cảnh.
Chu Nghi đi rồi, Ân Hướng Bắc vẫn đứng đực một chỗ, kí ức hỗn loạn ồ ạt đổ dồn về tâm trí y.
Đến nhà Chu Cảnh qua đêm, cuối cùng đêm hôm mất điện, sợ y nóng mà thức giấc, Chu Cảnh quạt cho y suốt một đêm, mãi đến rạng sáng có điện mới nhắm mắt lại ngủ, thậm chí cái quạt vẫn còn cầm trong tay chưa kịp buông ra; hai người đi du lịch, cuối cùng cũng là y tùy hứng ấn Chu Cảnh trên giường triền miên suốt ba ngày, Chu Cảnh tuy rằng muốn ra ngoài đi chơi, lại vẫn chiều y, phối hợp với y làm ra các loại tư thế khó mở miệng...
Còn có...
Y bị tai nạn giao thông, thiếu chút nữa chết trên núi, Chu Cảnh khi ấy đã rời khỏi y, nhưng cuối cùng thì, cứu y chăm sóc y chiều chuộng y, vẫn là Chu Cảnh.
Mà những thứ y làm cho Chu Cảnh, từ đầu tới cuối, chỉ có tổn thương mà thôi.
Ân Hướng Bắc xoay người, nhìn dáng người nho nhỏ bên trong phòng bệnh, cơ hồ có chút không thể hít thở nổi.
Y không tự chủ được đẩy cửa phòng bệnh ra, chậm rãi đi vào, đứng ở mép giường Chu Cảnh.
Chu Cảnh vẫn như cũ không tỉnh, nhưng hô hấp đã vững vàng hơn rất nhiều, trên môi cũng thêm vài phần huyết sắc.
Nhìn dáng vẻ, hẳn là đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Dù thế Ân Hướng Bắc vẫn không nhịn được lo lắng, lo anh mãi mãi không bao giờ mở mắt, lo cơ thể anh không biết lại bị thương tổn ở nơi nào, lo anh sau khi tỉnh lại lộ ra vẻ mặt thất thần ra sao.
Có lẽ đang ở bênh viện, Ân Hướng Bắc đã tỉnh táo hơn không ít.
Tỉnh táo lại, y có thể ngồi suy nghĩ rõ ràng mình với Chu Cảnh là loại tình cảm gì.
Trên thực tế, y hầu như chưa từng để ý đến vấn đề này.
Đối với Ân Hướng Bắc mà nói, Chu Nghi là người lớn lên cùng với y từ nhỏ tới giờ, cũng là người y thích từ trước tới nay.
Ân Hướng Bắc vẫn luôn tin rằng như vậy.
Giờ đây Chu Nghi đã có bạn trai, y cũng không hề kích động như trong tưởng tượng, thậm chí rất nhanh đã chấp nhận sự thật này, hơn nữa trong lòng còn chúc phúc cho hai người họ; chỉ vừa mới nãy thôi, bị Chu Nghi vung tay đấm cho một cú, y cũng không hề đau lòng chút gì cả.
Ân Hướng Bắc nghĩ, y thích hắn là thật, cái này sẽ không sai đâu.
Bởi vì y rất xem trọng mối quan hệ vơi Chu Nghi, nguyện ý giúp hắn giải quyết khó khăn bề bộn, sẽ vì nhìn thấy hắn mà cảm thấy vui vẻ.
Nhưng thích kiểu này, có được gọi là yêu hay không, Ân Hướng Bắc bắt đầu cảm thấy hoài nghi.
Về phần Chu Cảnh...
Ân Hướng Bắc không biết mình nên dùng từ nào để hình dung về anh.
Nếu như chỉ là nhân tình, như vậy cũng giống những nhân tình đã từng cùng Ân Hướng Bắc qua lại... Nhưng đã là nhân tình, khi rời khỏi nhau rồi, sẽ chẳng còn quan hệ; nếu như nói là người yêu, hai người chưa từng có xác định bất kì một mối quan hệ gì, thậm chí Chu Cảnh cũng chưa bao giờ nói rõ ràng rằng, anh thích y.
Điều duy nhất Ân Hướng Bắc muốn xác định là, y không muốn anh rời bỏ mình.
Dù anh lặp đi lặp lại, khiêu chiến điểm giới hạn của Ân Hướng Bắc nhiều lần, dù Ân Hướng Bắc quyết định sẽ không nhìn mặt anh nữa, nhưng cuối cùng, khi nghe tin anh bị Ân Chí Minh bắt cóc, Ân Hướng Bắc vẫn tới.
Nhưng y đã tới chậm rồi.
Cho nên giờ đây Chu Cảnh mới nằm trên giường bệnh, trên tay cắm kim truyền dịch, trên mặt gắn thêm ống thở oxi.
Cảm giác đau lòng cùng hít thở không thông kia, Ân Hướng Bắc vĩnh viễn không thể quên.
Ân Hướng Bắc không phải một kẻ hay hối hận, nhưng hôm nay, vì Chu Cảnh, lần đầu tiên y cảm nhận được cái cảm giác hối hận là như thế nào, nó khiến con người ta cảm thấy bất lực khôn cùng.
Cho nên mới nói, ngàn vàng khó mua được điều biết trước, giờ Ân Hướng tin rồi.
Y yên lặng nghĩ, khi người này tỉnh lại, nếu muốn trả thù y, vậy cũng không sao hết.
Nhưng đừng giống như trước kia, thoáng một chốc đã bỏ chạy lên núi, ở ngốc liền nửa năm trên đó...
Chu Cảnh khi ngủ rất an tĩnh, ánh điện lờ mờ trong phòng bệnh chiếu không rõ hình dáng ngũ quan trên mặt anh, chỉ có hàng lông mi vừa dày vừa đen ánh lên, giống như cây quạt nhẹ, khiến lòng người ngứa ngáy.
Nhưng Ân Hướng Bắc vẫn thích dáng vẻ khi tỉnh lại của anh hơn.
Chỉ là sau khi tỉnh lại, đôi mắt kia, sợ rằng sẽ trở nên lạnh lẽo vô tình hơn ngày trước...
Ân Hướng Bắc cười khổ một tiếng, bàn tay đang vươn ra lại rút lại.
Y biết, sau khi trải qua chuyện này, Chu Cảnh sẽ càng thêm chán ghét mình, thậm chí không muốn thấy mình xuất hiện trước mặt anh nữa.
Ân Hướng Bắc càng biết, lúc này đây, y thực sự nhìn thấu lòng Chu Cảnh rồi.
__Hết chương 62__
Mò RAW trong vô vọng =)))))) Chương này sẽ có chỗ mọi người đọc hơi cụt hoặc hẫng gì đó, vì bản RAW tui mò được bị lệch nhau hết cả:vv Tui không biết cái nào thật cái nào không nữa, cảm giác như do tác giả chỉnh sửa trong quá trình viết nên tui đã mạn phép cố gắng ghép vào để đỡ không liên quan đến chương sau nhất có thể. Còn tui thêm vào chỗ nào thì tui không nói đâu nhá:vvv