"Chàng nói cái gì?" Thiếu nữ yêu kiều đứng phắt dậy, đập tay đánh 'rầm' xuống
bàn khiến các vị khách khác trong điếm phải ghé mắt nhìn, tiếc rằng nàng không để tâm đến, hai mắt mở lớn, trừng người thanh niên có bộ mặt lạnh lùng kia.
"Liễu phi trong cung đã chết rồi!" Người thanh niên
nói cho nàng hay tin y vô tình nghe được, liếc nàng một cái rồi lạnh
lùng nói: "Bị thiêu chết."
Mặt thiếu nữ yêu kiều tái xanh, tấm thân nhỏ bé run rẩy: "Chàng nói, Vận Ngưng chết rồi? Bị thiêu chết?"
"Ừ!"
"Không, không thể nào, chàng đang gạt thiếp phải không, chàng đang đùa có phải
không?" Nàng bật cười, nụ cười cứng ngắc khiến người thanh niên chau
mày: "Đừng cười nữa, khó coi chết đi được!"
Kéo nàng ngồi xuống, người thanh niên nói: "Nàng biết mà, ta chưa bao giờ nói đùa!"
Người thanh niên nhăn mặt, nhìn thiếu nữ đang rơi lệ với vẻ thiếu kiên nhẫn,
tay y bất giác vươn ra lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, xấu chết đi
được!"
"Ô ô......" Bụm miệng, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào vẫn
thoát ra ngoài: "Ô ô ô ô......" Nàng khóc đến nỗi nghẹt thở, tiếng khóc
đầy kiềm nén rước lấy ánh mắt tò mò của mọi người, nàng vẫn hồn nhiên
khóc, bụm miệng, nước mắt không ngừng rơi.
Người thanh niên chau
mày nhìn nàng, cuối cùng đành thở dài bất đắc dĩ, đứng dậy, không thèm
để ý đến ánh mắt trách cứ của mọi người xung quanh dành cho mình, dìu
nàng lên lầu.
—- Chắc mọi người đang nghĩ y là một kẻ xấu xa thích làm phụ nữ khóc thì phải?
Y tự giễu nghĩ.
Trở về phòng, thiếu nữ vẫn còn khóc, người thanh niên khẽ cảm thán, kéo
nàng vào lòng, hiếm khi an ủi: "Đừng khóc, người đi cũng đã đi rồi, nàng có khóc nữa cũng vô ích thôi."
"Không, thiếp không tin Vận Ngưng đã chết......" Nàng lắc đầu, từ chối nghe tiếp: "Thiếp không tin Vận
Ngưng đã chết......Thiếp không tin......"
Người thanh niên nhìn
nàng chăm chú, đánh tan ảo tưởng của nàng: "Tối hôm qua ta đã lẻn vào
cung thăm dò, Liểu uyển của vị Liễu phi kia đã cháy sạch rồi, hơn nữa,
di hài của nàng cũng bị cháy đen."
Nàng ngừng khóc, im lặng nghe.
"Hai chết một bị thương, ngoại trừ Liễu phi bị giết hại còn có một tiểu hài
tử hơn bốn tuổi, là con trai thứ ba của đương kim Thánh thượng Hiên Viên Linh và một thị nữ bị thương nhẹ, còn lại không ai bị thương cả."
"Hai chết một bị thương?" Nàng khẽ lặp lại, ánh mắt mông lung, nàng ngẩng
đầu, ngơ ngác nhìn người thanh niên, buồn bã nói: "Chàng biết không? Là
ta đã hại muội ấy, muội ấy sẽ chẳng phải chết!"
Người thanh niên nhăn mặt: "Nàng đang nói cái gì vậy?"
"Thật đó!" Nàng nhấn mạnh, ánh mắt ngơ ngác: "Lúc đó muội ấy đã ốm đau đếbn
nỗi sắp biến mất vậy, nhưng thiếp lại vì hạnh phúc của mình, ích kỷ
không chịu thừa nhận còn đưa ra yêu cầu quá đáng với muội ấy, chàng có
biết không? Niềm hạnh phúc hiện giờ của thiếp phải hy sinh muội ấy,
thiếp......"
"Liễu Uẩn Nịnh—-" Người thanh niên lay nàng: "Nàng tỉnh lại cho ta, đừng có đổ hết mọi tội lỗi lên người mình!"
"Không phải đâu, tất cả đều do thiếp đã sai, đều do thiếp ích kỷ, mới khiến
tất cả thành ra như vậy, chính sự ích kỷ của thiếp, vì sự ích kỷ của
thiếp mới hại Liễu Vận Ngưng mất mạng, đều do thiếp hại, thiếp là kẻ tội đồ khó dung."
Nước mắt lại rơi, nhưng giờ đây chỉ yên lặng rơi, từng giọt từng giọt nói lên sự hồi hận của nàng.
"Vận Ngưng chết thay cho thiếp, nếu khi ấy người tiến cung là thiếp thì
người bị thiêu chết kia cũng sẽ là thiếp, là thiếp hại muội ấy...... Là
thiếp......" Dần dần, giọng nói nghẹn ngào không thể thốt ra nổi một lời nào nữa, nàng ngã ngồi dưới đất, nước mắt lạnh lẽo không ngừng rơi, rơi xuống đất, để lại một dấu vết mờ mờ.
Người thanh niên ngồi xuống nâng mặt nàng lên, thấy mặt nàng giàn dụa nước mắt, đôi mắt đen láy
lạnh lùng thoáng đau lòng: "Không phải lỗi của nàng, Liểu uyển xảy ra
hỏa hoạn là do có người cố ý phóng hỏa, không liên quan đến nàng."
"Chàng nói cái gì?" Nàng túm lấy ống tay áo của y: "Chàng nói có người cố ý phóng hỏa? Là ai? Là ai muốn hại Vận Ngưng?"
Vận Ngưng không thích hơn thua với ai, không thể nào kết thù kết oán với người ta được.
"Không rõ lắm!" Y lắc đầu, nhớ lại: "Theo ta thấy là có người cố ý phóng hỏa, còn rốt cục là do ai làm thì ta không biết."
"Tịnh Triệt, chàng giúp thiếp một việc được không? Giúp thiếp đi!" Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu, người thanh niên bất giác chau mày nhưng cuối
cùng lại dời mắt sang chỗ khác, né tránh ánh mắt khẩn cầu của nàng, lạnh lùng nói: "Nàng nói đi."
"Mang thiếp vào cung!"
"Không được!" Y dứt khoát từ chối.
—- Tên Hoàng Đế kia còn ôm ý đồ với nàng mà!
"Tại sao?" Nàng bật khóc: "Chàng lợi hại như vậy, mang thiếp vào cung là một chuyện dễ dàng, thiếp chỉ muốn nhìn muội ấy lần cuối thôi mà......"
"Không được là không được!" Y vẫn dứt khoát từ chối.
"Chàng không giúp, thiếp đi tìm người khác!"
"Nàng—-" Y lạnh lùng trợn mắt, nàng cũng trừng lại không thua kém.
Đấu mắt một hồi, y bất đắc dĩ nói: "Nhìn rồi phải theo ta về đấy, sau này vĩnh viễn không quay lại đây nữa!"