Đại hội bán đấu giá vừa kết thúc, những người đã trả gia đều đi vào trong hội trường. Lúc này, Lôi Cương đang bàn bạc với một gã nam tử trung niên. Trên tay hắn là một nhánh Vạn Niên Căn được cắt từ trong giới chỉ ra. Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của nam tử trung niên kia, Lôi Cương thản nhiên cười, nói:
-Đạo hữu, cứ tính giá của cây Vạn Niên Căn này trước đi. Nếu như thiếu, ta sẽ dùng vật phẩm khác bổ sung.
-Được rồi, được rồi. Để ta tính xem. Cây Vạn Niên Căn này là cây mười hai vạn năm, còn đáng giá hơn cả cây đem ra đấu giá, ước chừng giá mười tám ức. Thế nào?
Nam tử trung niên nhìn Lôi Cương, nói.
Lôi Cương vui vẻ, gật đầu. Không phải sau khi trả xong những món đồ hắn mua được vận còn ba ức chín nghìn vạn sao?
-Trừ đi Hắc huyền nguyên thạch, tổng cộng còn lại ba ức chín nghìn vạn. Đạo hữu có thể đổi lấy thần khí, thần đan. Nếu đạo hữu không ngại thì chúng ta lấy thần khí thượng phẩm địa giai trao đổi, thế nào?
Nam tử trung niên nói tiếp.
Lôi Cương sửng sốt, thần khí thượng phẩm địa giai ở hội bán đấu giá đã có không ít, hầu hết đều có giá hơn hai ức. Hắn liền nói:
-Thần khí gì? Có thể cho tại hạ xem qua được không?
Nam tử trung niên thản nhiên cười. Một bộ chiến giáp phát sáng chói lọi lơ lửng trong không trung, bộ chiến giáp này có màu vàng đất, nhưng lại khiến Lôi Cương cảm thấy rất ấn tượng. Hắn thầm than bộ chiến giáp này quả có khả năng phòng ngự phi thường. Lôi Cương gật đầu ngay. Được nam tử trung niên kia ra hiệu, hắn liền bỏ chiến giáp và thiết quyển Khai Thiên vào trong U giới. Lôi Cương hết sức vui vẻ, giá của Vạn Niên Căn quả đúng như hắn đã dự đoán. Bộ chiến giáp này có tác dụng rất lớn với Lôi Cương. Khả năng phòng ngự của hắn tuy mạnh, nhưng đối mặt với những người có tu vi cường đại, Lôi Cương vẫn không thể chịu nổi một đòn. Có được bộ chiến giáp này, khả năng phòng ngự của hắn sẽ còn mạnh hơn so với khi chỉ sử dụng khả năng phòng ngự của cốt lân giáp. Dù sao, cốt lân giáp hiện vẫn đang mạnh lên theo tu vi của hắn.
Thanh toán xong xuôi, Lôi Cương đanh định đi, thì nam tử trung niên kia lại gọi lại. Y nói:
-Đạo hữu, mỗi khi người tham gia hội bán đấu giá trả giá hơn mười ức đều trở thành thượng khách hoàng giai của đại hội bán đấu giá. Không biết có…
Lôi Cương suy tính, đại hội bán đấu giá này đã mở mang kiến thức cho hắn rất nhiều, nếu lần sau lại có, hắn sẽ lại phải nhờ đến Lý Long. Chưa kể thực lực của hắn hiện còn yếu kém, có thể trở thành thượng khách của đại hội bán đấu giá càng tiện a. Lúc này, Lôi Cương liền bàn tính về công việc của thượng khách với nam tử trung niên. Nửa canh giờ sau, Lôi Cương đi ra cửa của đại hội bán đấu giá. Lúc trước, hắn đã hẹn gặp Lý Long ở đây, giờ lão vẫn chưa xuất hiện. Lôi Cương đứng đợi lão.
