Đôi mắt bình tĩnh như đáy hồ ngàn năm âm u lóe sáng, Liễu Vận Ngưng khẽ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đón nhận sự nhiệt tình bất thình lình của y.
Rất lâu, rất lâu sau, y mới rời khỏi môi nàng, đôi mắt đen láy của y như khóa chặt đôi mắt trầm tĩnh đang chậm rãi mở ra, ánh mắt ôn hòa như mặt nước hồ thu, không có lấy một gợn sóng nhỏ, thanh âm trầm thấp: "Ngươi không hỏi tại sao ta chỉ mang mỗi một mình ngươi xuất cung sao?"
Nàng thoáng im lặng, buông mi mắt, thấp giọng nói: "Nếu phu quân đồng ý cho thiếp thân biết, vậy thiếp thân không cần hỏi thì phu quân cũng sẽ nói cho thiếp thân được hay, ngược lại, dù thiếp thân có hỏi cũng vô dụng mà thôi."
"Ha!" Y cúi đầu cười: "Ngươi quả nhiên đủ thông minh!"
"Phu quân quá khen!"
"Có lẽ ta nên cân nhắc—-" Y cúi đầu nâng cằm nàng lên: "Dù cho Liễu Uẩn Nịnh có trở về, ngươi cũng có thể lưu lại."
"Dạ......" Nàng cúi đầu nói, rúc sâu vào lòng y, vòng tay ôm eo y.
Hiên Viên Kỳ đối với sự ngoan ngoãn của nàng có hơi bất ngờ, cũng rất hài lòng, bạc môi thường hay mím lại nhếch môi nở nụ cười thản nhiên, vỗ về suối tóc đen óng ả của nàng một cách lười biếng, y hỏi: "Nói trẫm hay, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
"Phu quân đa tâm rồi, thiếp thân không nghĩ gì cả."
"Thật ư?" Y rõ ràng không tin, nhưng cũng không hỏi lại, có lẽ y vốn chẳng muốn biết, chỉ thuận miệng hỏi vậy, cũng có lẽ y vốn không thèm để ý nàng suy nghĩ cái gì, tóm lại, y không hỏi nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Liễu Vận Ngưng từ đầu tới cuối vẫn lẳng lặng tựa vào lòng y, không nói một lời, tùy ý để y ôm nàng, quyển sách rớt xuống sàn xe, nàng liếc nó một cái, rồi dời mắt.
Yên tĩnh, thanh âm của Lai Phúc từ bên ngoài truyền đến: "Bẩm chủ tử, đã cạo sạch tuyết, có thể chuẩn bị khởi hành."
Hiên Viên Kỳ không mở mắt, chỉ cúi đầu ậm ừ.
Rất nhanh, xe ngựa lại khởi hành, tiếng 'lọc cọc lọc cọc' vang lên, một cơn gió lạnh thổi bay những bông tuyết trên nền đất, đồng thời thổi bay màn xe, hàn ý tiến vào trong thùng xe ấm áp, cảm giác mát lạnh tập kích thân mình vốn đã quen với sự ấm áp, Liễu Vận Ngưng nhịn không được khẽ rùng mình.
Cánh tay thiết sắt đặt bên hông nàng khẽ siết, chủ nhân của cánh tay ấy mở mắt, thờ ơ hỏi: "Lạnh?"
"Không lạnh." Nàng lắc đầu đáp, dời mắt nhìn cửa sổ xe bị gió thổi bật, ngó thấy tuyết trắng rơi đầy, im lặng không nói —-