Vừa tính đến Ngọc Hoa cung thăm Lệ phi, không
ngờ lại hay tin Lý Nhĩ bị người ta bắt, Liễu Vận Ngưng ngây người hồi
lâu, không nói được lời nào.
Vẫn là Lưu Dục phản ứng trước tiên, hỏi nguyên nhân Lý Nhĩ tại sao lại bị người ta bắt.
Lịch Hỷ lắc đầu nói: "Không rõ nữa, trong cung đâu đâu cũng bàn chuyện này,
nghe nói Lý Nhĩ làm Thái hậu nổi giận, chuyện này khá là ồn ào, chắc đã
truyền khắp cả Hoàng cung rồi."
"Thái hậu...... sao Lý Nhĩ lại chọc giận Thái hậu?" Lưu Dục chau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Không biết." Lịch Hỷ nói, chuyển hướng sang Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, bây giờ tính sao?"
Lúc này Liễu Vận Ngưng mới hoàn hồn, nghe Lịch Hỷ hỏi suy nghĩ một hồi mới nói: "Đi xem sao đã rồi tính!"
Dứt lời đã xoay người cất bước.
Đáng tiếc, ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ* (*ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ:
phòng dột bởi vì mưa suốt đêm, ý nói chuyện xấu cứ tới dồn dập)
Liễu Vận Ngưng vừa đi được vài bước, liền có người đến báo tin: "Nương nương, Thừa tướng phu nhân cầu kiến."
—- Nhị nương?
Liễu Vận Ngưng chau mày.
—- Sau lúc này Nhị nương lại đến tìm ta?
Trầm ngâm một hồi, nàng nói: "Ngươi đi nói với Nhị nương, bổn cung có việc phải làm, mời bà đến Liễu uyển chờ một lát."
"Nhưng thưa nương nương—-" Thị nữ đến thông báo ngập ngừng: "Thừa tướng phu
nhân bảo có việc gấp muốn tìm người, xin người hãy nhanh chóng đến gặp
bà."
"Gấp vậy sao? Nhị nương có nói là chuyện gì không? "
"Thừa tướng phu nhân không nói gì thêm ạ!"
Liễu Vận Ngưng lâm vào thế lưỡng nan.
Lưu Dục đứng cạnh nói: "Nương nương, phu nhân tìm người gấp như vậy, chắc
chắn là có việc lớn, chuyện của Lý Nhĩ dù nương nương có qua đó cũng
chẳng thể giúp gì hơn, hay nương nương cứ về Liễu uyển trước xem xem phu nhân muốn nói chuyện gì đi."
Liễu Vận Ngưng gật đầu: "Ừ."
—- Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng Liễu Vận Ngưng không ngờ, việc kế tiếp đang chờ nàng đúng là chuyện sét đánh ngang tai.
Phụ thân của nàng, đường đường là Thừa tướng của một quốc gia, thế nhưng
lại bị nghi ngờ là phản quốc thông đồng với địch, chức quan bị bãi bỏ,
còn bị giam lỏng trong phủ Thừa tướng.
"Tại sao lại như vậy?"
Liễu Vận Ngưng đứng phắt dậy: "Sao phụ thân lại có thể làm vậy được?"
Tuy nàng không sống bên phụ thân, nhưng trong ấn tượng của nàng phụ thân
luôn là một người chính khí lẫm liệt, tuyệt đối không thể làm chuyện bán đứng quốc gia khiến người trong thiên hạ phải thóa mạ như vậy được.
Liễu Nhị nương cười khổ, lệ trào khóe mi, khẽ nói: "Khanh bổn vô tội, nại
hà, hoài bích kỳ tội*." (*Khanh bổn vô tội, nại hà, hoài bích kỳ tội:
đại ý là dù thần tử thật sự vô tội nhưng có trách cũng chỉ biết trách
người tài bị kẻ khác hãm hại)
Sắc mặt Liễu Vận Ngưng trắng bệch: "Phụ thân người......"
"Từ xưa bậc Đế Vương vốn rất vô tình, phụ thân con phí hết tâm huyết cả đời vì Kỳ quốc, kết quả vẫn bị bậc Đế Vương nghi ngờ vô căn cứ......" Liễu
Nhị nương lấy khăn chấm chấm khóe mắt: "Từ lúc quyền lực của phụ thân
con ngày càng lớn mạnh, thái độ của bệ hạ từ nể trọng cũng chuyển sang
nghi ngờ vô căn cứ, thật ra phụ thân con đã sớm phát hiện, cũng có ý cáo lão hồi hương, nhưng......"
