Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã được chín năm. Xung quanh Thành Địch Ngược tập trung vô số người tu luyện, tuy rằng bọn họ nhắm mắt tu luyện nhưng từ bên ngoài có thể thấy được những tiếng hít thở nặng nề, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa thật sự tiến nhập trạng thái tu luyện.
Không chỉ có bọn họ, bất luận một người tu luyện nào trong Huyết Ngục cũng đều như vậy cả. Có không ít vị khách của Thành Địch Ngược là những trưởng lão từ trong ngũ hành bảo tháp đi ra, đợi thời điểm cái khe sấm chớp mưa bão đến, thời gian càng gần như càng khiến người ta bị hành hạ thêm.
Sau một năm nữa là lúc quyết định sự sống cái chết, làm sao không khiến cho người tu luyện bọn họ lo lắng cho được? Trong gian phòng trên tầng thứ hai tính từ trên xuống của bảo tháp hệ mộc thuộc ngũ hành bảo tháp, một gã thanh niên đang ngồi xếp bằng bỗng mở mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ kích động lẫn lo lắng. Lập tức, hắn đứng dậy, mở cửa phòng, nhảy xuống cầu thang, chạy ra khỏi bảo tháp hệ mộc. Lão nhân bên cạnh vị thanh niên cũng mở mắt, trong mắt có ẩn chứa nụ cười, lập tức biến mất.
Người thanh niên chạy ra khỏi bảo tháp hệ mộc chính là Lôi Cương, sau chín năm liền tu luyện trong tháp.
“Tiểu Giác, ngươi ở đâu? Lại đây nhanh lên!” Trong đầu Lôi Cương lo lắng nói.
"Phụ thân, làm sao vậy?" Một con linh thú năm màu sắc hiện lên trước mặt Lôi Cương, với ánh mắt khó hiểu.
“Bao bọc lấy ta nhanh lên, ta muốn ra khỏi đây, ta phải đi độ kiếp!” Tiếng của Lôi Cương lo lắng vô cùng. Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn trời. Đôi mắt Tiểu Giác sáng ngời, hóa thành ánh sáng năm màu sắc bao phủ lấy Lôi Cương, đưa hắn chạy ra khỏi kết giới.
Lôi Cương hiện ra lơ lửng trên không trung, sau khi hít thở một hồi, ngẩng đầu nhìn về hướng chỗ bầu trời nổi mây đen sì mà không khỏi thở gấp, mặt cũng kích động ửng hồng. “Mình phải độ kiếp, cuối cùng mình cũng có thể đột phá được Cương vương Thiên Giai, đạt được Cương quân sao?” Lôi Cương kích động lẩm bẩm nói.
"Sư tôn. . ." Ngay lúc Lôi Cương nhìn lên trời đầy mây thì có tiếng nói vang lên. Một gã nam tử mặc áo đen hiện lên ngay trước mặt Lôi Cương, nhìn hắn đầy kích động.
“Ngu Đao …” Lôi Cương nhìn về phía gã nam tử áo đen, hiểu ý cười nói: “Ta phải độ kiếp đã. Sau khi xong sẽ nói chuyện với ngươi!”
Gã áo đen gật đầu, lập tức lùi lại cả cây số, hai mắt mong chờ nhìn vào Lôi Cương, chờ mong Lôi Cương độ kiếp đạt tới Cương quân, để xem sẽ mạnh đến cỡ nào.
Mây đen trên bầu trời ngày càng nhiều. Bầu không khí Thành Địch Ngược càng trở nên áp lực, không ít người tu luyện đều đi ra xem. Vô số người tu luyện trong Thành Địch Ngược mở hai mắt nhìn vào bóng người trên bầu trời, trong đó không thiếu ánh mắt chứa vẻ đố kị lẫn ước ao. Từ Cương vương đạt tới Cương quân là một bước đỉnh cao, bước qua đó là cả một lĩnh vực mới, nhưng đã ngăn trở vô số người tu luyện.
