Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 79: Chương 79




Edit: Jun thật đó tui không up QT nữa đâu =))) Yên tâm đọc ha:3

Chu Cảnh không biết nên dùng từ gì để miêu tả quan hệ của anh và Hướng Nam.

Cách thức ở chung như anh đang trông trẻ vậy, nhưng ở phương diện khác lại sẽ có những hành động thân mật mà chỉ người yêu mới có.

Khi bắt đầu thì không cảm thấy gì hết.

Nhưng về sau, Chu Cảnh lại cảm giác Hướng Nam có gì đó không đúng lắm.

Hướng Nam rất ngây thơ, cho dù có phản ứng sinh lí cũng sẽ chỉ tò mò một ít thôi. Nhưng giờ anh không rõ là y thực trủy tri vị hay là đang vô ý hoặc cố tình trêu chọc Chu Cảnh.

Khi Chu Cảnh cảm thấy quá giới hạn, y sẽ lại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn anh, vẻ mặt vô tội thuần khiết vô cùng.

Còn vấn đề nữa, chính là tính chiếm hữu của y.

Hướng Nam không thích anh giao lưu nhiều với người khác, điện thoại hay tin nhắn cũng khiến y cảnh giác cực kì.

Nếu có hôm Chu Cảnh không thể không ra ngoài, hơn nữa không thể mang theo y đi cùng thì ngày đó tâm trạng Hướng Nam sẽ rất suy sụp, thậm chí còn không thèm ăn.

Chu Cảnh cảm thấy thói quen này không tốt, nên luôn nghĩ cách bắt y bỏ nó.

Dù sao Hướng Nam cũng là một cá thể độc lập, kể cả không có Chu Cảnh ở đây, y cũng phải học cách sinh tồn.

Vì thế, Chu Cảnh liền tìm một lý do, cố ý ra ngoài thuê khách sạn ở ba ngày.

Trong nhà có đồ ăn, cũng có tiền, cái gì cũng không thiếu, chỉ cần y đưa thức ăn vào miệng nữa thôi. Nhưng tối ngày hôm sau, Chu Cảnh sốt ruột không nhịn được phải chạy về nhà thì phát hiện Hướng Nam nhợt nhạt nằm trên ghế sô pha, không nhúc nhích.

Chu Cảnh cả kinh, ngay lập tức chạy tới bên Hướng Nam xem y như nào.

Hướng Nam vừa nhìn thấy anh, hừ hừ tủi thân kêu thành tiếng, tỏ vẻ mình bất hạnh vô cùng.

Dù cơ thể Hướng Nam có cường tráng thì tận hai ngày giời không ăn không uống, có thể không đáng lo đấy nhưng y đang được chăm sóc đầy đủ, nay lại thành ra thế này. Chu Cảnh nhìn y yếu ớt, trong lòng vừa tức vừa đau, nếu anh yên tâm không chạy về thì y định nhịn đói ba ngày luôn sao?

“Tại sao không ăn?”

Hướng Nam ôm dạ dày ngồi ngay ngắn, nhỏ giọng giải thích: “Ăn không vào___”

Chu Cảnh hít sâu một hơi: “Cho nên, tôi không về thì anh cũng định không ăn luôn sao?”

Hướng Nam rũ mắt, trầm mặc không nói.

Chu Cảnh thấy y như thế, chẳng còn hơi để tức nữa, tật xấu này của Hướng Nam thật sự khiến anh nhức đầu.

Anh biết Hướng Nam dính anh, nhưng không nên dính đến mức này.

Cho dù là đứa trẻ con, kể cả người lớn không ở nhà nó cũng sẽ không nhất quyết không chịu ăn cơm như thế.

Mà ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải nhanh nhanh lấp đầy cái bụng hai ngày chẳng có hạt cơm nào của Hướng Nam.

Chu Cảnh nuốt cơn giận xuống, đổi câu chuyện: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn gì đó.”

“Nhưng tôi muốn ăn đồ thầy Chu làm cơ.” Hướng Nam ngẩng đầu, buồn buồn yêu cầu.

Chu Cảnh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã là bảy giờ tối, giờ bật bếp nấu cơm thì chờ cơm chín cũng phải tầm tám giờ.

Hướng Nam đói bụng đã lâu, thêm chút thời gian cũng chẳng khác là mấy, nhưng Chu Cảnh không muốn đợi nữa.

