Trong nháy mắt đã qua mười năm, Vô Thượng giới xuất hiện đủ mọi tin đồn về dư nghiệt của Thể Tu đang ở đâu? Cũng có người nói, tàn dư của Thể Tu sợ hãi liên minh nên không dám xuất hiện. Cũng có người nói, tàn dư của Thể Tu chỉ là một sự ngụy trang để thành lập liên minh. Vô số cách nói xuất hiện khiến cho không biết đâu là chính xác.
Lệnh về phía Nam của Vô Thượng giới chừng trăm dặm các thế lực lớn có chung một mối thù tập trung lại với nhau. Tổng bộ liên minh gần như chiếm một khu vực ngàn dặm, còn Trận tông cũng mở rộng hơn mười lần.
Lúc này, năm thế lực lớn, tám đại tông phái tập trung trong đại điện của Trận tông để bàn luận.
Trong đại điện tổng cộng không tới hai mươi người, trong số đó phần lớn là người có thân phận rất cao, gần như là đứng đầu một tông. Hôm nay ngồi trong đại điện chắc chắn là tông chủ năm thế lực lớn, tám đại tông phái và vài tên tán tu có tu vi cực cao.
- Gần trăm năm mà tên tàn dư của Thể Tu chưa bao giờ xuất hiện. Chẳng lẽ nó đang chuân rbij hay là đã hồn phi phách tán? - Một lão già có hai hàng lông mày dài lên tiếng.
- Hừ! Thể Tu thì sao? Ngày xưa vô số đệ tử Thể tu tới Vô Thượng giới gần như đều bị tiêu dệt. Chỉ cần tên thanh niên vác kiếm kia tới đây thì cho hắn có đi không về. - Một nam tử trung niên lên tiếng ẩn chứa một sự uy nghiêm.
- Tông chủ Thiên Kiếm. Ta tập trung cao thủ của Vô Thượng giới lại đây, chỉ cần hắn dám đến thì cho hắn có nhà mà không về được. Nhưng mà tông chủ Thiên Kiếm, nghe đồn Đạo Hư bị dư nghiệt của Thể Tu đánh gục đồng thời chỉ với một mình tiêu diệt cả Đạo gia, Thiên gia. Bổn tông tin rằng ai ngồi ở đây cũng không có sức mạnh như vậy. Chỉ cần Đạo Hư, chúng ta đã không ngăn cản nổi. Cho nên tu vi của người này cao tới mức đáng sợ. Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải đồng tâm hiệp lực. - Một nam tử trung niên ngồi xếp bằng giữa đại điện lên tiếng. Nét mặt và ánh mắt của người đó ẩn chứa sự uy nghiêm, trên trán mơ hồ có sát khí. Đôi mắt sắc bén như có thể xuyên qua linh hồn của con người. Người đó chính là tông chủ Trận Tông, Trận Long Thiên.
Trận Long Thiên có thiên phú hơn người về trận pháp. Nên lúc này, ngoài nét mặt uy nghiêm ra, y chẳng khác nào quân vương trong đám người thường. Còn nam tử trung niên tướng mạo bình thường kia đúng là tông chủ Thiên Kiếm tông.
- Đến đây thì tốt. Lần trước, Thái Huyền dùng thân thể thắng được lão phu một chiêu. Hôm nay tên thanh niên vác kiếm không kém Thái Huyền. Lão phu muốn xem Thể tu có còn thắng được lão phu không. - Một lão nhân áo hồng trong đại điện lên tiếng. Toàn thân y có một màu đỏ, ngay cả lông mi và râu cũng vậy.
Ánh mắt mọi người nhìn lão nhân áo hồng với một sự kính sợ. Toàn thân người này tản ra cảm giác nóng bức và hơi thở hùng mạnh.
- Cho dù thế nào, nếu hắn có thể diệt Thiên Gia, Đạo gia đã chứng minh thực lực của hắn rất mạnh. Chúng ta tập trung tại đây là để ngăn cản hắn báo thù. Nếu vị đạo hữu kia cho rằng có thể ngăn được thì cứ đi. Nếu không thì ở đây mà lẳng lặng chờ hắn đến. Hy vọng các vị đạo hữu phái đệ tử tinh nhuệ của mình ra thăm dò tin tức. Còn bổn tông cũng sẽ bố trí trận pháp chu đáo. - Trận Long Thiên liếc mắt nhìn đám cao thủ trong Vô Thượng giới mà nói. Sau đó, y biến mất. Các vị tông chủ nhìn nhau rồi cũng rời đi.