Lôi Cương chợt cảm nhận được hai luồng khí tức bao phủ lấy hắn. Vẻ mặt vẫn bình thản, tựa như chưa hề biết gì, nhưng trong lòng hắn lại hết sức lo lắng. Nếu hắn đoán không nhầm thì hai luồng khí tức này chắc chắn là của Lệ Điễn và lão giả cũng trả giá Hắc huyền nguyên thạch kia. Lôi Cương hết sức hồi hộp. Tay Lệ Điễn này tuy thế nhưng là cao thủ trong bảng hồng hoang. Nếu y muốn giết hắn, thì hắn chỉ còn con đường chết mà thôi. Nhảy vào Hạo Huyền Lôi phủ chăng? Lôi Cương cân nhắc cẩn thận.
-Lưu lão đệ, bắt ngươi chờ rồi.
Giọng nói sang sảng của Lý Long vang lên. Lão tươi cười, đi từ trong hội trường bán đấu giá đi ra, tới trước mặt Lôi Cương. Đúng lúc này, vẻ tươi cười của Lý Long trở nên ngượng nghịu, lão nhìn về phía sau. Lệ Điễn nhe răng cười đi ra, mắt vẫn nhìn Lôi Cương chăm chú. Lý Long đứng bên cạnh Lôi Cương, chưa bỏ đi, cảnh giác nhìn Lệ Điễn.
-Tiểu tử, lão tử đã từng nói rồi, có mạng thì phải giữ, không giữ thì chỉ có mất.
Lệ Điễn nhe răng cười, nói, nghênh ngang bước tới.
Lý Lng ngây người, ý tứ của Lệ Điễn đã quá rõ ràng. Lão lo lắng nhìn Lôi Cương, nói:
-Lưu lão đệ, tên Lệ Điễn này có lẽ…Nhưng hiện giờ ngươi còn ở trong thành Thiên Nguyệt, Lệ Điễn sẽ không dám động đến ngươi đâu. Người của hội bảo hộ đại hội bán đấu giá sẽ bảo vệ người trả giá. Đương nhiên, nếu ngươi ra khỏi thành Thiên Nguyệt, bọn họ sẽ không còn phải làm nhiệm vụ ấy nữa. Có lẽ, trước tiên ngươi nên liên lạc với….
Vẻ mặt của Lôi Cương hết sức âm trầm. Hắn biết một khi rời khỏi thành Thiên Nguyệt, Lệ Điễn sẽ là người đầu tiên truy sát hắn. Với thực lực của y, y thừa sức bóp chết hắn như bóp chết một con kiến vậy. Ý của Lý Long là khuyên hắn nên gọi sư phụ sư tôn, nhưng tiền bối Minh Lôi là cường giả như thế nào, làm sao hắn có thể muốn liên lạc là liên lạc được? Hơn nữa, lúc trước tiền bối Minh Lôi đã nói sẽ không tùy tiện xuất thủ. Có lẽ hắn thực sự nên vào Hạo Huyền Lôi phủ một thời gian chăng?
Nhìn Lôi Cương biến sắc, Lý Long thở dài, nói:
-Nếu như quý sư tôn không tiện xuất hiện, thì chỉ còn cách đưa….
Lôi Cương run rẩy, thiết quyển Khai Thiên này cho dù thế nào cũng không thể đưa cho Lệ Điễn được. Lôi Cương thở dài, cảm kích nhìn Lý Long, nói:
-Đa tạ Lý lão ca, chuyện này không liên quan đến ngươi. Ngươi không cần phải dính vào. Ta sẽ tự có cách chạy trốn khỏi sự truy sát của tên Lệ Điễn này.
Nghe Lôi Cương nói vậy, Lý Long hết sức ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, lão lại cười nói:
-Ta đã biết Lưu lão đệ không đơn giản mà. Có điều, vì một khối Hắc huyền nguyên thạch mà đắc tội với cao thủ trong bảng hồng hoang thì thực không sáng suốt chút nào. Ngươi cầm khối thần thạch này đi, nếu thoát khỏi Lệ Điễn thì bóp nát nó. Chúng ta sẽ cùng đi thám hiểm. Thế nào?
Lôi Cương nhận lấy viên thần thạch trong suốt Lý Long đưa cho, cất vào trong U giới. Hắn nói:
-Đa tạ Lý lão ca.
Lý Long căn dặn một hồi rồi đi mất. Nhìn theo bóng Lý Long dần biến mất trong đoàn người, Lôi Cương thầm than, hắn vẫn chưa trách lão, dù sao, thực lực lão cũng đâu phải đối thủ của Lệ Điễn. Lão có thể làm như thế cũng rất đáng để Lôi Cương kết giao rồi.
