Thể Tôn

Chương 842: Chương 842: Cướp đoạt






Đứng đó một hồi lâu, Lôi Cương vẫn không nhúc nhích. Hắn ngây dại nhìn trời. Hắn dường như rất thoải mái với chuyện Tiểu Giác mất trí nhớ nhưng thật ra trong lòng lại hết sức đau khổ. Tình cảm của hắn với y rất sâu đậm, nói hắn đã nhìn Tiểu Giác lớn lên, chẳng bằng nói là trong lòng hắn, hai người đều cùng nhau trưởng thành, tình cảm giữa hai người vừa là bằng hữu, lại vừa là phụ tử.

Không biết đã bao lâu sau, Lôi Cương mới thở dài, lẩm bẩm nói:

-Chỉ cần Tiểu Giác còn sống là được rồi. Lão tổ tông nói rất đúng, Tiểu Giác là nhân vật sánh ngang với Tiên Hoàng, không phải ai cũng có thể sánh ngang với y. Những năm gần đây, chẳng phải lúc nào ta cũng cầu cho Tiểu Giác được bình an sao?

Nói xong, Lôi Cương xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn cố gắng nén lại tình cảm trong lòng, nhanh chóng rời khỏi khu vực thuộc phạm vi thế lực của Kỳ Lân.

Lôi Cương không biết rằng lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân đi chưa được bao xa đã dừng lại. Lão quay đầu nhìn phía sau, hết sức ngạc nhiên, lẩm bẩm nói:

-Vì sao không giống như lão nói? Không phải lão đã nói thánh thú Huyền Độn hết sức cao ngạo, vốn dĩ rất khó để ý đến người khác. Người hiếm hoi có tư cách được y chú ý chỉ có một mình Tiên Hoàng, bằng hữu của y mà thôi. Vậy tại sao thánh thú Huyền Độn lại có vẻ như có quan hệ không hề tầm thường với người này? Chuyện này có phải là có gì đó bí ẩn hay không?

Trầm ngâm một hồi lâu, lão tổ tông mới rời đi.

Có được tin tức của trống trận Giới Hồn và Tiểu Giác, Lôi Cương liền thở phào nhẹ nhõm. Giờ hắn chỉ muốn dốc sức gia tăng thực lực mà thôi. Chuyện Lục Vương biến mất cũng khiến Lôi Cương hết sức kinh ngạc nhưng bản năng mách bảo cho hắn biết bọn họ vẫn không bỏ hắn lại, mà có lẽ chỉ hóa thành một hình dạng nào đó, dung nhập trong không gian, cũng có thể đang gia tăng sức mạnh.

Tính toán một hồi, Lôi Cương quyết định chờ đợi, dốc toàn lực thu thập các mỏ khoáng. Hắn giờ đã không còn sợ hãi bất cứ kẻ nào nữa, trừ phi là những nhân vật như lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân ra, còn lại, những tu luyện giả khác rất khó có thể uy hiếp được hắn. Mà giới Huyền Độn này có thể có được mấy cường giả như thế đây? Lôi Cương quyết định bắt đầu thu thập mỏ khoáng từ mười đại thần thú trước.

Nếu có người biết Lôi Cương định làm như thế chắc hẳn sẽ khiếp sợ đến không nói nổi lên lời. Giới Huyền Độn không có mấy người dám có ý định với nguyên thạch của mười đại thần thú, chưa kể với những người có tu vi cường đại, nguyên thạch vốn cũng không có tác dụng gì nhiều. Còn những người có tu vi thấp dù có muốn thì lại không có can đảm. Lôi Cương nằm ở giữa hai nhóm người này, là người có thực lực mạnh nhưng vẫn cần nguyên thạch.

Trầm ngâm chốc lát, Lôi Cương liền bay về phía một tinh cầu. Lúc này, hắn còn cần phải hỏi thăm vị trí của mười đại thần thú nữa. Đương nhiên, bộ tộc Kỳ Lân đã bị Lôi Cương loại ra khỏi danh sách. Có lão tổ tông ở đây, hắn khống dám ra tay với bộ tộc Kỳ Lân nữa.