"Nhưng sao?"
"Nhưng đã chậm
một bước, bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ ông ấy, đương nhiên không dễ dàng
thoát thân như vậy." Liễu Nhị nương nghiêm túc nói, dời mắt nhìn nàng,
hình như có chút thương xót: "Nhưng không ngờ rằng lại liên lụy đến
con......"
Liễu Vận Ngưng nhìn Liễu Nhị nương, nàng thật muốn từ
chối không nghe nữa, nàng thở dốc, không thể nói được lời nào, thì Liễu
Nhị nương đã tiếp tục: "Mấy ngày gần đây, bệ hạ tìm mọi cách sủng ái
con, ngay cả dân gian ai cũng biết từ sau khi nữ nhi của Thừa tướng vào
cung đã nhận hết sự sủng ái, con nghĩ mà xem, đại thần trong triều sao
có thể ngồi yên nhìn thế lực của ông ấy lớn dần?"
"Nhị nương,
người......người nói cái gì?" Trước đây đã từng nghĩ đến trong chuyện
này có chỗ nào đó không đúng, giờ lại được nghe kể tường tận như vậy,
không, có lẽ không phải không nghĩ ra, là do nàng né tránh không muốn
nghĩ đến mà thôi.
Sự dịu dàng của Hiên Viên Kỳ mấy ngày nay, đều là vì diễn kịch trước mặt phụ thân nàng sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, đã khiến sắc mặt nàng trắng bệch.
Nàng biết, chắc chắn nàng đã sớm biết, Hiên Viên Kỳ không thể nào vô duyên
vô cớ thay đổi nhiều như vậy, thì ra tất cả đều là phần nhỏ trong toàn
bộ kế hoạch của y sao?
"Các thế lực trong triều luôn kiềm hãm lẫn nhau, trong thời gian này bệ hạ sủng ái con mọi bề, chính là để tạo cái vỏ bọc giả dối, để các đại thần của các phe phái khác nhau nghĩ phụ
thân con được bệ hạ nể trọng, như vậy bệ hạ sẽ không cần phải ra mặt thì đương nhiên cũng có người đến gây phiền phức cho phụ thân con, còn bệ
hạ lại vừa an vị vừa làm ngư ông đắc lợi."
Bà nhìn khuôn mặt đờ
đẫn của Liễu Vận Ngưng, lòng vô cùng day dứt: "Trước kia con đã phải
thay Liễu Uẩn Nịnh tiến cung, Liễu gia ta có lỗi với con, lần này con
lại phải chịu liên lụy, hậu cung là một nơi phức tạp, được sủng ái cũng
có nghĩa sẽ chịu thù địch, bệ hạ vì muốn lật đổ thế lực của phụ thân con nên đem con đặt trước mũi dùi của người trong hậu cung......" Thanh âm
nghẹn ngào, Liễu Nhị nương cầm lấy tay của nàng, siết chặt: "Cả đời này, người Liễu gia cảm thấy có lỗi nhất, chính là con......"
Sau khi Liễu Nhị nương rời đi, Liễu Vận Ngưng ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt ngây dại.
Một bàn tay ấm áp đặt trên mu bàn tay lạnh lẽo của nàng, siết chặt, nàng
định thu tay theo phản xạ nhưng do bàn tay đó siết quá chặt, quá chặt,
dù nàng có dùng sức thế nào cũng không rút ra được.
Nàng ngừng giãy dụa, ngẩng đầu ngây ngốc.
Đôi mắt mờ hơi nước của Lưu Dục tràn đầy lo lắng, nhưng cũng vô cùng dịu
dàng, Lưu Dục xoa má Liễu Vận Ngưng, thỏ thẻ: "Người còn có nô tỳ mà,
nương nương, người còn có nô tỳ mà!"
Giây phút đó, nước mắt vỡ đê.
Nhưng Liễu Vận Ngưng chỉ cười, khẽ nói: "Ta thật sự không sao, chỉ là......"
—- Ta không dám nữa......
Không dám nhận thêm cái gì nữa rồi.
Vừa dịu dàng vừa kiên quyết, nàng rút tay mình ra khỏi tay Lưu Dục.