Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Ma tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, gã hỏi:
- Tiểu Cương! Bây giờ, rốt cuộc tu vi của ngươi đã đạt đến cấp độ nào rồi? Ngày xưa, ta ở Thái Cổ giới đã nghe thấy tu vi của ngươi là hỗn độn huyền giai mà một quyền đánh bại hộ pháp hỗn độn địa giai. Việc này có thật không? Với lại, tu vi của Vẫn Dịch cũng đạt tới đỉnh của hỗn độn địa giai, dù có ở hỗn độn thiên giai cũng không bắt được y.
Lôi Cương nhìn Lôi Ma chăm chú, trầm ngâm một hồi, rồi tươi cười, nói:
- Ca, ngươi có thể thử một lần.
Sắc mặt Lôi Ma cau lại, ánh mắt lộ ra sự vui vẻ nhìn Lôi Cương, rồi lại nghiêm nghị nói:
- Được! Mong người dốc hết toàn lực, ta cho ngươi một chiêu.
- Ngươi cũng thế nhé! Chính ta sẽ cho ngươi một chiêu.
Lôi Cương tươi cười nói.
Lôi Ma vô cùng ngạc nhiên nhìn Lôi Cương, cũng không nói nhiều, sát khí toàn thân lượn lờ, một thanh hắc kiếm đầy sát khí từ trong lao ra, nhanh chóng bắn về phía Lôi Cương. Lôi Ma vẫn chưa hề di chuyển. Dù sao, Lôi Cương là thân đệ đệ của gã, gã không dám sử dụng hết toàn lực ngay từ đầu, chỉ thăm dò một phen. Sát khí của gã ngưng tụ thành kiếm, uy lực bất thường. Nếu Lôi Cương thực sự chỉ là hỗn độn huyền giai, thì chắc chắn sẽ chết.
- Ca, ngươi vẫn chưa đem hết toàn lực. Mặc dù không biết thực lực của ca ra sao, nhưng cao thủ hỗn độn thiên gai rất khó làm ta bị thương.
Lôi Cương tự tin nói, sát khí ngưng thành hắc kiếm đùng là bắn thẳng vào ngực hắn, nhưng rồi lại biến mất.
Lôi Ma giật mình, hít một hơi thật sâu, nhìn Lôi Cương vạm vỡ đứng trong không trung, thì nhất thời hoảng hốt. Cường giả hỗn độn huyền giai cũng có khó làm hắn bị thương sao? Tiểu Cương đã đạt tới mức đại tôn rồi sao? Làm sao có thế? Sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt Lôi Ma lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Nói một cách nghiêm túc, thì ta không bao giờ xem thường người.
- Ừ! Ta đã tiếp nhận một chiêu của ngươi rồi,.Ca, ngươi còn không đem hết toàn lực phòng ngự ta đi.
Lôi Cương nhếch mép cười. Trong lúc này, hắn không phải là kẻ giận dữ đã giết chết Hỏa Huyền tông, cũng không phải là ma đầu sát nhân trong thành Tử vong kia, cũng không phải trưởng lão của bộ tộc Cổ Tu, lúc này, hắn chỉ là đệ đệ của Lôi Ma.
Lôi Ma gật đầu, rồi mạnh mẽ lùi lại mấy bước, đồng tử gã đột nhiện co rụt lại. Gã phát hiện ra Lôi Cương đã biến mất, thần thức hắn nhanh chóng lan ra, nhưng rồi lại sợ hãi phát hiện ra, thần thức của mình không có cách nào bắt được khí tức của Lôi Cương, như thể hắn đã bốc hơi. Cơ thể Lôi Ma rung lên mạnh mẽ, rồi xoay người lại, nhưng đã thấy khuôn mặt tươi cười của Lôi Cương đang nhìn mình. Hắn nói:
- Ca, nếu ngươi là kẻ thù, thì ngươi đã chết rồi.
- Nếu ngươi là kẻ thù của ta, ngươi cũng đã chết rồi.
Ánh mắt Lôi Ma lóe lên, trầm giọng nói. Lôi Cương sửng sốt, hắn cũng phát hiện ra, từ bao giờ tay của Lôi Ma đã tìm thấy bụng của mình.
