Niết Tranh quỷ dị đánh giá lão già này, bắt được vẻ ham muốn trong mắt lão, thần sắc gã trở nên quái dị:
- Viêm Long! Nuốt lão, lấy được chiến kỹ truyền thừa của lão sẽ giúp ích rất nhiều cho thực lực của ngươi. Trước kia, Viêm Long các ngươi với Chu Tước đã nuốt lẫn nhau. Hôm nay, lão cũng có dã tâm muốn nuốt chửng ngươi. Ta còn có việc cần đi giải quyết, đa tạ ơn giải cứu của ngươi. Ta đi trước.
Niết Tranh truyền âm cho Lôi Cương, lại nghe thấy lão nửa cười nửa không, nói:
- Lão Điểu, lão phu ta thấy ngươi mấy năm nay thực lực chẳng tiến triển gì, mà lại học được thói quanh co lòng vòng. Ta và Viêm Long chỉ cùng vào Huyền Độn Giới mà thôi, về phần ngươi nghĩ thế nào, thì đó là việc của ngươi, không can hệ gì đến ta.
Lão già Chu Tước cười ôn hòa đáp:
- Tranh lão quái, sau này lão phu chắc chắn sẽ đến tộc Toái Hư Vân Thú thăm hỏi ngươi.
Niết Tranh cười nhạt gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm lẩm bẩm:
- Đợi ngươi sống được hãy hay.
Tức thì, gã liền vội vàng rời đi.
Lão già Chu Tước cười nhìn Niết Tranh rời đi. Lão khẽ nghiêng đầu nhìn hai nam tử sau lưng, lãnh đạm nói:
- Hai ngươi đi trước đi.
- Dạ, trưởng lão!
Hai nam tử đó nhìn nhau một cái, lộ vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói thêm gì liền rời đi.
Lão già Chu Tước tươi cười đi về phía Lôi Cương. Người ngoài nhìn vào, trông lão với Lôi Cương như bạn tốt lâu năm không gặp vậy. Thấy Lôi Cương tỏ vẻ kinh ngạc, lão cười nói:
- Anh bạn trẻ, chắc cậu sinh ra ở nơi trục xuất hả. Có thể đạt đến trình độ như hiện tại quả thật không tồi. Ta là Hỏa Dục, trưởng lão thứ mười một của tộc Chu Tước. Tiên tổ của Viêm Long nhất mạch các ngươi cùng Chu Tước nhất mạch chúng ta đều sinh ra từ trong lửa. Suy cho cùng, thì chúng ta cũng có cùng cội nguồn.
Lôi Cương nhìn Hỏa Dục với vẻ mặt vô cảm, lãnh đạm nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng hắn có chút lưỡng lự. Nơi này là Huyền Độn Giới, mà tộc Chu Tước lại là một trong mười đại thần thú. Nếu giết chết trưởng lão tộc Chu Tước ở đây, thì chẳng phải đã đắc tội với tộc Chủ Tước sao? Niết Tranh đó nhìn như có ý tốt, thực ra lại là loại lòng lang dạ sói.
- À? Anh bạn trẻ, lão phu không có ác ý. Trước đây, việc Viêm Long nhất mạch các ngươi bị diệt tộc đã là điều ai ai cũng biết. Sự xuất hiện của ngươi nếu truyền ra ngoài, thì Huyền Độn Giới này không còn chỗ đứng cho ngươi đâu. Không bằng ngươi đến tộc Chu Tước chúng ta tiềm tu, ngươi thấy sao?
Lão đến trước mặt Lôi Cương, sắc mặt ôn hòa nói.
Vào trong Huyền Độn Giới, tu vi của Lôi Cương bị áp chế, mà phân thân Viêm Long lại chỉ là thần thú thiên giai hỗn độn, hiển nhiên không thể tạo nên bất kỳ uy hiếp nào cho Hỏa Dục này. Còn Niết Tranh tuy có dã tâm, nhưng việc nuốt đối phương có thể đạt được chiến kỹ truyền thừa mà gã nói không làm Lôi Cương động tâm chút nào. Hắn có thể sống sót được không phải là nhờ vào tu vi, cũng không phải chiến kỹ truyền thừa, mà là dựa vào nhục thể mạnh mẽ vô cùng, là nhục thể hùng mạnh đã giúp hắn có được ngày hôm nay.
