Thể Tôn

Chương 360: Chương 360: Giam cầm






Trong Nê hoàn cung của Lôi Cương. Thần hồn của Lôi Cương ngưng tụ thành hình người nhỏ, mắt dại ra nhìn tình cảnh trong Nê hoàn cung.

Thần hồn của Minh đế màu vàng đất lúc này đang bị bốn con thần long cuốn lấy hai chân hai tay, tình cảnh này khiến Lôi Cương có một ảo giác dường như trở lại Thôn Lôi Kiếm, khi gặp được sư tôn Thái Huyền thì tình cảnh cũng giống như vậy. Khi đó thần hồn cực lớn của sư tôn cũng bị bốn con thần long khổng lồ cuốn lấy như thế này.

Trong lòng Lôi Cương bỗng chấn động, khi mình đi ra khỏi không gian kia thì hai chân hai tay cũng có bốn con thần long như vậy, nói cách khác bốn con thần long này đã theo vào trong người mình, hơn nữa cũng giống hệt bốn con cắn sư tôn. Mà bây giờ, bốn con thần long có thể vây giữ thần hồn hùng mạnh của Minh đế, có thể thấy được là không giống như trước nữa, lẽ nào bốn con thần long này là bốn con cắn sư tôn? Mình có năng lực nhốt nó sao?

Lôi Cương không khỏi lâm vào trầm tư.

Đúng như Lôi Cương suy nghĩ, bốn con thần long có thể quấn lấy thần hồn của Minh đế, nguyên nhân rất lớn là bởi vì bốn con thần long này có quan hệ với thế giới bốn màu sắc. Tuy bốn con thần long nhỏ này không thể nào so sánh với bốn con thần long lớn, thế nhưng uy lực cũng không thể bỏ qua được, cũng đủ để vây giữ thần hồn của Minh đế.

Lúc này, Minh đế vừa giận vừa sợ nhìn bốn con thần long đang quấn lấy mình, trong lòng khiếp sợ. Minh đế ngang dọc Cửu U giới bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, hai mắt Minh đế trừng lên nhìn Lôi Cương nói: “Tiểu bối, ngươi dám nhốt bản đế sao? Thả bản đế ra, nếu không bản đế nhất định khiến ngươi hồn tiêu phách tán.”

Lôi Cương đang trong trạng thái trầm tư bỗng tỉnh lại, nhìn vẻ mặt tức giận của Minh đế, Lôi Cương cười nhạt vài tiếng nói: “Minh đế, ta có ý tốt để thần hồn cho ngươi mà ngươi lại muốn chiếm đoạt thần hồn của ta. Hóa ra vua của một giới cũng chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi. Hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được sao?” Thần hồn Lôi Cương biến thành người nhỏ nhìn bốn con thần long nói.

Thần hồn của Minh đế run lên, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Cương nói: “Lẽ nào ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn sự truy sát của Cửu Xá? Chỉ cần ta không còn ở trong đại điện của Cửu Minh, e rằng người thứ nhất Cửu Xá tìm chính là ngươi. Đến lúc đó, tu vi của ngươi có thể chống lại sự truy sát của Cửu Xá sao? Cương thánh Thiên giai đủ để càn quét toàn bộ Cửu U giới, kể cả môn phái do hai tên tiểu tử U Hoàn, Địa Long tạo ra cũng chẳng uy hiếp được lão.”

Trong lòng Lôi Cương chấn động, nghĩ đến Cửu Xá là Cương thánh Thiên giai, cứ như có một ngọn núi đặt trong lòng Lôi Cương, thậm chí lúc này đối mặt với thần hồn của Minh đế cũng không có loại cảm giác này. Chuyện Minh đế hùng mạnh đã là chuyện lúc trước, lúc này Minh đế bị thương nặng trong mắt Lôi Cương không bằng Cửu Xá. Thấy Lôi Cương nhíu mày, khóe miệng Minh đế nhếch lên cười một cách phức tạp. Một Ngũ Đế thời xưa mà bây giờ phải đi uy hiếp một tên tiểu bối. Minh đế nhìn bốn con thần long, bốn con này dường như ẩn chứa một lực giam cầm vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa Minh đế cảm nhận được, tu vi của thần hồn bị hút về phía bốn con thần long, bốn con thần long này giống như là đang chiếm đoạt tu vi của mình. Không phải Minh đế chưa hề nghĩ tới chuyện trốn, chỉ cần ở trong cơ thể của tiểu tử này, rồi báo cho Cửu Xá, như vậy cũng tuyệt đối an toàn rồi. Thế nhưng lão có dùng toàn bộ sức lực cũng không thể nào giãy ra khỏi bốn con thần long, vốn dĩ thần hồn của lão đã yếu đuối, bây giờ còn bị bốn con thần long cuốn lấy, chờ hút hết tu vi thì coi như lão cũng hồn tiêu phách tán. Đây là chuyện mà Minh đế không muốn thấy.

