Đứng ở Truyền Tống Trận ngoài Tử Vong thành có gần chín trăm người, tuy là có một ngàn tiểu tháp sáu màu, nhưng có hơn trăm cái lưu lạc trong hai giới, Lôi Cương nắm chặt song quyền nhìn trận pháp khổng lồ ở phía trên, hắn thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Đến rồi!
Tất cả thanh niên tu luyện hướng ánh mắt về phía trước, trong mắt đều lộ vẻ kích động, vẻ chờ mong.
Đột nhiên, trận pháp phức tạp ở phía trên đột nhiên nổ bắn ra tia sáng, một mũi quang mang sáu màu bén nhọn tràn ngập, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ những người đang đứng ở đó.
- Uỳnh ……………….
Lôi Cương đột nhiên cảm nhận được tiểu tháp sáu màu trong giới chỉ trữ vật đúng là không tự chủ được phát ra tiếng vù vù, tự động bay ra giới chỉ trữ vật, trôi lơ lửng ở đỉnh đầu Lôi Cương, không chỉ Lôi Cương, thanh niên cao thủ ở đây đều rối rít như thế, đỉnh đầu bọn họ không một ai không nổi lơ lửng tiểu tháp sáu màu.
Thanh niên đệ tử rối rít kinh nghi, nhưng thần sắc càng thêm kích động, hai mắt nóng bỏng thật giống như muốn đốt cháy toàn thân, bọn họ thật giống như thấy được vô số pháp bảo mặc cho mình lấy đi. Vào Đạo Hoang động phủ cho dù không cách nào nhận được truyền thừa nhưng pháp bảo bên trong cũng là làm vô số người điên cuồng.
Trên đỉnh đầu tiểu tháp sáu màu hiện lên rồi cũng bắt đầu tách ra tia sáng sáu màu, ứng đối với tia sáng sáu màu của trận pháp, đến cuối cùng, cả không gian bị tia sáng sáu màu tràn ngập, tựa như hóa thành một mảnh đại dương mênh mông sáu màu, một cỗ cảm giác kỳ diệu làm tâm thần Lôi Cương chấn động, lần nữa nhìn về phía trước thì phát hiện sáu màu lúc trước bây giờ đều trở nên tối tăm, một cỗ khí tức thái cổ tràn ngập ra, làm trái tim Lôi Cương mạnh mẽ ngưng tụ. song mục của hắn ngước lên, nhìn về phía trước, cũng là đột nhiên trở nên ngây dại ra.
Cả không gian cơ hồ là đen nhánh, nhưng phía trước một đạo quang mang nhàn nhạt mông lung khiến không gian đen nhánh kia trở nên sáng ngời, xuyên thấu qua không gian tối tăm, Lôi Cương mơ hồ thấy được một ngọn tháp cao đứng vững vàng tại phía trước, mà quang mang mông lung kia chính là từ trên tháp cao này truyền đến, Lôi Cương trong lòng vừa nhảy.
Đây cũng là truyền thừa của Đạo Hoang động phủ sao? Lôi Cương phát hiện đã có không ít đệ tử nhằm bảo tháp phía trước, hắn cũng không vội vã đi trước, mà là ngắm nhìn bốn phía, mặc dù chung quanh tối tăm hầu như nhìn không thấy thấy gì, nhưng Lôi Cương cũng là không dám thả lỏng chút nào, đây chính là Đạo Hoang động phủ, làm sao có thể có dễ dàng tiến vào trong đó như thế? Lôi Cương thậm chí suy đoán, không gian nàyắt hẳn là Đạo Hoang mở ra! Mà thần thức lại chịu hạn chế, không cách nào phát ra, chỉ có thể lấy mắt thường xem xét bốn phía.
- Graoooooo ………………
Đang lúc Lôi Cương suy nghĩ, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng thú dữ rít gào, thanh âm đinh tai nhức óc, tựa như tiếng sấm cuồn cuộn từ xa dần tiến đến gần, một cỗ uy áp kinh khủng đập vào mặt mà đến, Lôi Cương cả người chấn động, khí tức thật cường đại!
- Aaaaaaaaaaaaaaaa ……………..
Một tiếng hét thảm vang lên, những thân ảnh theo sau đó cấp tốc dừng lại, rút lui. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, lồng bàn thạch bao phủ toàn thân, mắt hắn nhìn những thanh niên đệ tử vẫn lưu lại, tìm kiếm một phen, đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng ngời, đang muốn bước ra, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo thanh âm.