Anh cứng giọng nói: “Không được kén chọn.”

Hướng Nam biết Chu Cảnh cáu thật rồi nên khôn ngoan không dám ý kiến, lập tức mặc quần áo tử tế rồi theo chân Chu Cảnh ra ngoài.

Lợi thế của việc nhà gần trường đại học là vừa tối một cái, xung quanh sẽ náo nhiệt rôm rả hẳn lên.

Vừa bước chân ra khỏi cổng, đủ loại mùi thịt nướng mực nướng cứ xồng xộc quấn quít xông vào trong mũi, Hướng Nam hít hít mấy cái, vô thức bị chúng quyến rũ mất hồn phách, muốn ra đó ăn luôn.

Nhưng Chu Cảnh không quan tâm y muốn gì, chọn ngay một cửa hàng có phần vắng vẻ.

Hướng Nam ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện cửa hàng này kinh doanh thứ y ghét nhất – cháo, nhất thời méo mặt.

Chu Cảnh cũng vì nghĩ cho cơ thể của Hướng Nam, người bị đói lâu không thể ăn ngay thịt hay cơm, phải ăn bát cháo cho êm bụng trước thì dạ dày mới thích ứng kịp.

Đúng lúc Chu Cảnh cũng hơi đói, hai người gọi một nồi cháo thịt nạc và một nồi cháo bát bảo, một lúc sau đã xử lí sạch sẽ.

Ăn cháo xong, Chu Cảnh đã no tám phần, nhưng Hướng Nam lại liếm liếm môi như vẫn muốn ăn nữa. Chu Cảnh biết y ham ăn, thanh toán xong đi sang một quán bán đồ cay Tứ Xuyên, mua cho y vài món rồi về nhà.

Có tất cả là hai món thịt, một món chay và hai bát cơm.

Hướng Nam ăn sạch, không thừa cái gì, sau khi ăn xong cả người trông có tinh thần hơn rất nhiều.

Ăn uống no nê xong y ngồi im không nhúc nhích, dựa đầu vào vai Chu Cảnh, lười biếng nói: “Đồ ăn bên ngoài không làm ngon bằng thầy Chu.”

“Không ngon mà anh cũng ăn hết rồi à?” Tóc Hướng Nam cọ cọ vào khiến anh buồn buồn ngứa ngứa, không thể nhịn cười được hỏi.

Hướng Nam lắc lắc đầu, thiếu đòn nói: “Cố mà nuốt thôi.”

Chu Cảnh quay đầu, không nhịn được đập nhẹ vào đầu y: “Anh đó...”

Hướng Nam nhìn anh cười hì hì, sau đó không để anh phòng bị, thơm nhẹ một cái lên mặt Chu Cảnh.

Chu Cảnh chỉ kịp thấy da mình man mát, y đã rời đi rồi.

Hướng Nam kề sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Thầy Chu, da của thầy đẹp cực, không có mụn, vừa trắng vừa mịn.”

Rõ ràng là những lời khen gợi bình thường, nhưng vì tư thế thân mật khiến chúng trở nên có ý vị không rõ.

“Anh cũng rất đẹp.” Người Chu Cảnh cứng đờ, dùng tay đẩy Hướng Nam cách ra một chút.

Chu Cảnh không rõ Hướng Nam vô tình hay cố ý, nhưng chắc chắn rằng hành động và giọng nói như vậy rất dễ khiến anh suy nghĩ những thứ kiều diễm không nên có.

Mà anh còn xác định được, đây không phải là lần đầu tiên.

Không biết vì sao, nhưng lần này Hướng Nam trở về luôn khiến Chu Cảnh có cảm giác không đúng lắm.

Dù thái độ, biểu hiện của y vẫn như ngày trước, ngay cả khi y đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Ân bên kia vẫn không thể khiến Chu Cảnh yên tâm.

Nhất là khi anh đẩy y ra, khoảnh khắc đó trong mắt Hướng Nam toàn là mất mát.

Lòng Chu Cảnh trầm xuống, không khỏi bắt đầu hoài nghi.

Nhưng Ân Hướng Bắc là một kẻ cao ngạo, luôn đứng nơi vinh quang như vì sao xa tít tắp không thể với tới nổi thì làm sao có thể làm ra hành động để bản thân thiệt thòi như vậy được.