Nghĩ đến đó Minh đế không khỏi nhìn Lôi Cương. Rõ ràng chỉ là một tiểu tử Cương đế Hoàng giai mà lại có những con thần long kỳ dị như vậy vây lấy mình. Hơn nữa Cương anh màu tím kia lại có thể hóa thành bốn con thần long, tiểu tử này lại có nhiều bí mật như vậy sao? Dần dần, Minh đế phát hiện, càng nhìn tiểu tử này lại càng nhìn không thấu, trong lòng Minh đế không khỏi khiếp sợ, chính mình không nhìn thấu được tiểu tử này sao?

Làm sao như thế được? Trong lòng Minh đế kinh ngạc vô cùng. Lúc này Minh đế cũng có chút lo lắng, tuy nói bốn con thần long chỉ có thể giam giữ mình nhưng đồng thời cũng chậm rãi hấp thu lấy thần hồn của mình, một thời gian sau sẽ có hại cho mình. Nghĩ đến chuyện đó, Minh đế lâm vào trầm tư.

Trong Nê hoàn cung, hai người đều lâm vào trầm tư.

Còn ở bên ngoài đại điện Cửu Minh, Cửu Xá đang đi tới đi lui trước cửa, anh mắt có vẻ khẩn trương lẫn chờ mong vô cùng. Đối với Cửu Minh, trong lòng Cửu Xá chỉ có kính nể, thậm chí có thể nói là sùng bái. Trước đây Cửu Xá chỉ ở dưới một mình Cửu Minh, cho đến hôm nay Cửu Xá đã trở thành cao thủ đỉnh cao ở Cửu U giới, thế nhưng đối với Cửu Minh thì sùng bái không giảm mà còn tăng, nằm mơ Cửu Xá cũng nhìn thấy thời Liên minh Cửu Minh huy hoàng ngày xưa. Hùng mạnh như vậy mới là cái trong lòng Cửu Xá chờ đợi. Những năm gần đây Cửu Xá ngụy trang dưới Liên minh Cửu U, âm thầm phát triển thế lực, hiện giờ đã đủ để ngang bằng với U Phủ, Địa Linh Tông. Nhưng Cửu Xá biết rõ thực lực như vậy không có khả năng xưng bá toàn bộ Cửu U giới.

Cửu Xá không phải chưa nghĩ qua chuyện này, chính mình tạo dựng thế lực Liên minh Cửu Minh, thế nhưng sau vài lần Cửu Xá thử làm thì hiểu ra cả đời lão cũng không thể đạt được đỉnh cao như vậy. Tu vi của lão tuy đạt được Cương thánh Thiên giai nhưng còn một khiếm khuyết đó là cái tâm người thống soái. Lúc trước Liên minh Cửu Minh có thể độc bá Cửu U giới đó là do có Minh đế đại diện, người thống soái như Minh đế khiến các đệ tử của Liên minh Cửu Minh tâm phục khẩu phục. Nếu Minh đế muốn ai đó chết, chỉ cần một câu nói, người đó sẽ tự sát. Đây chính là khiếm khuyết của Cửu Xá.

Muốn một lần nữa có được huy hoàng ngày xưa, Cửu Xá tình nguyện nhận làm bề tôi.

Cửu Xá đứng đợi trong lo lắng, vài lần muốn vào trong, nhưng đều phải kiềm chế.

“Ầm, ầm…” tiếng động như sấm rền vang lên, cả người Cửu Xá chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình dánh cao to từ trong cửa đi ra. Thần thức xuất ra, Cửu Xá quỳ hai gối xuống đất, hô to: “Cửu Xá cung nghênh Minh đế.”

“Được, Cửu Xá, ngươi làm tốt lắm!” người cao mở miệng nói, giọng điệu ôn hòa.

Nhưng Cửu Xá bỗng giật mình, lẽ nào sự việc có gì chuyển biến?

“Bản đế lệnh cho ngươi trong vòng thời gian ngắn làm cho toàn bộ các đệ tử của Liên minh Cửu Minh tăng cao một bậc, sau một thời gian nữa ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi lui xuống trước đi, bản đế cần tu luyện một thời gian.” Giọng điệu hồn hậu của người cao to lộ ra vẻ tang thương nói, hai mắt sắc bén như kiếm khiến trong lòng Cửu Xá hơi sợ hãi.

Cửu Xá lớn tiếng nói: “Vâng, Minh đế.” Lập tức thân thể nhoáng lên, bay xuống chân núi.

Cửu Xá vừa bay trong lòng vừa âm thầm lẩm bẩm: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao Minh đế vẫn không có vẻ gì là vui vẻ? Trái lại còn có vẻ như là trách cứ lão? Chẳng lẽ tên tiểu tử Cương Ma phản kháng lại? Vậy thần hồn của tiểu tử Cương Ma đâu?” Trong lòng Cửu Xá nghi ngờ, nhưng cũng không dám quay trở lại hỏi, chỉ ôm lấy nghi vấn xuống núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.