- Tiểu Cương, không vội, chúng ta chia ra đi tới.
Thanh âm Lôi Ma trầm thấp vang lên. Lôi Cương tuy là không giải thích được, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thu chân bước về, hắn đột nhiên cảm nhận được rất nhiều đạo mục quang tập trung ở trên người mình, hắn khẽ ghé mắt, phát hiện, tên thanh niên tóc tím, Long U Nhi, cô gái tóc trắng, cùng với Vẫn Dịch, Cô Nguyệt, còn có không ít thanh niên cường giả mà hắn không biết tên ánh mắt hữu ý vô ý liếc về hướng mình, Lôi Cương nội tâm cười lạnh, nơi đây tất nhiên có thần thú thủ hộ, muốn tiến vào động phủ nào có đơn giản như vậy?
những người đi tới lú nãy rối rít rút lui trở lại, có mấy tên đệ tử lại càng bị hù dọa đến không có chút huyết sắc nào, lạnh run, thật giống như thấy được thứ gì đó cực kì khủng bố vậy.
- Vì sao ngay cả bộ dáng thần thú cũng là chưa từng gặp bao giờ vậy chứ? Chỉ riêng khí tức, lực lượng của thần thú này đã bao trùm ở hỗn độn thiên giai đỉnh, thậm thậm chí đã nửa bước đạp vào hàng ngũ Đại Tôn, thần thú kinh khủng như thế tại sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ Đạo Hoang tiền bối căn bản không muốn để cho người nhận được truyền thừa của hắn sao? Đây không phải là để chúng ta đi chịu chết đó sao?
Một gã đệ tử thầm nói, người khác nghe vậy đồng thời chấn động, lúc này chuyện đã vượt quá tưởng tượng, mới vừa vào nơi đây liền gặp phải tồn tại cường đại như thế, điều này không thể nghi ngờ khiến lòng tin của bọn họ sụt giảm nghiêm trọng.
- Các vị đều là muốn tiến vào trong động phủ, mà lúc này một tồn tại cường đại liền bày ở trước mắt, các vị nếu như muốn tiến vào trong đó, ta xem hay là không cần phải phân cái gì Hồng Hoang, Thái Cổ, chúng ta lúc này phải làm là đồng tâm hiệp lực, nếu không, căn bản không cách nào tới động phủ, tới gần liền muốn bị thần thú này nuốt sống.
Thanh âm của Cô Nguyệt ở trong không gian tối tăm vang lên.
Mọi người rối rít lâm vào trong trầm tư, lúc này, lực lượng của thần thú thần bí phía trước khiến cho bọn họ cảm thấy uy áp bội phần, nếu như không đồng tâm hiệp lực, căn bản không cách nào đi vào, bọn họ không muốn hồn phi phách tán giống mấy người đầu tiên khi nãy, lúc này lời của Cô Nguyệt đã sinh ra cộng minh trong lòng bọn họ.
- Nhưng thần thú này quá mức cường đại, bằng thực lực của chúng ta không cách nào đánh chết hắn.
Một gã đệ tử lên tiếng nói.
- Tất nhiên có biện pháp.
Ánh mắt Cô Nguyệt lóe ra một đạo tinh quang, hữu ý vô ý phủi mắt qua Lôi Cương, theo sau, hắn thấp giọng nói:
- Mọi người đem nhân số điểm thanh trước rồi làm tính toán.
sau một phen công phu, nhân số kiểm kê được là tám trăm chín mươi ba người, về phần người chết đi lúc trước, mọi người trực tiếp lựa chọn không để ý, lúc này tự bảo vệ mình không còn kịp nữa, sao có thời giờ đi bận tâm những người khác?
- Mọi người chúng ta hầu như đều là tu vi hỗn độn địa giai đỉnh, mà thực lực thì tất cả mọi người tự nhiên đều có giấu diếm, cũng sẽ không dễ dàng lấy ra, bất quá, lúc này, bản thân ta cảm thấy thực lực Lôi huynh đệ có thể dễ dàng ứng phó đầu thần thú này, hy vọng Lôi huynh đệ có thể bất kể hiềm khích lúc trước, thực lực của ngươi cao nhất, nếu như ngươi có thể xuất toàn lực, như vậy thần thú ẩn núp này cũng không phải là trở ngại nữa.
Thanh âm Cô Nguyệt uyển chuyển cũng là không còn ngạo khí lúc trước nữa, lời của hắn vừa nói, ánh mắt của mọi người cũng hướng về Lôi Cương.
