Thể Tôn

Chương 331: Chương 331: Cường địch






Một tiếng “Ầm” từ trong hư không vang lên. Thân thể Kỳ Minh bắn ngược ra, máu tươi phun đầy trời, rồi bay ra khỏi kết giới. Chiến Phong đứng trên tường thành vẻ mặt âm trầm, mà biến mất. Lần nữa xuất hiện lão đã ôm Kỳ Minh vào lòng, mắt toát ra sát khí nhìn chằm chằm Lôi Cương đang ở trong kết giới. Lão hừ lạnh một tiếng, mang theo Kỳ Minh biến mất.

Tình hình đột nhiên chuyển biến khiến vô số tán tu đều khiếp sợ.

“Tên Cương Ma này…” Đồng Chiến thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn Lôi Cương. Lúc trước thấy Lôi Cương bị trúng sự oanh kích của Kỳ Minh, hắn cũng vì Lôi Cương mà toát mồ hôi lạnh.

“Cương Ma làm thế nào tránh được đòn tấn công của Kỳ Minh?” Đám tán tu kinh ngạc, bàn luận qua lại.

“Kỳ Minh đã mạnh, không ngờ Cương Ma càng mạnh hơn. Kỳ Minh trong Khống Thần tuy mạnh nhưng gặp Lôi Cương quả là số mệnh trở thành kẻ địch a. Người Khống Thần mạnh như vậy mà hai lần đều bị Lôi Cương đánh bại.” Không ít Tán Tu thở dài nói, cũng không biết vì Kỳ Minh mà cảm thấy tiếc hận hay vì thấy Lôi Cương mạnh mà sinh lòng kính nể.

Ba vị thống lĩnh trên tường thành biến sắc, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn chằm chằm Lôi Cương trên không trung. Ngay cả bọn họ cũng không nhìn rõ Lôi Cương làm sao có thể từ dưới đất chạy ra phía sau Kỳ Minh được. Mà Đồng Sư lại thầm cười tán thưởng.

“Gã Cương Ma này thật quái dị. Hắn chạy đến phía sau Kỳ Minh từ bao giờ?” Nữ tử áo đen kinh ngạc nói.

Nữ tử áo trắng khẽ nhếch mép, hiện ý cười.

“Ha hả…” Lão nhân tóc bạc cười mà không nói, mắt nhìn Lôi Cương tán thưởng.

Trong đám Tán Tu, một gã nam tử trung niên áo đen vô cùng kinh ngạc đánh giá Lôi Cương trong kết giới, lẩm bẩm nói: “Tiểu gia hỏa này mới có mấy trăm năm mà đã trở nên mạnh như vậy rồi? Hơn nữa hắn lại còn từ nơi kia đi ra? Chẳng lẽ hắn đã gặp kỳ ngộ ở nơi nào đó? Chiến giáp của hắn cũng vô cùng quái dị. Tiểu tử này mặc chiến giáp dù là lực phòng ngự, tốc độ, sức bật đều tăng lên mấy lần. Chẳng lẽ hắn chiếm được trứng đen cùng với giới chỉ? Không đúng, trứng đen chỉ có thể cho ra thánh thú không sợ cấm chế, còn giới chỉ… cũng có thể hắn chiếm được vật gì trong giới chỉ.”

Người áo đen nhíu mày, ánh mắt sắc bén, lẩm bẩm nói: “Xem ra, phải tìm hiểu rõ trong một sớm một chiều, nếu không nỗ lực mấy năm nay đều uổng phí.”

Sau khi đánh trọng thương Kỳ Minh, Lôi Cương lơ lửng trên không, nhìn mười tên Cương Tiên, Đạo Tiên chiến đấu, đảo mắt nhìn qua nhưng không phát hiện chủ nhân của thần thức. Lẽ nào hắn không dự thi? Lôi Cương nhíu mày.

“Vù vù” Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên bên tai Lôi Cương. Lôi Cương đang trầm tư chợt kinh hãi, ngẩng đầu nhìn một mũi kiếm sắc bén hung hãn bức tới mình, không kịp nhìn rõ là ai, thân thể hắn liền biến thành một đạo tàn ảnh, tránh thoát một kích. Ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện đòn công kích thất bại, trong lòng chấn động, tên cường giả Cương Tiên thuận tay ra một kích thật mạnh như vậy, thiếu chút nữa khiến hắn táng mệnh.

Lúc này một gã cường giả đạo tiên không địch lại cường giả cương tiên buộc phải xuất ra kết giới.

Đạo tiên bị buộc xuất ra kết giới ánh mắt dữ tợn, không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, bay biến mất về phía chân trời.

