Ma Bạo Hổ gầm lên một tiếng rồi vọt về phía ngọn núi lớn.
Đan Thần và Luyện Hư đang chạy như bay, cảm nhận được sự khác lạ liền cùng quay đầu lại mà kinh ngạc. Cà hai nhanh chóng dừng lại nhìn Ma Bạo Hổ đang gầm lên tức giận.
- Sao lại thế này?
Luyện Hư cau mày thấp giọng nói.
- Không biết! Nếu không thì đi xem.
Đan Thần cũng cảm thấy kinh ngạc.
Luyện Hư trừng mắt nhìn Đan Thần mà cảm thấy bất đắc dĩ. Vừa mới suýt chút nữa thì chết vậy mà bây giờ vẫn còn dám đòi đi. Luyện Hư cũng không từ chối, chỉ nói:
- Chúng ta đứng ở xa mà nhìn.
- A
- Lôi Cương...đúng là Lôi Cương!
Luyện Hư thốt lên một tiếng rồi vọt về phía trước. Đan Thần híp mắt nhìn ra xa mà bám theo Luyện Hư.
- Graooo! Con người! Là ngươi hủy Thánh sơn có phải không?
Ma Bạo Hổ gầm lên, ánh mắt nhìn chằm chằm người thanh niên cường tráng với làn da màu cổ đồng trước mặt. Trong lòng nó cảm thấy hết sức khiếp sợ. Không biết tại sao khi phải đối mặt với người đó, nó lại có cảm giác hoảng sợ.
Người thanh niên đó chính là Lôi Cương. Sau khi Lôi Cương tiếp nhận truyền thừa trận pháp, nhìn bên ngoài hắn hoàn toàn khác với người bình thường. Cơ thể cường tráng với nước da màu đồng cùng gương mặt góc cạnh hết sức trầm ổn. Ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn chằm chằm Ma Bạo Hổ. Liếc mắt nhìn hai bóng người ở xa, ánh mắt hắn có chút dao động.
Lôi Cương nhìn Ma Bạo Hổ rồi nói:
- Đúng.
Sau khi Lôi Cương thành công nhận được sự thừa kế, hang động đó đột nhiên nổ tung, suýt chút nữa thì chôn sống hắn. Hắn phải mất một chút sức lực mới thoát ra được không ngờ lại bị một con hạ phẩm linh thú cấp năm ngăn cản. điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy tức giận.
- Vậy ngươi hãy đền mạng cho Thánh sơn đi.
Ma Bạo Hổ gầm lên một tiếng tức giận. Nó chợt biến mất. Trong lúc Lôi Cương đang cảm thấy kinh ngạc thì bụng hắn bị trúng một đạo lực mà bay lên cao.
"Graooo!" Ma Bạo Hổ nhìn theo người thanh niên mang tới cho nó một cảm giác áp lực nhưng không ngờ thực lực lại yếu như vậy. Nó rống lên một tiếng vui vẻ rồi há miệng phun ra một làn sương trắng tới người Lôi Cương.
Lôi Cương cảm thấy làn sương trắng đó có sự ăn mòn khiến cho hắn đau đớn. Lôi Cương giận dữ. Vốn định lấy Hư Kiếm nhưng hắn chợt lấy ra mười tám viên linh thạch. Ánh mắt hắn sáng ngời, xoay người né tránh sự bao phủ của làn sương trắng. Mười tám viên linh thạch lơ lửng trong không trung chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Lôi Cương tức giận quát lên một tiếng:
- Cự thạch nhân trận.
Cả mười tám viên linh thạch sáng rực rồi chấn động sau đó nổ tung. Lôi Cương ngơ ngác nhìn linh thạch nát vụn mà không kịp phản ứng. Hắn lẩm bẩm nói:
- Xem ra vẫn chưa được. Mình cần thêm thời gian để nghiên cứu trận pháp khủng bố này mới được.
Ma Bạo Hổ cũng bị Lôi Cương bất ngờ xuất ra linh thạch làm cho hoảng sợ. Đặc biệt khi linh thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Ma Bạo Hổ cảm thấy một sự uy hiếp. Nhưng sau khi linh thạch vỡ nát, sự uy hiếp đó cũng biến mất. Ma Bạo Hổ cảm thấy tức giận, lại lao về phía Lôi Cương.
Tốc độ của nó quá nhanh khiến cho Lôi Cương không thể nắm bắt nổi. Lấy Hư Kiếm cầm tay, trong đầu Lôi Cương xuất hiện một chiêu thức. Lập tức, hắn gầm lên một tiếng:
- Khai Thiên! Thức thứ mười tám.
