Lưu Dục mang bình trà nóng vào, mày nhíu chặt lại: "Trời lạnh như vậy mà Nương Nương lại ngồi trên nền đất, chẳng trách Nương Nương cảm thấy không được khỏe." Giọng điệu tuy trách cứ, nhưng ánh mắt lo lắng, đặt bình trà xuống chiếc bàn cạnh giường, sờ sờ trán Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục hỏi: "Nương Nương có cảm thấy đỡ chút nào chưa?"
"Ừ." Gật đầu với vẻ mệt mỏi, Liễu Vận Ngưng cũng không còn sức để mở mắt.
Vào buổi sáng hôm nay đầu Liễu Vận Ngưng có cảm giác váng vất, vốn tưởng nghỉ ngơi một chút sẽ ổn, ai ngờ đầu càng ngày càng choáng, hơn nữa còn muốn phát sốt.
"Nương Nương hình như sốt rồi, hay mời Thái y đến xem thử cho Nương Nương đi." Lưu Dục chau mày, lo lắng nói.
"Bản thân ta là đại phu mà......" Nàng thì thào, hất bàn tay đang thay nàng lau mồ hôi của Lưu Dục ra.
—- Ta không muốn kinh động ai khác, không muốn kinh động y, không hy vọng y cho rằng nàng đang giả bệnh.
"Đại phu đều chưa cho người khác chứ không chữa cho bản thân."
"Không cần mà."
"Không được, Nương Nương, lần này nô tỳ không thể nghe lời người được!" Lưu Dục kiên quyết nói, nàng không biết Liễu Vận Ngưng đang kiên trì làm gì, vì vậy không đợi Liễu Vận Ngưng trả lời, nàng đã chạy nhanh ra ngoài.
Liễu Vận Ngưng không có sức ngăn cản, bóng đêm nặng nề trùm lấy nàng.
Trong mộng, nàng ngủ không mấy yên ổn, dù nàng chạy đi đâu, đều bị một đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, dù nàng chạy đi đâu, bóng đêm vô biên cũng luôn đợi nàng, nàng cứ chạy, chạy mãi, hai chân nặng đến nỗi mỗi lần nhấc lên nàng thở không ra hơi, nhưng nàng không thể dừng lại, nàng không thể không chạy.
—- Sự tồn tại của ngươi chính là một sai lầm!
Không đúng, không đúng, không phải như thế, không phải......
—- Đều do ngươi hại! Ngươi là hung thủ! Hung thủ!
Không phải nàng, hung thủ không phải nàng, không phải nàng cố ý, không được nói nàng như vậy.
Không được......
—- Ngươi trả mẫu thân lại cho ta! Trả mẫu thân lại cho ta! Ngươi đúng là yêu tinh hại người! Yêu tinh hại người!
Nàng cũng có nỗi khổ, không phải do nàng cố ý.
"A—-"
Nàng hét lên, mở bừng mắt.
"Nương Nương—-" Là thanh âm lo lắng của Lưu Dục.
Nàng mờ mịt nhìn đầu giường, đầu óc trống rỗng.
"Thái y, Nương Nương sao vậy?"
Dời mắt trong vô thức, nàng thấy tay mình bị buộc bởi một sợi chỉ đỏ, ngơ ngác nhìn, vị Thái y trẻ tuổi thấy nàng tỉnh, thu hồi sợi chỉ đỏ, mỉm cười nói: "Nương Nương không đáng ngại, chỉ bị cảm lạnh mà thôi, bồi bổ vài ngày là khỏi thôi!"
"Sư huynh......" Thiên ngôn vạn ngữ, như nghẹn trong cổ họng, nàng chỉ biết ngây ra nhìn vị Thái y trẻ tuổi, vị Thái y trẻ tuổi cười cười, sự dịu dàng như nước giữa hai hàng chân mày lộ ra.