Lôi Cương đáp xuống đất, xuất ra nội kình cùng cương khí bao bọc toàn thân, mắt nhìn trận đại chiến trên không. Điều khiến Lôi Cương kinh ngạc chính là lão nhân tóc đỏ kia, nhát công kích của lão nhân vô cùng bá đạo. Toàn thân lão có hơn mười quả cầu nhỏ màu đỏ bay xung quanh. Các quả cầu nhỏ này phát ra ánh sáng đỏ nhạt, tạo thành một lớp phòng ngự mạnh mẽ. Lão nhân tóc đỏ cầm trong tay một thanh trường kiếm màu đỏ, từng quả cầu đỏ từ trong trường kiếm màu đỏ phát ra, liên tục tấn công nam tử nho sinh.

Lão nhân tóc đỏ dường như sốt ruột, một quả cầu lửa to lớn bắn nhanh vào nam tử nho sinh. Lão nhân tóc đỏ miệng lẩm bẩm nói gì đó. Bỗng nhiên, Lôi Cương cảm thấy trong không gian linh khí cuộn trào mãnh liệt tụ tập về phía lão nhân tóc đỏ. Lão nhân tóc đỏ hé miệng, co bụng lại, một ngọn lửa ửng đỏ nhanh chóng bao phủ nửa bầu trời, hình thành một quầng lửa bao vây lấy nam tử nho sinh. Thanh trường kiếm màu đỏ trong tay lão bỗng nhiên xuất ra tia kiếm dài hơn mười trường, tay phải lão vừa vỗ, thanh trường kiếm liền hướng phía nam tử nho sinh phóng tới.

Tốc độ thanh kiếm nhanh đến mức Lôi Cương chỉ nhìn thấy một mũi lửa nhọn, nam tử nho sinh bị lửa bao vây biến sắc. Tia sáng từ kiếm tiên trong tay hắn bắn ra bốn phía đón đỡ trường kiếm màu đỏ. Cả người hắn khí thế bạo phát, lại phát ra một trận kiếm tiên, mạnh mẽ tấn công, khiến ngọn lửa màu đỏ mở ra một cái khe, nam tử nho sinh liền thoát ra ngoài. Hắn cũng không nghĩ tới ngọn lửa bị hắn xé rách đột nhiên trở nên cuồng bạo vô cùng, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu đỏ bắn vào lưng hắn.

“A!!” Nam tử nho sinh kêu la thảm thiết. Ngọn lửa màu đỏ ngưng tụ thành thanh trường kiếm đánh tới, thế lửa vô cùng bá đạo dường như thiêu đốt toàn bộ cơ thể hắn. Vốn là một nam tử nho sinh thanh bạch, lúc này cả người hắn đỏ hồng, đầu cháy xém. Hắn còn chưa kịp giãy dụa, thân thể đã bốc lên làn khói xanh.

“A!!” Nam tử nho sinh rít gào một tiếng, từ trong cơ thể hắn cương khí màu vàng ngưng tụ thanh một lớp ngăn cản ngọn lửa đỏ, nam tử nho sinh mặt trắng bệch, sát khí bắn ra, nhìn chằm chằm lão nhân tóc đỏ, phẫn nộ quát: “Đi chết đi!” Lúc này, nam tử nho sinh quát lên một tiếng lớn: “Đại địa chi nộ thức thứ năm mươi sáu!” Kiếm tiên trong tay nam tử nho sinh bỗng nhiên bắn vào dưới nền đất.

Kiến tiên của nam tử nho sinh bắn vào lòng đất, mặt đất đột nhiên phát ra tiếng vù vù. Lôi Cương còn đang khiếp sợ, mặt đất đã nứt ra, một đám đất chồi lên, chỉ chốc lát đã ngăn đôi bầu trời. Mà đám đất bỗng nhiên hướng phía lão nhân tóc đỏ như ngọn núi đè xuống.

Lão giả tóc đỏ khẽ run lên, hai tay chắp lại thành một thủ quyết, miệng nói: “Hỏa kiếm”. Lời vừa dứt, phía sau lão giả bỗng nhiên hiện ra một ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa đầy trời nhanh chóng biến hóa thành thanh trường kiếm đỏ vô cùng sắc bén. Lão giả vung tay lên, trường kiếm đỏ phía sau liền hướng phía đám đất bắn nhanh tới.

Cường giả cương tiên, đạo tiên lúc đó chiến đấu đủ để phá thiên diệt địa. Lớp nội kình cùng cương khí của Lôi Cương đều xuất hiện, chống đỡ hai cỗ uy thế kinh khủng. Mà các cương tiên, đạo tiên còn lại đều ngừng tay, quan sát trận đại chiến của lão giả tóc đỏ cùng nam tử nho sinh. Bọn họ cũng đều chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi, cũng không nhất định phải ngươi chết ta sống, mặc kệ ra sao, muốn chém giết một gã cao thủ cùng cấp, chỉ sợ bản thân cũng bị thương nặng, đó là điều bọn hắn không muốn.