“Không sai, Ngu Đao lão ca, ta nghe nói sư tôn của ngươi trăm năm trước là Cương vương Huyền giai, mà lúc này đã đến được độ kiếp, quả thực tư chất khiến bao kẻ ước ao!” Lúc Ngu Đao đang nhìn Lôi Cương thì một âm thanh vọng vào tai lão. Địch Ngược chậm rãi hiện lên bên cạnh Ngu Đao, ánh mắt ôn hòa nhìn Lôi Cương ở phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lập tức, lần lượt xung quanh hai người hiện ra không ít người, thế những không ai dám đứng gần trong vòng hai mươi thước. Địch Tàn, Quân Dật, Quân Vô, Địch Tuyết, Ngu Huân cùng toàn bộ gia chủ của mười thôn trang lớn đều đến, cả đám đều kinh ngạc nhìn về phía Lôi Cương. Mà trong đó sắc mặt Quân Vô có gì đó âm trầm, ánh mắt sắc bén, hai tay nắm chặt, sát khí nổi lên trong lòng. Lôi Cương càng trở nên mạnh mẽ, khiến Quân Vô càng cảm thấy áp lực gấp bội.
“Hắn…hắn…đã phải độ kiếp rồi sao? Làm có thể như thế được? Lúc đầu mới chỉ là Kiếp Cương vậy mà hơn hai trăm năm đã độ kiếp rồi?” Địch Tuyết che miệng lại nói với vẻ không tin nổi. Địch Tàn và Quân Dật nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt pha lẫn vẻ hối hận. Lúc trước nếu mà giết hắn, thì bây giờ đã bớt nhiều việc, liền sau đó hai người kính nể nhìn về chỗ Địch Ngược và Ngu Đao.
“Rầm, rầm…” trong không trung vang lên tiếng động ầm ĩ, những ánh chớp lóe lên liên tục từ trong mây đen, tiếng sấm thì vang vọng đất trời.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng trên không trung. Hai mắt nhìn bầu trời, vận cương khí hòa với nội kình tạo ra một vòng cương khí, một vòng nội kình bao phủ toàn thân. Lân giáp trên người Lôi Cương cũng hiện ra, Lôi Cương lẳng lặng chờ Lôi kiếp giáng xuống.
Nhìn Lôi Cương gọi ra lân giáp, ánh mắt Địch Ngược trở nên kinh ngạc, có chút khiếp sợ. Nhưng Địch Ngược cũng không hỏi Ngu Đao mà nhìn chăm chú vào Lôi Cương, trầm mặc không nói gì.
“Rầm rầm…” tiếng sấm không ngừng vang lên, chớp lóe lên trong đám mây đen thùi lùi, dường như thiên lôi đang hiện ra.
Trong khi Lôi Cương chờ đợi, vô số người chăm chú theo dõi thì một con rồng màu tím từ trong đám mây đen sì đánh vào người Lôi Cương.
Lôi Cương đã chuẩn bị tốt từ lâu, nhưng lúc bị sét đánh cũng cảm thấy bị áp lực vòng cương khí, vòng nội kình đều bị nghiền nát. Trong lòng Lôi Cương hoảng hốt. Tại sao hôm nay độ kiếp lại mạnh đến như vậy?”
“Chuyện gì vậy?” Ngu Đao nhíu mày nhìn lên phía trước lầm bẩm.
“Có phần hơi lỳ lạ, mới đạo thiên lôi thứ nhất đã kinh khủng như vậy!” Ánh mắt Địch Ngược cũng trở nên nghi hoặc, nhìn về phía trước nói. Lập tức Địch Ngược quay mắt sang cười nói: “Ngu lão ca! Sư tôn của ngươi đúng không phải người thường, mới đạo thiên kiếp thứ nhất mà đã mạnh như vậy, rất ít gặp.”
Khóe mắt Ngu Đao co giật, sắc mặt trở nên ngưng trọng lẫn âm trầm.
Không ít người tu luyện cảm nhận được mức độ khủng khiếp của đạo thiên kiếp thứ nhất liền cười mỉm. Còn Quân Vô thì nhe răng cười.