Có điều, nếu Chu Tước này thật đúng như lời Niết Tranh đã nói, vậy thì Lôi Cương cũng không ngại dung nhập tu vi của lão vào không gian trong tim mình. Tức thì, hắn lãnh đạm nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, ta còn muốn đi du ngoạn Huyền Độn Giới một phen.
Vẻ mặt lão già Chu Tước hơi cứng lại, nhưng vẫn tươi cười như cũ, nói:
- Anh bạn nhỏ Viêm Long, ngươi phải biết, thực lực của thánh thú đã tàn sát Viêm Long nhất mạch các ngươi bao trùm khắp Huyền Độn Giới. Một khi ngươi xuất hiện, chắc chắn sẽ bị họ truy sát. Mà với tu vi của ngươi, thật sự rất khó sống sót à.
Lão già chu tước tỏ vẻ lo lắng, như thể đang lo cho tiền đồ của Lôi Cương vậy.
Lôi Cường thầm cười lạnh, đáp:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, ý ta đã quyết.
Bỗng chốc, hắn thấy sắc mặt của Hỏa Dục cứng đờ lại, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, lạnh lẽo nói:
- Tốt nhất đừng nên trở mặt quá nhanh, không tốt gì cho ngươi đâu!
Hỏa Dực biến sắc, gương mặt vốn hơi cứng lại phút chốc đã biến thành tím ngắt. Lão ngẩn ra nhìn Lôi Cương, căn bản không ngờ được Lôi Cương trở mặt còn nhanh hơn mình. Lửa trắng trên người lão phun ra, nhiệt độ trong không gian nhanh chóng tăng lên. Lão đã sống vô số năm, lời nói vừa rồi của Lôi Cương cũng làm lão cảm thấy nghi ngờ, nhưng nhìn kỹ hắn xong, lão vẫn không nhìn ra được chút manh mối gì, liền không chút nể nang gì, rồi nở nụ cười thâm hiểm nói:
- Đã vậy, lão phu cũng muốn xem xem trở mặt sẽ thế nào.
Đột nhiên, sắc mặt Hỏa Dục sững lại. Lão chợt phát hiện Lôi Cương đã biến mất một cách vô thanh vô tức khỏi tầm nhìn của lão. Lão cũng là loại giang hồ lão luyện, trong nháy mắt đã xuất ra lồng phòng ngự bao phủ toàn thân, nội thể không ngừng phát ra lửa trắng, cảnh giác xung quanh.
Ầm!
Một tiếng va đập mạnh vang lên. Thân thể Hỏa Dục bất ngờ bị hất ngược trở lại, một lực hùng mạnh trực tiếp đánh tan phòng ngự của lão. Hỏa Dục biến sắc, lão đang muốn cố đứng vững lại thì phát hiện lồng phòng ngự đã tan nát. Mọi thứ đều phát sinh trong nháy mắt, nhanh đến nỗi lão căn bản không thể đưa ra phản ứng gì. Đợi lúc lão miễn cưỡng vững người lại được, còn chưa kịp gọi tiếp ra lồng phòng ngự, thì một lực mãnh liệt không thể tưởng được đã tuôn ào ào vào nội thể lão. Lão thậm chí còn nghe thấy được những âm thanh như tiếng nước lũ đập vào núi lớn.
- A!
Hỏa Dực kêu lên thảm thiết. Lão bị hất ngược lại, trong lòng vừa chấn động, vừa nổi giận điên cuồng. Lão căn bản không nhìn thấy ai đã công kích mình. Nặng nề rơi xuống đất, thân thể lão chợt hóa thành Chu Tước, hót lên một tiếng vang trời:
- Là ai đang đánh lén lão phu!
Việc đã đến nước này, lão còn không hề nghĩ đó là Lôi Cương. Lão rất tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, cũng biết rõ phương thức công kích của Viêm Long nhất mạch. Lực lượng biến thái đến vậy khiến lão thật sự chấn động. Lão không tin là một Viêm Long nhỏ nhoi lại có thể làm được.