Mặc thành, Nguyên Thiên Tinh.

Lôi Cương đi vào trong Mặc thành. Trong thành này có không ít thần thú qua lại. Giới Huyền Độn thực ra cũng giống như Thánh giới Hồng Hoang. Nói chung, thần thú qua lại thường không để lộ nguyên hình, dù sao hình thể bọn họ cũng quá khổng lồ. Mặc thành nhìn khá giống Đại thành nơi thế tục. Lôi Cương bắt đầu hỏi thăm tin tức. Hai bên đường lớn đầy thần thú ngồi xếp bằng, trước mặt bọn họ là rất nhiều thần khí, thảo dược và một thẻ bài nói rõ bọn họ cần gì. Không ít cửa hàng nằm hai bên thành, cả Mặc thành đều rất náo nhiệt.

Lôi Cương thu lại khí tức toàn thân, không cho bất cứ kẻ nào phát hiện ra khí tức Viêm Long của hắn. Hắn chẳng khác nào một người phàm trần, có điều, chính vì vậy không ít thần thú đang đi lại cũng hết sức ngạc nhiên, không kẻ nào nghĩ rằng hắn là người bình thường, ngược lại còn tin rằng Lôi Cương hẳn là người có tu vi cực cao. Dù sao, ở giới Huyền Độn, con người rất khó có thể sống sót nổi bởi thần thú vốn rất căm thu người thường. Khi xưa, thần thú nhất mạch bị Tà Đạo ngăn không cho đi vào giới Huyền Độn, chuyện này có bí ẩn gì hay không cũng không có mấy người, có điều, chính vì như thế, thần thú vốn không có hảo cảm với con người.

Lôi Cương đi một vòng quanh Mặc thành, cuối cùng đi vào trong một cửa hàng. Cửa hàng này không lớn, chưởng quỹ là một lão giả tóc xanh. Cửa hàng buôn bán cũng kém, lão giả này hiện đang ngồi bên quầy hàng xem sổ sách. Cảm giác được có người đến, lão giả hơi liếc mắt nhìn Lôi Cương, hờ hững nói:

-Ngươi muốn mua gì?

Lôi Cương liếc mắt nhìn liền biết lão giả này là thần thú lôi hành, nói:

-Một bản địa đồ phân chia thế lực của giới Huyền Độn.

Ánh mắt lão giả sáng lóe lên. Lão cẩn thận đánh giá Lôi Cương một hồi, nói:

-A? Người cần địa đồ như thế cũng không nhiều. Đạo hữu có việc gì vậy?

Lôi Cương trầm mặt lại, không thoải mái, nói:

-Ngươi chỉ cần nói là có hay không thôi.

Lão giả dửng dưng cười, nói:

-Có, có điều giá cả thì…

Lão giả còn chưa nói xong, Lôi Cương đã vung tay lên. Một viên nguyên thạch hành hỏa cực lớn rơi trên quầy hàng. Nguyên thạch vừa xuất hiện, nhiệt độ trong cả cửa hàng cũng tăng lên mấy lần. Lão giả nhìn viên nguyên thạch to lớn, ánh mắt sáng rực, lần nữa nhìn Lôi Cương, lắc đầu.

Lôi Cương mặt vẫn không đổi sắc, lần nữa lấy ra một viên nguyên thạch lớn như thế nữa. Hắn thản nhiên nhìn chằm chằm vào lão giả, lại thấy lão cố nén vẻ vui sướng. Hắn hừ lạnh một tiếng.

Lão giả giờ mới có chút phản ứng, vuốt vuốt chòm râu, nuốt nước bọt, nói:

-Lão phu có một địa đồ được vẽ cực kỳ tỉ mỉ. Nếu đạo hữu….

Đôi mắt Lôi Cương ánh lên lạnh lẽo, một luồng áp lực khổng lồ bao phủ lấy lão giả. Lão nhất thời run rẩy, khiếp sợ nhìn hắn, kinh hãi nói:

-Ngươi…Ngươi muốn làm gì?

