Thế Thân

Chương 17: Chương 17






Thời gian thong thả trôi, ngoại trừ tiếng đàn du dương thanh nhã thì không còn tiếng động nào khác, nàng hình như đã quên mất sự tồn tại của y, chìm đắm trong tiếng đàn, cuối cùng, tiếng 'tang' vang lên, nàng dùng trọng âm cao nhất để kết thúc khúc nhạc, lúc ngón tay kéo căng dây đàn, nháy mắt, sự tĩnh mịch bao phủ khắp điện đến cả một âm thanh nhỏ cũng không nghe được, im lặng, khiến tâm kẻ khắc như bị đè nén.

Đế Vương lẳng lặng nhìn nàng nhưng không thể biết y đang muốn điều gì, vẻ mặt nhu hòa ban đầu nay đã trở nên lạnh lùng, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Đôi mắt lạnh lẽo không chút ấm áp biến thành đôi mắt màu nâu đen thâm sâu, nhìn nàng chăm chú, lạnh như băng hàn.

"Lại đây!" Thanh âm lạnh leo, không hề có nét tương đồng với thanh âm ôn hòa như trong trí nhớ của nàng, sự bi ai trỗi dậy, nàng bỗng nhiên phát hiện, bản thân thì ra đáng buồn đến thế.

—- Tại sao vẫn không chịu quên?

"Dạ!"

Cúi đầu, nàng chậm rãi bước đến, không đợi nàng đến gần, Hiên Viên Kỳ đã không còn kiên nhẫn kéo nàng lại, giam cầm nàng trong lòng mình.

"A!" Nàng không tự chủ được thốt lên, ngẩng đầu nhìn, thì thấy một đôi mắt như hố băng lạnh lẽo đến tận xương.

Nàng rùng mình gượng gạo.

Bị một ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, sự sợ hãi trỗi dậy trong lòng nàng!

Có kiên cường thêm nữa, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám thôi!

"Không biết thần thiếp đã làm sai chuyện gì?" Đè nén sự sợ hãi trong lòng, nàng cố gắng bắt bản thân phải bình tĩnh, nàng đã thành công, nhưng cũng thành công khiên sắc mặt Hiên Viên Kỳ càng thêm tái nhợt!

"Sự tồn tại của ngươi chính là một sai lầm!" Ánh mắt của y lạnh lẽo đến cực điểm.

—- Nếu không phải do nàng, thì người trong lòng y hiện giờ, chính là Liễu Uẩn Nịnh.

Lời nói lạnh lùng vô tình, giống như thanh kiếm sắc nhọn, đâm vào lòng nàng.

—- Sự tồn tại của nàng thật sự là một sai lầm sao?

"Ta...... Ta biết." Nàng thì thào, hướng mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm: "Ta biết."

—- Nàng vẫn luôn biết, vẫn luôn biết điều đó là đúng.

"Ngươi biết?" Đưa tay nâng cằm nàng lên, Hiên Viên Kỳ cười lạnh nói: "Chính ngươi cũng cho rằng sự tồn tại của bản thân là một sai lầm?"

Lời nói lạnh lùng kéo dòng suy nghĩ của nàng về, sự mờ mịt đã biến mất, nàng thẳng thắn nhìn y, buông mi mắt, khẽ giọng trả lời: "Thần thiếp chưa bao giờ nói sự tồn tại của mình là một sai lầm cả!"

"Hử?" Bàn tay giữ lấy cằm của nàng thoáng dùng sức: "Nói như vậy, là trẫm nói sai rồi?"

"......"

"Ngươi cho là vậy có phải hay không?"

"Thần thiếp không dám!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.