“Vù vù…” Lôi Cương đang quan sát trận chiến bỗng nhiên nghe được có tiếng lốc cùng tiếng nổ. Nguy cơ mất mạng khiến Lôi Cương trong nháy mắt kinh hãi, không kịp quay đầu nhìn, thân thể liền nhanh chóng lao về phía trước.

“Ầm!!” Người to lớn vừa xuất chiêu xuất hiện ra trước mặt Lôi Cương. Lôi Cương nổi giận nhìn về gã cường giả cương tiên hoàng giai đang cười nhạt trên không. Lôi Cương vừa sợ vừa giận, gã cường giả cương tiên thân thể nhoáng lên, một đạo lực mạnh mẽ vô cùng tấn công khoảng không trước mặt Lôi Cương.

Chiêu xuất ra căn bản là không lưu lại cho Lôi Cương một con đường sống nào.

Trên tường thành, Đồng Sư vừa liếc mắt, nhất thời lo lắng, mà ba vị thống lĩnh lạnh lùng dường như cũng đoán ra điều gì, sát khí chợt lóe lên trong mắt ba người.

“Chao ôi, người này thế nào ra tay tàn độc vậy? Đối với một người cương hoàng kỳ liền hạ sát chiêu như vậy” Tiểu nữ tử áo đen thanh âm hơi chói tai kêu to, đôi mắt đẹp tràn đầy lửa giận. Nữ tử áo trắng bên cạnh nắm chặt đôi tay trắng muốt, lo lắng.

Lão giả Bạch Phát cười nhạt như trước, nhìn trong kết giới.

Nam tử áo đen trong đám người kia lo lắng, thầm mắng nói: “Địa Linh Tông ngu xuẩn, lại muốn chém giết tiểu tử này, thật đáng chết. Tên kia không có việc gì làm ở âm ty và trần gian hay sao lại trêu chọc lão nhân kia, nếu như tiểu tử này chết, phủ chủ lại muốn…!”

Hơn mười vạn tán tu vây xem đều phẫn nộ nhìn cường giả cương tiên hoàng giai, thầm mắng hắn không biết xấu hổ. Tu vi cương tiên lại muốn chém giết một tiểu tử cương hoàng. Nhưng có ai coi Lôi Cương làm cương hoàng kỳ đâu chứ?

Từng đạo công kích từ cường giả cương tiên phóng ra mãnh liệt, như vũ bão tiến về phía Lôi Cương. Lôi Cương tập trung khí thế toàn thân, khí thế cường giả cương tiên khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp vô cùng. Đòn công kích lại xuống tới, thấy đòn công kích phủ đầy đầu, Lôi Cương cực kỳ kinh sợ.

“Khặc khặc, tiểu tử, chỉ trách ngươi chọn sai phe.” Một tiếng cười khinh miệt vang đến tai Lôi Cương. Trong nháy mắt, mũi kiếm khắp trời bao phủ lấy Lôi Cương.

Mà lúc này, nam tử nho sinh cũng dần chống đỡ hết nổi, đám đất to kia đã bị lão giả tóc đỏ đánh nát bét. Một quả cầu lửa to đến mười trượng bỗng nhiên xuất hiện trên không, bắn về phía nam tử nho sinh. Hắn kinh hãi, run người, vung tay lên. Một mũi kiếm mạnh mẽ nghênh đỡ quả cầu lửa. Quả cầu lửa to lớn bị đánh nát bấy, nam tử nho sinh sửng sốt, bỗng nhiên trong ngọn lửa thoát ra một mũi lửa nhọn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh bay đi, ra khỏi kết giới.

“Hừ!!” Lão giả tóc đỏ hừ lạnh một tiếng. Không hề nhìn về phía nam tử nho sinh, hai mắt lão hướng về phía sau trận đại chiến.

Bỗng nhiên, đôi đồng tử lão co lại, ánh mắt ngầm hoảng sợ nhìn một người cao đến một trượng phía dưới.

Đòn tấn công bao phủ lấy Lôi Cương trong nháy mắt tập hợp rồi lại tản ra. Cốt giáp bao phủ lấy người hắn dần hiện ra. Lúc này, Lôi Cương cao gần một trượng, như một người khổng lồ, song chưởng vô cùng to lớn. Toàn thân bao phủ cốt giáp, tạo thành một khối.

Lôi Cương lấy ra hư kiếm, mắt âm trầm nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của cường giả cương tiên trên không rồi biến mất.

Tên cường giả cương tiên tấn công Lôi Cương biến sắc, không tin vào mắt mình, dường như chuyện đòn công kích của hắn không thể hạ gục Lôi Cương là rất đáng kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.