Trong Lôi phủ Hạo Huyền, Lôi Cương thở ra một hơi rồi từ từ mở mắt. Trong lòng hắn phải than thầm sự kỳ diệu của trận pháp. Lúc này, Lôi Cương đã dung hợp áo nghĩa trận pháp của Trận Cổ Uy quân. Tiên thạch bay ra từ trong U giới rồi hạ xuống đất. Lôi Cương khẽ thở dài một tiếng, sau đó tiên thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Lôi Cương giơ tay phải vào trong ánh sáng của tiên thạch thì thấy tay mình như biến mất. Lôi Lôi Cương nở nụ cười mà nghĩ:
- Sự quỷ dị của trận pháp thật sự không thể nói hết bằng lời.
Thu hồi tiên thạch, Lôi Cương nhìn bốn phân thân sau đó lấy Hư Kiếm cầm trong tay. Cơ bắp của hắn căng lên chẳng khác nào sắc thép. Sau khi hít vài hơi, Lôi Cương thu Hư Kiếm vào trong giới chỉ.
Cứ thế này, tới khi nào mới có thể cầm được Hư Kiếm? Chỉ dựa vào khổ luyện rất khó nâng cao sức mạnh của thân thể. Không biết ngày trước sư tôn Hạo huyền làm thế nào khiến cho thân thể đạt tới mức như vậy? Mà bộ hài cốt kia làm sao có thể chịu được? Lôi Cương quan sát đại điện. Sự thần kỳ của Lôi phủ, hắn vẫn chưa hiểu hết, chẳng hạn không gian cấm đoán trong đại môn. Hắn cảm giác Lôi phủ cũng không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng không đơn giản ở đâu thì hắn vẫn chưa biết. Lôi Cương từ từ quay đầu nhìn Long ỷ trong đại điện, nhớ tới lần đầu tiên khi vào đây nhìn thấy nam tử trung niên kia.
Tới lúc này, Lôi Cương vẫn còn chưa tin vào lời của Hư Long rằng sư tôn Hạo Huyền đã chết. Một người mạnh như vậy làm sao nói chết là chết được? Từ từ đi về phía Long ỷ, Lôi Cương nhẹ nhàng vuốt ve nó. Đột nhiên, Lôi Cương ngẩng đầu quan sát đại điện bởi trong lúc đang vuốt ve Long ỷ, hắn như thấy có ánh mắt đang nhìn mình.
- Ảo giác? - Lôi Cương quan sát kỹ xung quanh.
- Thôi! Cho dù thế nào thì ta cần phải nhanh chóng rời khỏi Vô Thượng giới mới biết được. - Lôi Cương thầm nghĩ. Theo như lời của Vân lão thì chỉ có rời khỏi Thất giới mới có thể nói hết mọi chuyện cho hắn. Bây giờ hắn cần gì phải lo nghĩ cho mệt? Suy nghĩ xuất hiện, Lôi Cương liền ra khỏi lôi phủ.
Đi trong thành Vạn Tượng, Lôi Cương nhìn những người tu luyện mà ngẩn ngơ.
- Cao thủ tịch mịch là như thế này sao? - Lôi Cương đột nhiên lẩm bẩm nói. Tổng thể tu vi của hắn đã đạt tới đỉnh của Vô Thượng giới. Điều này khiến cho Lôi Cương có cảm giác tịch mịch. Tu vi bản tôn của Lôi Cương mặc dù chỉ là Cương Thần hoàng giai nhưng do có phân thân nên khiến cho hắn trong Thất giới không có địch thủ. Điều này khiến cho Lôi Cương không quan được. Từ một tên tiểu tử ở thôn Lôi Kiếm đến bây giờ trở thành cường giả mạnh nhất của Thất giới, Lôi Cương trải qua vô vàn sinh tử. Cũng nhờ những điều đó mà Lôi Cương mới có thể trưởng thành nhanh chóng. Bây giờ, phóng mắt cả thất giới, Lôi Cương cảm nhận được nguy hiểm đối với hắn, ngoại trừ cao thủ thần bí trong Cấm Lục ra thì còn có ai? Quân Uy sao? Lôi Cương tin rằng chỉ cần bố trị trận pháp Lục hành là có thể đánh bại.