“Ầm ầm…” tiếng sấm sét càng ngày càng vang dội trên bầu trời, mỗi lúc càng nhiều hơn, Lôi Cương gia cố lại hai vòng phòng ngự, toàn thân tập trung cao độ, chờ đợi đạo thiên lôi thứ hai
“Đoành…” Một đạo thiên lôi đánh xuống đúng đỉnh đầu Lôi Cương, hai vòng phòng ngự bị nghiền nát, Lôi Cương bị tụt xuống thấp hơn mười mét, khí huyết sôi trào nhưng hắn cố nhịn lại, Lôi Cương không khỏi thầm mắng mỏ, khi mình độ kiếp từ cương anh lên kiếp cương cũng là như vậy, lần này càng biến hóa nhiều hơn. Mới đạo thứ hai mà đã mạnh như vậy trong khi phía trước còn phải chịu bảy mươi chín lần nữa, thì sẽ mạnh đến cỡ nào? Trong lòng Lôi Cương lo lắng, sự tự tin trước đây biến mất hết.
Khi Lôi Cương độ kiếp từ Cương vương lên Cương quân, phải chịu bảy mươi hai lần sét đạo, mỗi một lần mức độ lại mạnh hơn. Điều đó khiến cho có người trong lòng hoan hỉ, có người thì lo lắng.
“Đoành…”
“Đoành…”
Thiên Lôi không ngừng đánh xuống, hết lần này đến lần khác, không có thời gian cho Lôi Cương thở dốc, chưa đầy nửa canh giờ đã đánh được mười lần, Lôi Cương không nhịn được khí huyết sôi trào, ói ra máu.
Lúc này, lân giáp toàn thân trên người Lôi Cương cháy đen, có thêm sắc tím quấn lấy Lôi Cương, giống như là đi xuyên qua lân giáp tiến nhập vào cơ thể Lôi Cương.
“Ngu lão ca, trong khi độ kiếp, tốt nhất là không nên quấy rối, nếu không sẽ khiến người độ kiếp gặp bất lợi. Tu vi có thể vĩnh viễn bị đình trệ tại Cương vương Thiên giai, thậm chí vĩnh viễn không đột phá được, đến lúc đó…” Địch Ngược như là nhìn thấu Ngu Đao đang tìm cách, chậm rãi nói ở bên cạnh, trên mặt có chút ý cười.
“Không qua rồi, không qua rồi…” Địch Tuyết nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhìn toàn thân cháy đen của Lôi Cương oán hận nói. Quân Vô đứng bên cạnh cũng nghe thấy, đôi mày khẽ nhướng lên một chút. Nếu lúc này Lôi Cương không độ kiếp thanh công được cũng chẳng có gì tốt hơn. Lôi Cương còn sống vẫn khiến Quân Vô cảm thấy không tự nhiên. Dường như trong lòng Quân Vô mọc ra một thứ giống như cái u ác tính, một ngày chưa diệt được thì cảm thấy không yên.
Hai mắt Ngu Huân nhìn chăm chú vào Lôi Cương, không hiểu vì sao nghe được tiếng Địch Tuyết thì thào trong lòng nàng có chút phản cảm. Đôi mắt đẹp của Ngu Huân chăm chú nhìn vào Lôi Cương có chút phức tạp.
“Đoành…” Đạo thiên lôi thứ mười một đánh xuống, Lôi Cương kêu lên một tiếng, phun ra máu, lân giáp trên lưng nứt ra một đường. Tia sét kinh khủng trong nháy mắt tiến nhập vào trong cơ thể Lôi Cương. Lôi Cương cảm thấy như là bị xé ra làm hai mảnh, mà lúc này tự dưng chân phải Lôi Cương phóng ra một ánh sáng tím nhạt lúc ẩn lúc hiện rất lỳ lạ.
“Tuân theo ý trời, luyện thân thể hóa thành lôi, uy lực có thể trảm thần, vượt ra khỏi ngũ hành, trở thành Lôi giả. Lôi là dương, Hư là âm, lôi không thuộc ngũ hành trong trời đất, thoát ngũ hành” Trước khi hôn mê, Lôi Cương nghe thấy những lời này vang lên trong óc.