Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, nụ cười trên gương mặt Huyền Mộc lão ma lại càng thêm rạng rỡ. Lão nhìn chằm chằm vào trong làn sương mù màu tím rồi nói:
- Chẳng lẽ phải để lão phu đuổi ngươi ra?
Lúc này, từ trong làn sương mù ở phía bên phải đột nhiên có một bóng người cao lớn đi ra. Cả mười hai vị cường giả đều quay lại và sửng sốt.
- Sư tôn...sao người lại ở đây?
Ngu Đao vừa thấy người thanh niên, nét mặt liền vui vẻ nhanh chóng đi về phía hắn.
Lôi Cương chỉ biết cười khổ nhìn Ngu Đao đi tới mà gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng. Hắn nhìn Huyền Mộc lão ma chằm chằm, cất giọng điềm đạm:
- Không ngờ ngươi lại trốn ra được.
- Khà khà! Lúc trước lão phu chẳng nói rằng cho dù ngươi không tìm lão phu thì cũng sẽ có người tìm lão phu hay sao?
Huyền Mộc lão ma nhìn Lôi Cương chằm chằm, sâu trong đáy mắt thoáng có chút sát khí. Nói gì thì nói, Huyền Mộc lão ma vẫn hận Lôi Cương rất sâu. Chỉ sợ cho dù có bị nghiền nát thành tro thì lão vẫn không hết hận. Huyền Mộc lão ma vẫn tự phụ tu vi cao thâm, trong Huyết Ngục và Thâm Uyên không có người nào sánh được nhưng không ngờ lại bị Lôi Cương đánh lén mà khiến cho thần hồn bị thương nặng.
- Sư tông...người...chẳng lã người có thể chịu được lực lôi điện ở đây? - Ngu Đao nhìn nét mặt thản nhiên của Lôi Cương mà kinh ngạc.
Lôi Cương gật đầu, rồi truyền âm:
- Ngu Đao! Chẳng phải vi sư có thân thể Thiên Lôi hay sao? Vì vậy mà lực lôi điện ở đây không ảnh hưởng nhiều tới ta. Đối với người này lúc nào ngươi cũng phải đề phòng. Tu vi của người này sâu không thể lường được. Cho dù là mươi vị tiên thú cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Có lẽ, y đã vượt qua cảnh giới Cương Đế, Đạo Đế rồi.
Âm thanh của Lôi Cương hết sức nghiêm trọng khiến cho Ngu Đao hoảng hốt, không thể tin được vào tai mình. Thân hình lão khẽ run rẩy, nhưng không dám quay đầu lại nhìn Huyền Mộc lão ma.
Mà mười một vị cường giả còn lại đều kinh ngạc nhìn Lôi Cương. Ngoại trừ một số người đã biết trước, bảy vị cường giả của Thâm Uyên đều kinh ngạc khi thấy Ngu Đao lại gọi một người có tu vi Cương Quân hoàng giai là sư tôn.
- Ha ha! Ngu Đao lão nhi! Không ngờ ngươi càng sống càng quẫn trí, đi bái một tên tiểu tử có tu vi Cương Quân hoàng giai làm sư phụ. Đúng là mất mặt một cường giả Cương Đế. - Nam tử khôi ngô có tên Tà Lang cười nói một cách khinh thường. Còn Ngu Đao thì ngoảnh mặt làm ngơ, thân mình vẫn hơi run rẩy. Nhưng trong ánh mắt của Tà Lang thì đó là lão đang tức giận tới mức phát run. Vì vậy mà Tà Lang cười càng lúc càng to.
Lôi Cương liếc mắt nhìn nam tử có tên Tà Lang rồi nhìn về phía Huyền Mộc lão ma mà nói:
- Tiền bối! Trước kia Lôi Cương đắc tội xin hãy lượng thứ. Lần này, chúng ta là minh hữu, có cùng chung một mục tiêu là tiên phủ đúng không? - Lôi Cương tươi cười, nhìn Huyền Mộc lão ma chằm chằm. Hắn cũng biết rõ, Huyền Mộc lão ma cũng không thể tha cho mình. Nhưng hắn nói vậy cũng nhằm một mục đích là nói với lão cùng nhau hợp sức tiến vào tiên phủ so với việc ít người thì tốt hơn nhiều.
