Cúi đầu, Hiên Viên Kỳ không hề để ý đến biểu cảm ai oán của y, tiếp tục chăm chú đọc núi tấu chương nho nhỏ.
Đứng đấy hồi lâu nhìn Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Lận mới nhớ đến việc chính: "Hoàng huynh, thần đệ còn chưa được bái kiến Hoàng tẩu!"
Cánh tay đang phê duyệt tấu chương dừng lại, Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu: "Nhiều Hoàng tẩu như vậy, sao cứ nhất nhất phải gặp cho được nàng?"
Biểu cảm của Hiên Viên Lận dần biến thành thái độ khinh thường: "Hoàng huynh, người đừng tưởng rằng tại yến hội hai năm trước chỉ có mình người thấy Hoàng tẩu, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt chuyên tâm của huynh, thần đệ đã sớm chạy đến cửa cầu hôn rồi, há có thể chờ đến bây giờ!"
Ánh mắt Hiên Viên Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng: "Ngươi cũng thích nàng?"
"Người như nàng ai mà không thích chứ!" Y đáp như đó là chuyện đương nhiên, làm bộ như không thấy ánh mắt uy hiếp của Hiên Viên Kỳ, tiếp lời: "Nhưng chẳng qua cũng chỉ là thưởng thức mà thôi." Dù ngay từ đầu có đến cửa cầu hôn nhưng cũng sẽ nhanh chóng chạy mất, nguyên nhân không chỉ vì Hoàng huynh, còn hơn cả thế nữa......
Y thầm thở dài bất đắc dĩ.
—- Nữ tử như nàng, giống như đóa Tuyết Liên sinh trưởng trên đỉnh Tuyết Sơn, muốn hái xuống, thật không phải dễ!
"Hoàng huynh, người cần phải quý trọng thật tốt mới phải!" Giọng điệu y không phải không có hâm mộ, nhưng càng hâm mộ, cũng không thể có được.
Hiên Viên Kỳ nghe y nói vậy chỉ cười lạnh lùng: "Đúng, nên 'quý trọng' thật tốt!"
"Hoàng huynh—-" Vô ý nhìn thấy nụ cười lạnh của y, Hiên Viên Lận bất giác chau mày, bỗng nhiên nhiềuớ đến chuyện đó: "Người không phải vì thích tài năng của Hoàng tẩu nên không phải đã sắp xếp cho Hoàng tẩu làm Hoàng hậu sao? Tại sao hôm qua lại phế bỏ hậu vị của nàng?" Y không đồng ý nói: "Người làm vậy chẳng khác nào biến Hoàng tẩu làm đối tượng để mọi người nhạo báng cả!"
"Hậu vị của trẫm, chỉ dành cho một người!"
"......" Hiên Viên Lận mặt nhăn mày nhíu.
—- Chẳng lẽ y đã nghĩ sai rồi sao? Người Hoàng huynh thích không phải Liễu Uẩn Nịnh?
"Vậy người đó là ai?"
Không nói gì chỉ liếc mắt nhìn y đầy ẩn ý, Hiên Viên Kỳ thản nhiên đáp: "Liễu Uẩn Nịnh!"
"Nhưng......" Y thấy mình hồ đồ thật rồi, nghe chẳng hiểu Hoàng huynh đang nói gì.
"Đó là thế thân mạo danh."
"......" Y trừng lớn mắt.
Sắc mặt Hiên Viên Kỳ trở lạnh: "Nếu không nhờ Liễu Nhị phu nhân nói thật với trẫm, có lẽ giờ trẫm cũng chẳng hay biết gì đâu!"
"Sao có thể như vậy được?" Thảng thốt, Hiên Viên Lận không thể tin được những gì y vừa nghe: "Đây chính là tội khi quân đó."
Giọng Hiên Viên Kỳ không phải không có mỉa mai: "Nàng không sợ phạm tội khi quân gì cả!"
"Vậy......" Y chần chờ: "Hoàng huynh tính sao?"
"Thuần phục nàng!"
"Hả?" Y không có nghe lầm chứ?
Hiên Viên Kỳ buông cây bút lông sói trong tay xuống, dựa người vào ghế: "Vốn tưởng là một con cừu dịu ngoan, ai ngờ—-" Y nở nụ cười suy ngẫm: "Ra lại là một tiểu miêu biết cào."
"Hoàng huynh bị cào rồi?" Y để lộ ánh mắt mờ ám: "Vậy đêm tân hôn của hai người khẳng định phấn khích tột độ?"
Nhớ đến buổi tối hôm ấy, lúc biết chân tướng sự việc, y nở nụ cười lạnh lùng: "Đúng, rất phấn khích!"
—- Phấn khích đến nỗi khiến y, không tài nào quên được!