-Lòng tham không đáy, ngươi không cần mạng nữa rồi chăng?!

Lôi Cương lạnh lùng nói.

Vẻ mặt vốn âm trầm của lão giả thay đổi. Khí tức của Lôi Cương làm lão gần như không thể thở nổi. Tu vi như vậy thực làm lão hoảng sợ, thầm mắng chửi trong lòng vài tiếng rồi cười ngượng. Lão lấy từ trong quầy hàng ra một tấm da thú, đặt trên quầy hàng, run giọng nói:

-Đây, địa đồ đây.

Lôi Cương không nói nhiều, tay phải phất lên một cái. Miếng da thú như thể bị một bàn tay vô hình nào đó tóm lấy, chậm rãi bay tới trước mặt hắn. Lôi Cương nắm lấy, cẩn thận xem xét một hồi, lại phát hiện tấm da thú này to chừng bằng một cái bàn, trên đó có rất nhiều ký tự, hết sức chi tiết. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi cửa hàng.

Đợi Lôi Cương rời đi, khuôn mặt của lão giả này chợt ánh lên một nụ cười giả tạo. Lão nói:

-Lòng tham không đáy, không cần mạng nữa sao?! Tính cách này thật phù hợp với sở thích của ta.

Dung mạo của lão chợt biến đổi, vốn dĩ từ màu xanh chợt hóa thành sáu màu. Lão vung tay phải lên. Một lão giả tóc xanh xuất hiện trước mặt lão, còn lão đã biến mất.

Một lát sau, lão giả tóc xanh này ngồi dậy, dụi dụi mắt, nghi hoặc nhìn bốn phía, nói:

-Ta ngủ quên sao?

Lôi Cương rời khỏi Mặc thành, đạp không bay đi. Hắn cầm bản địa đồ trong tay, cẩn thận xem xét. Hắn phát hiện bản thân đang ở trên tinh cầu nằm giáp giới giữa thế lực Kỳ Lân và Thủy Uyên Trĩ Thú. Kiểm tra một hồi xong, hắn liền dựa theo địa đồ bay về Thủy Uyên Trĩ Thú.

Thủy Uyên Trĩ Thú cũng nằm trong danh sách mười đại thần thú, không phải vì thế lực này vốn có thực lực mạnh mẽ mà nhờ trải qua nhiều năm tháng mới có được thế lực như vậy. Có điều, chuyện này cũng không làm Lôi Cương từ bỏ, hắn không chút do dự bay về tinh cầu tổng bộ của Thủy Uyên Trĩ Thú.

Nửa tháng sau, ở Thủy Uyên Tinh, tinh cầu tổng bộ của bộ tộc Thủy Uyên Trĩ Thú.

Lôi Cương đứng trên vùng trời của Thủy Uyên Tinh, nhìn kết giới bên dưới. Hắn đạp một cước phá vỡ kết giới, rồi rơi xuống. Thần thức hắn nhanh chóng lan ra, tới thẳng thành lớn duy nhất của Thủy Uyên Tinh, cũng là thành tổng bộ của Thủy Uyên Trĩ Thú.

Đứng trước cửa thành, Lôi Cương cảm nhận được khí tức của không ít cường giả. Riêng thần thú cấp bậc đại tôn đã có đến gần mười người, thần thú hỗn độn thiên giai có đến mấy trăm. So với Thánh giới Hồng Hoang, tổng thực lực của giới Huyền Độn mạnh hơn cả chục lần.

-Tộc trưởng của Thủy Uyên Trĩ Thú đâu?

Lôi Cương rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, khiến cả bầu trời vốn đang tĩnh lặng nháy mắt như bị cơn sóng dữ cùng vạn tia sấm sét làm rung chuyển. Tiếng thét vang vọng khắp Thủy Uyên Tinh!

Chưa đến ba khắc sau, hơn mười thân ảnh từ trong thành bay ra.

-Người nào dám dương oai giễu võ ở Thủy Uyên Tinh ta?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.