Sắc mặt Lôi Cương nghi ngờ nhìn Lôi Ma. Tay phải Lôi Ma khẽ động đậy, tiến vào bụng của Lôi Cương để thăm dò, mà Lôi Cương không mảy may cảm thấy đau. Một cảm giác chết choc bao phủ toàn thân hắn, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể chợt xuất hiện một lực hút, cương anh trong đan điền bị hút vào trong đó. Chỉ thấy, khi Lôi Ma rút tay ra, thì trong tay gã cầm một bóng người sáu màu, đó là cương anh của Lôi Cương.
- Điều này…điều này làm sao có thể?
Lôi Cương kinh hãi nhìn cương anh của mình bị Lôi Ma cầm lấy, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đừng bao giờ xem thường bất cứ ai. Ta ở Thái Cổ giới mấy năm nay, đã gặp qua nhiều hạng người lớn mạnh, mặc dù tu vi của bọn họ kém ta, nhưng thủ pháp tấn công của bọn họ thì khó mà đề phòng được.
Lôi Ma nghiêm nghị nói, rồi đem cương anh của Lôi Cương trả lại trong đan điền.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn Lôi Ma, lần đầu gặp phải kiểu tấn công như vậy, đúng là đã coi thường phòng ngự thân thể của mình, trực tiếp lấy cương anh sao? Tấn công như vậy, quả thực khủng khiếp.
Lôi Ma đang muốn nói điều gì đó, thì cợt ngẩng đầu nhìn không trung, thấp giọng nói:
- Tiểu Cương, ngươi về thành Vẫn Tinh trước đi.
Lôi Cương nghe vậy thì cũng nhìn bầu trời, không suy nghĩ nhiều mà liền vội rời đi khỏi nơi này. Không lâu sau đó, bầu trời chợt hiện ra một khe nứt, một bóng người hiện ra trước mặt Lôi Ma. Bóng người này nhìn Lôi Cương đang rời đi phía trước, nói:
- Ma, còn đây là bằng chứng để vào động phủ của Đạo Hoang, ngươi nhận lấy đi. Đã mấy thập niên, vi sư truyền cho ngươi một bí thuật, ngươi đa lĩnh hội tốt.
Bóng người xuất ra một tiểu tháp sáu màu, rồi đưa cho Lôi Ma.
Lôi Ma vẫn chưa cầm lấy, mà nói:
- Sư Tôn, Ma không muốn vào động phủ Đạo Hoang.
Ánh mắt màu đỏ của bóng người cau lại, nhìn Lôi Ma chằm chằm, rồi nói:
- Ma, ngươi cố gắng đã nhiều năm như vậy, động phủ Đạo Hoang đã mở, dù thế nào thì vẫn phải vào.
- Sư tôn, tâm Ma đã quyết!
Sắc mặt Lôi Ma kiên đinh, không đổi, nói.
- Người…
Ánh mắt của bóng đen lập lòe, lộ ra sát khí, nhưng chỉ là chợt lóe rồi thôi. Sau khi im lặng một lúc lâu, bóng đen lại nói:
- Ma nhi, chắc chắn người cho rằng Lôi Cương cũng sẽ vào động phủ Đạo Hoang, nên không muốn tranh giành với hắn, phải không? Đầu tiên, không nói tới lần này có quá nhiều người vào động phủ Đạo Hoang, nhưng ai có thể đi qua, điều đó còn không biết. Hơn nữa, một khi ngươi đạt được Đạo Hoang truyền thừa, thì tu vi của ngươi chắc chắn sẽ tăng vọt, thậm chí có thể đạt tới đại tôn. Đây là cơ hôi vàng. Vi sư hi vọng, người không bỏ qua nó. Hơn nữa, sư tôn sẽ ở trong cơ thể của ngươi, khiến ngươi chắc chắn đạt được Đạo Hoang truyền thừa để được lên cao mấy thành.
Ánh mắt Lôi Ma nghiêm nghị, rồi ngay lập tức lại nhắm lại. Ánh mắt đỏ của bóng đen lại nhìn Lôi Ma, rồi lại rơi vào trong suy nghĩ, mơ hồ như hiện lện sát khí và vẻ kiên định.