- Thôi! Trước tiên cứ nâng cao sự huyền ảo của hệ Kim tới Kim long lực đi. Sau đó luyện chế phân thân hệ Kim. - Lúc này, Lôi Cương bay ra khỏi thành Vạn Tượng theo phía Nam chừng mười vạn dặm, tới một dãy núi liên miên mà ngồi xuống. Hắn thả thần thức cảm nhận lực hệ Kim ẩn chứa trong trời đất rồi chìm vào tu luyện.
Hồng Hoang thánh giới, trong một cái tinh cầu, nói khu rừng rậm viễn cổ ở phía Đông có một cái hồ nước.
Một nữ tử áo tím yêu chiều nhìn đôi nam nữ trước mặt. Nam khiến cho người ta cảm nhận được một sự thành thục lãnh lẽo đang mặc một bộ áo đen. Bất cứ ai nhìn thấy y cũng có cảm giác ớn lạnh. Còn nữ mặc bộ y phục rực rỡ, kiều diễm như hoa, tướng mạo như thiên tiên, giống nữ nhân áo tím một chút. Cô bé có đôi mắt to trong veo như làn nước.
- Mẫu thân! Hư nhĩ sẽ chăm sóc Thải nhi cẩn thận. Mẫu thân cho chúng con ra ngoài rèn luyện đi. - Gương mặt nam tử áo đen có chút cầu khẩn.
- Mẫu thân! Thải nhi cũng muốn ra ngoài xem xét. Để cho con đi cùng với ca ca có được không? Ở đây giờ người ta cứ thấy ca ca là bỏ chạy, ngày nào cũng ở trong rừng rậm không có ý nghĩa. - Thiếu nữ y phục rực rỡ kéo tay nữ nhân áo tím mà nũng nịu.
Nữ nhân áo tím nhìn thanh niên áo đen rồi than thẩm một tiếng, nói:
- các con cũng lớn rồi. Mẫu thân không thể hạn chế các con. Thế giới bên ngoài hung hiểm, các con không nên quậy phá nhớ chưa.
- Vâng! Mẫu thân! Con sẽ quan tâm tốt tới muội muội. Có điều, tại sao mẫu thân không nói chuyện phụ thân cho chúng ta. Chúng con lớn rồi, mẫu thân không cần phải giấu. Lần này con và muội muội ra ngoài có ý định tìm kiếm phụ thân. - Nam tử áo đen thấp giọng nói. Khi nói tới phụ thân trong đôi mắt của nam tử áo đen trở nên lạnh lùng, ngay cả thiếu nữ áo sặc sỡ cũng sững sờ.
- Phụ thân của các con... Hư nhi! Thải nhi! Mẫu thân mất đi ký ức nên không nhớ tới chuyện trước kia. Phụ thân của các con không ở thế giới này. Có lẽ vĩnh viễn chúng ta không có cơ hội gặp y. - Ánh mắt của nữ nhân áo tím nhìn lên không trung mà nói. Nàng không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng không biết tại sao khi nhớ tới hai chữ Lôi Cương, nàng lại cảm thấy đau đớn.
Nam tử áo đen cụp mắt xuống nhìn nữ nhân áo tím với ánh mắt lạnh lùng hiển nhiên là không tin lời nàng. Còn thiếu nữ y phục sặc sỡ cũng nhìn nữ nhân mà đau lòng nói:
- Mẫu thân! Chúng con không đi tìm phụ thân. Người đừng có đau lòng.
- Được rồi! Các con đi thôi. Ra ngoài rèn luyện nhớ là không được trêu chọc chuyện thị phi. - Nữ nhân áo tím cố nén sự đau đớn trong lòng mà nói.
Nhìn hai người rời đi, nước mắt của nàng không nhịn được nữa mà rơi xuống. Nàng lẩm bẩm nói:
- Tại sao...tại sao ta lại mất đi trí nhớ? Lôi Cương! Ngươi thật sự là phụ thân của Hư nhi và Thải nhi sao?