-Tiểu bối, ngươi đã đắc tội Lệ Điễn rồi. Nếu ngươi giao Hắc huyền nguyên thạch cho lão phu, lão phu sẽ giúp ngươi hóa giải kiếp nạn này, thế nào?
Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Lôi Cương. Hắn quay đầu nhìn lão giả mặc hắc bào, ánh mắt hắn chợt lóe lên. Người còn lại theo dõi hắn chính là lão giả này. Lôi Cương cười nhạt, nói:
-Tại hạ tự có cách của mình.
Lão giả hiển nhiên không ngờ Lôi Cương lại trả lời như vậy, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, có điều thần thức của lão vẫn chưa từng rời khỏi Lôi Cương. Lão vừa rời đi, Lôi Cương cũng chỉ biết cười khổ, tự nhiên khi không lại đắc tội hai cường giả. Thực lực của lão giả mặc hắc bào này Lôi Cương không thể nhìn thấu được, cũng không biết được thực lực của lão, nhưng hắn cảm nhận được người này cũng không hề kém cạnh Lý Long. Lúc này, Long U Nhi cũng đi từ trong hội trường bán đấu giá đi ra, vẫn không hề để mắt đến Lôi Cương. Lôi Cương chợt nghĩ, nếu như hắn bỏ ra một nhánh Vạn Niên Căn, liệu có thể nhờ Long U Nhi đưa hắn rời khỏi nơi này hay không? Có thể giúp hắn chạy trốn sự truy sát của hai cường giả này hay không? Nhưng suy tính một hồi, Lôi Cương gạt ngay cách này đi. Trước chưa nói thực lực của Long U Nhi cũng cực kỳ cao, không phải người hắn có thể đối đầu được. Nếu như một khi nàng nảy ra ý định cướp của giết người, thì hắn muốn sống cũng khó.
Lôi Cương chợt nảy ra một ý định, liền nhanh chóng đi về phía tây thành Thiên Nguyệt. Nơi đây chính là Truyện Tống Trận của thành Thiên Nguyệt. Hắn còn chưa tới nơi, đã thấy lão giả mặc hắc bào đang đứng đó rồi.
Lôi Cương hết sức tuyệt vọng, chỉ còn cách đi vào Hạo Huyền Lôi phủ tránh né một thời gian. Hắn không tin bọn họ sẽ ở đây canh gác hắn cả đời được. Lúc này, Lôi Cương liền mở ra Hạo Huyền Lôi phủ, biến mất. Lão giả mặc hắc bào bất thần ngẩng đầu lên, lão chợt nhận ra bản thân không thể cảm nhận được khí tức của Lôi Cương nữa, càng không thể tìm thấy Lôi Cương ở đâu. Lão hết sức kinh ngạc, thần thức lan ra, bao phủ lấy toàn bộ thành Thiên Nguyệt.
Lệ Điễn đang ngồi canh giữ ở cửa thành Thiên Nguyệt cũng vậy, vẻ mặt y hết sức dữ tợn. Thần thức y vẫn tập trung vào Lôi Cương, y không thể tin được với tu vi của Lôi Cương lại có thể biến mất ngay như thế. Lệ Điễn cũng sử dụng thần thức kiểm tra khắp Truyện Tống Trận. Chỉ cần Lôi Cương vào Truyện Tống Trận, y sẽ bám theo, giết hắn, cướp đoạt khối thiết quyển ngay.
-Tiểu tử kia chẳng lẽ đã đi vào một không gian khác sao? Cho dù thế nào, chắc chắn hắn vẫn còn ở thành Thiên Nguyệt. Khối thiết quyển này là nhiệm vụ trưởng lão đích thân ủy thác cho ta, có phải liều mạng ta cũng phải hoàn thành.
Ánh mắt Lệ Điễn lóe lên, ẩn chứa cả sự kính nể và cuồng nhiệt. Nếu như các tu luyện giả khác nghe thấy, hẳn sẽ hết sức ngạc nhiên, Lệ Điễn nổi danh hung ác mà lại thuộc về một tông phái nào đó sao?