Cô Nguyệt nói không sai, ban đầu Lôi Cương bằng một người đánh chết chín mươi tám vị cường giả, chiến tích kia oanh động Thái Cổ, Hồng Hoang, nếu như Lôi Cương có thể xông vào trước, sợ rằng chết có giảm bớt phần lớn nguy hiểm. Lúc này, trong lòng Cô Nguyệt đều có chút hối hận, lúc trước cũng là không có nghĩ tới nơi đây sẽ xuất hiện thần thú như vậy trấn thủ. Hắn có nắm chắc đánh chết thần thú này, nhưng hắn vẫn là không cam lòng mới vừa vào liền xuất ra bí mật, dù sao, động này phủ có bốn luyện, năm hiểm, phía sau còn cái gì đều là không biết a.
những người tu luyện khác cũng có cùng ý nghĩ với Cô Nguyệt, bọn họ cũng không muốn lấy ra lá bài tẩy của mình.
Lôi Cương nghe vậy, khóe miệng cười lạnh, những người này cũng là muốn giữ lá bài tẩy của mình đến cuối cùng, hắn lạnh lùng nói:
- Thần thú này thực lực đạt đến bực nào trong lòng ngươi đều biết, muốn cho ta đi đấu tranh anh dũng, ngươi tính toán cũng thật là hay, bất quá, ta đối với truyền thừa Đạo Hoang này không có quá nhiều ý nghĩ, nếu như ai dự đoán được thì cứ đi trước. Muốn ta xuất thủ trước là không thể nào.
Lúc này, Lôi Cương trực tiếp ngồi xuống, nhắm mắt lại như thể không để ý xung quanh nữa.
- Đối với truyền thừa không có quá nhiều ý nghĩ?
Cô Nguyệt nghe vậy khóe miệng giật mạnh, bằng tâm cảnh của hắn thiếu chút nữa cũng chửi ầm lên, đứng ở đây có ai mục tiêu không phải là truyền thừa Đạo Hoang? Nhưng lúc này, chỉ có thể dựa vào Lôi Cương đánh trận trước mới có thể không lấy ra lá bài tẩy tiến vào trong động phủ, không đợi Cô Nguyệt mở miệng nói, một vị thanh niên cũng là nói:
- Lôi huynh đệ, mọi người cùng là người tu luyện, Lôi huynh đệ cũng là người lòng dạ rộng lớn, cần gì so đo chuyện lúc trước? thực lực của Lôi huynh đệ mọi người đều đã thấy, lúc này hy vọng Lôi huynh đệ có thể dẫn đầu đánh chết đầu thần thú thủ hộ này. Dĩ nhiên, bọn ta tất nhiên không có chút nào giữ lại.
Lôi Cương ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ cũng không nhúc nhích.
Điều này làm không ít thanh niên cường giả sắc mặt giận dữ, có cảm giác ăn nhờ ở đậu cảm, bọn họ tâm cao khí ngạo làm sao có thể chịu nổi? Nhưng lúc này, Lôi Cương có thể xuất động cũng là có thể giảm bớt phần lớn thương vong, lại làm bọn hắn phải ẩn nhẫn lại.
- Ta xem việc đánh chết chín mươi tám vị cường giả, cũng bất quá là lời đồn đãi thôi, có thật có chuyện đó hay không còn cần nghiên cứu thêm chứng cứ, mà lúc này xem ra, Lôi Cương cũng không gì hay ho hơn cả. Cũng là sợ hãi thần thú này, thôi, có ai dám cùng ta đánh chết thần thú kia không?
Một người đệ tử khác đi ra, bộ mặt khinh thường nói.
Trả lời hắn cũng là yên tĩnh, không ít đệ tử nhìn người này, nhưng cũng không có người xuất động, tiếng kêu thảm thiết của người lúc trước vẫn còn quanh quẩn trong tai bọn họ như cũ, không ai dám, nếu quả thật là thần thú đã bước nửa bước vào bậc đại tôn thì bọn họ không dám chiến, mà trong số bọn họ cũng có không ít người có lá bài tẩy, nhưng mới vừa vào, ai muốn dùng?
Lôi Cương nhắm mắt ngồi ở chỗ đó, hắn căn bản không có tính toán xuất thủ, thần thú này không thể nghi ngờ có thể làm cho Lôi Cương nhìn ra thực lực cao thấp của những người này, điều này giúp trong lòng Lôi Cương có được tính toán, cho nên hắn lựa chọn đợi chờ.