- Minh hữu? - Huyền Mộc lão ma ngẩn người rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả. Âm thanh tiếng cười của lão vang lên khiến cho mọi người cảm thấy đinh tai nhức óc. Đột nhiên, Huyền Mộc lão ma thôi cười, nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi nói một cách lạnh lùng:
- Tiểu tử Lôi Cương! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có đủ tư cách trở thành minh hữu của lão phu?
Lôi Cương cảm thấy nặng nề, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Mặc dù cảm thấy lo lắng nhưng lúc này hắn cũng biết điều cẩn thiết là phải làm cho Huyền Mộc lão ma bình thường lại. Ngay lập tức, ánh mắt của Lôi Cương sáng ngời, nói:
- Lôi Cương không được nhưng mà tiền bối quên nó rồi hay sao?
Câu nói của Lôi Cương khiến cho sát khí trên nét mặt của Huyền Mộc lão ma từ từ biến mất. Lão nhìn Lôi Cương chằm chằm, suy nghĩ một lúc rồi nhìn quanh sau đó cất giọng lạnh lùng:
- Được! Lão phu bỏ qua cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể nhanh chóng thể hiện bản lĩnh của mình. Nếu không, lão phu sẽ giết ngươi trước.
Câu nói của Huyền Mộc lão ma và Lôi Cương khiến cho cả mười hai vị cường giả đều kinh ngạc. Cơ bản, bọn họ không hiểu Lôi Cương và Huyền Mộc lão ma nói cái gì. Nhưng Lôi Cương với tu vi Cương Quân hoàng giai mà lại có thể tiến vào trong cái khe mưa bão sấm chớp, hơn nữa có thể đạt tới mức này cũng thu hút sự chú ý của bảy tên cường giả của Thâm Uyên. Mà Tà Lang nghĩ tới điều đó cũng thôi cười nhìn Lôi Cương với ánh mắt kinh ngạc. Đồng thời nhìn nhìn Ngu Đao.
Lôi Cương vỗ nhẹ bả vai Ngu Đao rồi truyền âm cho lão:
- Không cần phải lo lắng. Mặc dù Huyền Mộc lão ma rất mạnh nhưng thần hồn bị thương nặng. Lúc này, chắc tu vi của lão đã giảm đi rất nhiều. Tất cả mọi việc cứ tùy theo hoàn cảnh mà hành động.
Ngu Đao gật đầu, hơi khép mắt lại cung kính đứng sau lưng Lôi Cương.
Lôi Cương thở phào một cái. Lúc này, nguy hiểm của hắn đã được loại bỏ. Nhưng vẫn không biết tiểu Giác đang ở đâu. Sự thần bí của tiểu Giác khiến cho Huyền Mộc lão ma rất tò mò. Có lẽ, Huyền Mộc lão ma buông tha cho hắn cũng là hy vọng lúc ở tiên phủ có thể sử dụng tiểu Giác. Dù sao thì lúc trước, tiểu Giác không bị sự ảnh hưởng của trận Câu Hồn khiến cho Huyền Mộc lão ma rất kinh ngạc và tò mò.
Xem ra mình cần phải tìm thởi cơ, thoát khỏi bàn tay của Huyền Mộc lão ma. Cho dù tiểu Giác có thực sự xuất hiện, có giúp lão đi nữa thì tới cuối cùng Huyền Mộc lão ma có bỏ qua cho hắn hay không cũng chẳng biết. Mỗi người chỉ có một cái mạng nên Lôi Cương cũng phải cẩn thận.
- Lão phu sống bao nhiêu năm vậy mà đây là lần đầu tiên thấy một tên tiểu tử Cương Quân hoàng giai mạnh như vậy. Thật không đơn giản. - Một vị lão nhân của Thâm Uyên nhìn Lôi Cương chằm chằm một lúc rồi lên tiếng.