Cặp mắt khổng lồ quét quanh bốn phía, Hỏa Dục căn bản không cảm thấy xung quanh có chút khí tức nào khác thường, còn Lôi Cương thì như bốc hơi mất rồi vậy. Lão hót lên mấy tiếng, hấp thu linh khí trong không gian để phục hồi thương thế, nhưng vẫn không ngừng đề phòng. Sau mười hơi thở, Hỏa Dực còn chưa thấy ai xuất hiện, lửa giận trong lòng bốc lên hừng hực. Lúc này lão vẫn không nghĩ đó là Lôi Cương, nhưng lại cho rằng, một thần thú nào đó đã nhắm vào Lôi Cương, nên mới đánh trọng thương lão, hòng cướp đi Lôi Cương. Ngay khi lửa giận trong lòng lão đang tăng lên, thì thân thể lão lại đột nhiên bị lực lớn đánh trúng.
Lúc này, Họa Dục đã thực sự nổi giận, hót lên điên cuồng, không gian cũng theo đó trở nên sôi sục, linh khí của cả tinh cầu tuôn ào ào vào Hỏa Dục. Tinh cầu này là một tinh cầu nhánh của tộc Chu Tước, mà Hỏa Dục lại là người trấn thủ tinh cầu này. Giờ bị kẻ khác đánh lén hết lần này đến lần khác, bảo sao hắn không nổi giận cho được?
Càng lúc càng nhiều lực hệ Hỏa ngưng tụ vào nội thể Hỏa Dục. Thương tích còn chưa hồi phục, lão đã điên cuồng ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị bộc phát ra một đòn mạnh nhất.
Vận hành thuật ẩn hơi thở, Lôi Cương lúc này đang điên cuồng di động xung quanh Hỏa Dực, tốc độ nhanh đến mức thần thức cũng không thể bắt kịp được. Hắn đang tìm kiếm điểm yếu của Hỏa Dục. Toàn thân tộc Chu Tước phủ đầy lông vũ, những lông vũ này lại là phòng ngự cực mạnh, công kích tuy có thể khiến nhục thể bị thương nặng, nhưng không thể gây tổn thương đến gân cốt được. Cuối cùng, hắn chuyển hướng mục tiêu về phía đôi mắt của Hỏa Dục. Hắn phát hiện chỉ có phần mắt là phòng ngự kém nhất.
Trong lúc Hỏa Dục đang hót vang lên, thì hai quyền ẩn chứa lực dung hợp hai mươi sáu trọng kình đã đập lên mắt lão.
Uỳnh uỳnh!
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Thân thể chu tước khổng lồ của Hỏa Dực bị hất ngược lại, phần đầu đã bị vỡ nát. Lão còn chưa kịp thở, thì Lôi Cương đã bay thẳng vào trong người lão. Vì thân chu tước của lão quá khổng lồ, Lôi Cương không cách nào gây thương tổn đến cương anh của lão được, nên đành phải vào trong nội thể của lão. Nội thể của lão như một biển lửa mênh mông, nhưng cùng là thần thú hệ Hỏa, Lôi Cương không hề sợ hãi, mà đến thẳng chỗ của cương anh. Hắn đánh ra song quyền, Hỏa Dực vụt mở mắt, còn không kịp kêu lên thì đã bị hồn bay phách tán. Lôi Cương lập tức ngồi xuống, hấp thu lực lượng hệ Hỏa tinh thuần vô cùng, hội tụ vào trong tim mình.
Nhục thể của Lôi Cương đã đạt đến một điểm cực hạn, muốn đột phá là rất khó khăn. Chỉ có cường hóa không gian trong các bộ phận tương ứng với sáu hệ trong nội thể mình, hắn mới có thể gián tiếp nâng cao lực lượng của nhục thể. Mà ở một giới thần thú hoành hành như Huyền Độn Giới này, thần thú mạnh mẽ chắc chắn không ít. Hơn nữa, thần thú đều có thiên phú riêng, thành tựu của họ lại vượt xa người tu luyện. Nếu nói cường giả đại tôn Hồng Hoang, Thái Cổ rất ít, vậy cường giả đại tôn của Huyền Độn Giới thì lại không phải số ít, điều này có liên quan rất lớn đến thiên phú của thần thú.