Khi Lôi Cương trở lại thành Vẫn Tinh, thì cũng phát hiện ra lúc này, Lôi Hư đang giao chiến với một người, còn bốn người Ngu Đao đều ngồi trên mặt đất, ồ ồ hít thở. Lôi Cương thấy vậy, thì trong lòng nổi giận. Bốn người Ngu Đao tới Thánh giới hồng hoang đã trải qua biết bao gian khó mới tìm được mình, vậy mà lúc này lại bị thương. Lôi Cương lạnh lùng nhìn về phía người đang giao chiến với Lôi Hư, tên đó mặc áo đen với mái tóc tím. Hắn giao chiến với Lôi Hư không khác gì đang chọc ghẹo. Lôi Hư tấn công sắc bén, nhưng tên thanh niên này lúc ẩn lúc hiện khiến Lôi Hư không có cách nào chạm đến.
Lôi Hư nổi điên, hư hỏa toàn thân bốc lên, điên cuồng tấn công tên thanh niên tóc tím.
Mà vô số người tu luyện đang tụ tập xung quanh. Sau khi chấm dứt việc sát hạch, bọn chúng còn chưa kịp tản đi, giờ thấy tên thanh niên huyền bí và Lôi Hư đang giao chiến, thì đều dừng lại để quan sát.
- Thân thể hư hỏa bị ngươi sử dụng như vậy thật lãng phí, quả là phung phí.
Tên thanh niên tóc tim lúc ẩn lúc hiện, giọng nói vang lên trong không gian, đầy vẻ xem thường và châm chọc. Lúc này, sắc mặt Lôi Hư nặng nề, hành tung người này cực kỳ kỳ lạ, đúng là khiến y không có cách nào nắm bắt được. Toàn thân y tản ra hư hỏa, nhưng lại căn bản không có cách nào chạm đến tên thanh niên tóc tím kia.
Lôi Cương nhìn chăm chú tất cả những chuyện này, sắc mặt hắn âm u, rồi hắn xuất hiện bên cạnh Lôi Hư, nói:
- Hư nhi, lui ra!
Lôi Hư thấy Lôi Cương, thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vã tới bên cạnh bốn người Ngu Đao.
- Có chuyện gì xảy ra?
Lôi Cương ngăn cơn giận dữ trong lòng, nhìn tên thanh niên, quát khẽ. Sau khi, Lôi Cương xuất hiện tên này nhìn chằm chằm vào trán Lôi Cương, vẻ ung dung trên khuôn mặt từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ suy tư.
- Sư tôn, là hắn, là hắn đã bắt Sư Đề đi.
Ngu Đao thấy Lôi Cương tới, cất giọng yếu ớt nói, sau khi nói xong thì lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người lộ ra vẻ khô héo, mệt mói.
- Sư Đề?
Hai mắt Lôi Cương sáng lên, Sư Đề cũng tới Thánh giới hồng hoang? Ngay lập tức, hắn nắm chặt song quyền, có tiếng sấm vang lên từ cơ thể hắn, khí thế toàn thân phóng lên cao, tạo thành một ngọn núi che phủ cả bầu trời. Đám người tu luyện phía dưới cực kỳ hoảng sợ, rồi cùng kêu ra lồng phòng ngự để ngăn cản khí thế phát ra của Lôi Cương. Nhưng tu vi của Lôi Cương đã đạt tới mức nào? Bọn chúng há lại có thể chống lại hắn sao? Trong nháy mắt, người tu luyện địa giai đều bị ngất xỉu, đàm còn lại náo loạn chạy như điên để thoát khỏi nơi này. Lôi Cương lạnh lùng nhìn tên thanh niên, nói:
- Đạo hữu, Sư Đề có mạo phạm người sao?
- Không có.
Sắc mặt tên thanh niên cau lại, giọng nói cũng cực kỳ lạnh lùng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trán Lôi Cương, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ khó hiểu.
Lôi Cương giật mình, chẳng nhẽ người này thấy được ẩn ký trên trán mình sao? Sau khi Lôi Cương ra khỏi Cổ Thiên tinh, thì bèn che dấu ẩn ký trên trán, nhưng cũng không nghĩ tới tên thanh niên này lại phát hiện ra. Ngay lập tức, hắn khẽ quát:
- Vậy vì sao ngươi bắt hắn?
Giọng nói hùng hồn như sấm, khiến trời đất chấn động. Một luồng sát khí vô cùng nông nặc cuộn trào mãnh liệt từ cơ thể Lôi Cương.
- Cổ Uyên ta làm việc không cần biết vì sao. Muốn đưa hắn về, hãy thắng ta đi rồi hãy nói!
Tên thanh niên tóc tím khẽ cười, chiến ý toàn thân tràn trề, nói.