Lời nói của vị lão nhân khiến cho sáu gã cường giả của Thâm Uyên sửng sốt nhìn Lôi Cương càng thêm kinh ngạc.
- Được rồi! Bây giờ không phải là lúc bàn chuyện này. Khoảng cách tới tiên phủ vẫn còn rất xa. Chúng ta lên đường đi. Thởi gian bình yên của cái khe mưa bão sấm chớp khoảng chừng một tháng. Trong một tháng này, chúng ta cũng phải nhanh chóng tới được gần tiên phủ. - Huyền Mộc lão ma nói một cách lạnh lùng, nhưng trong âm thanh có phần lo lắng và mong đợi. Mà ánh mắt lão nhìn Lôi Cương cũng có một sự quái dị, thi thoảng lại nhìn quanh như đang tìm kiếm cái gì đó.
Mấy người Địch Ngược và Địch Thanh nhìn Lôi Cương một lúc rồi gật đầu. Dưới sự hướng dẫn của Huyền Mộc lão ma, mọi người từ từ đi sâu vào bên trong.
Bất kể người nào cũng đều có suy tính trong lòng. Mặc dù miệng nói là minh hữu của nhau nhưng cuối cùng khi tới tiên phủ động tới lợi ích của mình thì cũng là lúc trở mặt. Mười bốn người chậm rãi đi trước. Lôi Cương và Ngu Đao đi song song với nhau.
- Sư tôn! Tà Lang chính là người lấy được mấy cuốn sắt. - Thanh âm của Ngu Đao vang lên trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương nghe thấy vậy liền gật gật đầu, lơ đãng nhìn Tà Lang. Mà Tà Lang dường như cũng cảm nhận được nên quay đầu nhìn Lôi Cương. Ánh mắt y lóe lên một tia sáng, nhếch mép mỉm cười.
Lôi Cương mỉm cười gật đầu rồi xoay mặt đi. Trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười như trước nhưng trong đầu Ngu Đao lại vang lên âm thanh của hắn:
- Gã nói đã hủy chúng rồi nhưng không có chứng cứ. Chất liệu của cuộn sắt rất đặc biệt, cho dù ngươi cũng không thể phá hủy được nó chứ đừng nói là hắn. Ngươi không có cách nào làm cho hắn phun mấy cuộn sắt đó ra hay sao?
Ngu Đao nhướng mày. Nghĩ tới chất liệu của cuộn sắt ngay cả mình cũng không thể phá hủy được, Ngu Đao trừng mắt nhìn Tà Lang. Suy nghĩ một chút, Ngu Đao truyền âm nói:
- Sư tôn! Ngu Đao cũng không hiểu Tà Lang lắm. Có điều, Tà Lang là người tà đạo nên có lẽ chỉ có Bồi Hồn thảo mới có sức hấp dẫn đối với gã.
- Cỏ Bồi Hồn? - Lôi Cương kinh ngạc.
- Ừm! Cỏ Bồi Hồn là một loại cỏ trong truyền thuyết. Nghe đồn trong tiên phủ nơi cái khe mưa bão sấm chớp này có loại cỏ đó. Cỏ Bồi Hồn có tác dụng đúng như tên gọi của nó là để nuôi dưỡng thần hồn, có thể trong một thời gian ngắn làm cho thần hồn mạnh hơn vài lần. Với mỗi một người tà đạo mà nói thì có sự hấp dẫn rất lớn. Chỉ sợ trong số họ đa phần là vì thứ này mà tới đây. - Ngu Đao nói một cách chậm rãi.
Lôi Cương hơi nhíu mày. "Không ngờ trong thế gian lại có thứ nuôi dưỡng thần hồn nghịch thiên như vậy. Mà mình cũng tu luyện đạo pháp đoạt hồn... Xem ra nếu có cơ hội mình cũng phải chiếm thứ cỏ Bồi Hồn đó để tăng cường thần hồn cho mình."