Huống chi, cứ thế này, y sẽ tổn thất hết tâm huyết bao nhiêu năm ròng.

Nhưng nếu, Ân Hướng Bắc có thể thật sự vì anh, biến thành một người khác, vì anh mà buông bỏ sự nghiệp bao nhiêu năm y dốc sức gây dựng...

Chu Cảnh mím chặt môi, giấu hết suy nghĩ của mình xuống đáy lòng.

Ngoài mặt thì vẫn như bình thường.

Ban đêm, quả nhiên Hướng Nam quay sang ôm Chu Cảnh, rầm rì ôm ôm cọ cọ.

Chu Cảnh không có tâm tình, trở người, nói qua loa với y vài câu. Rất rõ ràng, Hướng Nam có hơi không vui, nhưng y không vui chẳng được mấy chốc, rất nhanh ôm lấy cánh tay Chu Cảnh, đi vào giấc ngủ.

Bên tai vang lên tiếng ngáy khe khẽ, Chu Cảnh quay đầu, trong bóng đêm lẳng lặng dùng ánh mắt miêu tả lại khuôn mặt của y.

Ở bên cạnh người này, quen biết y cũng đã được hai mươi năm.

Có thể nói, toàn bộ thời niên thiếu của anh, chính là vì ánh sáng người này mang lại mà vượt qua.

Dù Chu Cảnh không muốn thừa nhận, nhưng bất kể vẻ mặt, ánh mắt nào của Ân Hướng Bắc, anh cũng thuộc như lòng bàn tay.

Điều này cũng lí giải, vì sao anh cảm thấy Hướng Nam không giống Hướng Nam nữa.

Nếu anh tự lừa mình, cứ tiếp tục như vậy thì cũng được thôi. Nhưng mà, tình cảm được xây trên sự lừa gạt thì có thể tồn tại và duy trì bao lâu đây?

Khe khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt lại, Chu Cảnh cũng ngủ thật say.

Thời gian trôi nhanh như ngựa phi nước đại.

Chớp mắt một cái, Hướng Nam ở nhà Chu Cảnh cũng được nửa tháng.

Trong nửa tháng này, cơ thể y không hề xuất hiện bất kì khó chịu hay có dấu hiệu sẽ nhớ lại gì, mà Ân Lục Hợp đã ra quyết định với tập đoàn Ân thị, bãi bỏ chức vụ Tổng giám đốc của Ân Hướng Bắc.

Ban đầu Chu Cảnh còn cho rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ân Hướng Bắc, chắc chắn y vẫn đang âm thầm khống chế hoạt động của công ty.

Nhưng với tình hình này, ngoại trừ tài sản y đang nắm giữ ra thì bên Ân gia đã hoàn toàn loại bỏ Ân Hướng Bắc khỏi vòng xoáy quyền lực.

Ngay cả những người luôn trung thành và tận tâm với y ngày trước cũng vì thất vọng mà bắt đầu tìm hướng đi mới cho mình.

Trên TV phát bản tin tài chính và kinh tế liên quan tới tập đoàn Ân thị, Chu Cảnh từng ngầm quan sát thái độ của Hướng Nam nhưng không hề phát hiện ra bất kì manh mối nào.

Hướng Nam như thật sự đã cắt đứt tất cả, biến thành người mà Chu Cảnh từng mong ước.

__Hết chương 79__

Nhiều lời muốn nói quá nên tui chia thành các ý nhỏ nhé:v

Kem đánh răng số 1: Mỗi lần tui edit đến câu thoại của Hướng Nam ấy, cơ mặt tui sẽ tự động uốn éo theo biểu cảm lúc đó của Hướng Nam =))) Mẹ tui ngồi gần đó phải hỏi mặt tui làm sao đấy =)))

Kem đánh răng số 2: Edit tới đoạn Hướng Nam khen da Chu Cảnh trắng, không mụn tui tứk lắm á =)))) Vì mặt tui bắt nắng, thêm dạo này trời nóng nên nó bị nổi mấy bạn mụn láo nháo lên rồi.

Kem đánh răng số 3: Chả hiểu sao từ “răng” tui cứ bị gõ thành “tắng“.

KEM ĐÁNH RĂNG SỐ 4: Quan trọng nên phải viết hoa, edit nốt đến chương 84 là tui sẽ dừng thôi không edit truyện nữa =)))) Nên chương sau là bắt đầu đếm ngược nha =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.