Lực lượng cuồng bạo nhanh chóng tản ra, lao về phía Ma Bạo Hổ. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh. Khi cảm nhận được đòn công kích sắc bén của Lôi Cương, nó liền nhảy sáng một bên rồi xuất hiện bên cạnh hắn. Nó há to miệng định cắn vào bả vai của Lôi Cương.
"Rầm..." Ma Bạo Hổ sững người vì thân thể quá cứng rắn của hắn. Nó còn chưa kịp có thời gian để thở thì nơi bụng đã chịu một lực đạo cực mạnh. Lôi Cương đã thu Hư Kiếm vào trong giới chỉ, hai nắm đấm giống như tia chớp đánh dữ dội vào bụng Ma Bạo Hổ.
Mặc dù Ma Bạo Hổ rất mạnh nhưng trong khoảng cách này vẫn bị đánh bay lên không trung mới có thể ổn định được. Ánh mắt nó đầy sát khí nhìn về phía Lôi Cương thì không thấy hắn đâu nữa.
"Rắc..." Một tiếng gãy rời vang lên. Ma Bạo Hổ chỉ cảm thấy trên lực chịu một lực cực mạnh làm cho nó bay thẳng xuống dưới đất. Nhưng ngay lập tức, hai cái chân của nó lại bị một đôi tay túm lấy. Sau khi túm được hai chân của Ma Bạo Hổ, Lôi Cương cong người. Ánh sáng màu vàng rực rỡ trên đôi tay của hắn rồi vung Ma Bạo Hổ lên mà nện xuống đất.
Hạ phẩm Ma Bạo Hổ cấp năm không ngờ lại bị Lôi Cương ném xuống đất như ném một bao cát. Xung lực quá mạnh khiến cho nó không thể ổn định được thân mình.
"Ầm..." Mặt đất rung chuyển còn Ma Bạo Hổ thì chui vào trong lòng đất. Lôi Cương cũng không để cho Ma Bạo Hổ có thời gian để thở, lấy Hư Kiếm cầm tay phát ra chiêu Khai Thiên thứ mười chín mà tấn công. Tất cả nhưng hành động của hắn hết sức tự nhiên giống như nước chảy mây bay, không để cho Ma Bạo Hổ có thời gian để thở.
"Oành..." Một tiếng nổ vang lên đồng thời mặt đất cũng bị nổ tung. Mũi kiếm khủng bố suýt chút nữa thì chém Ma Bạo Hổ ra thành hai khúc. Lúc này, chiêu thứ mười chín của Khai Thiên cũng không có được sự hùng mạnh như khi phá Kim Hệ trận pháp. Dù sao thì lúc đó hắn cũng bị người khống chế, còn bây giờ mới là thực lực thực sự của hắn.
"Graooo..." Ma Bạo Hổ gầm lên một tiếng thảm thiết, hai mắt tóe lửa. Ma Bạo Hổ là hạ phẩm linh thú cấp năm, sau khi bị thiên lôi rèn luyện còn sống sót. Một làn sương trắng nhanh chóng thổi qua về thương khiến cho nó nhanh chóng hồi phục. Nhưng còn chưa khôi phục hoàn toàn, một lưỡi kiếm gió lại tấn công tới khiến cho Ma Bạo Hổ gào lên một tiếng tức giận. Nó nhảy vọt lên, vừa lúc đụng trúc mũi kiếm nên bị chém thành hai nửa, rơi xuống mắt đất, co giật liên tục.
Thân mình bị chém làm đôi của nó chợt tỏa ra ánh sáng như định khép lại thì một lưỡi kiếm lại chém tới. Con linh thú Ma Bạo Hổ cấp năm nhanh chóng bị chia làm bốn phần. Nhưng nó vẫn chưa chết, cả bốn phần đều co giật còn ánh mắt thì hoảng sợ nhưng vẫn không cam lòng.
Luyện Hư và Đan Thần đứng ở xa ha hốc miệng như có thể nuốt chửa cả một quả trứng, kinh hãi nhìn Lôi Cương đánh linh thú cấp năm Ma Bạo Hổ.
Sức mạnh thân thể thật khủng khiếp. Công kích quá mạnh. Lôi Cương thực sự trở nên thật khủng khiếp. Trong đầu cả hai người cùng xuất hiện suy nghĩ đó.
- Lôi Cương! Nhớ lấy linh thú hạch của nó.
Đan Thần đột nhiên nhớ ra vội vàng hét lên. Luyện Hư sững người, lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Còn Lôi Cương thì nhìn Đan Thần mà cười cười.
Nhìn con Ma Bạo Hổ đang định ghép thân lại, Lôi Cương nhếch mép cười lạnh. Ma Bạo Hổ vốn là linh thú cấp năm hạ phẩm tương đương với người tu luyện có tu vi Cương Anh trung kỳ. Nhưng Lôi Cương công kích mạnh như vậy làm sao mà nó có thể chịu nổi? Đặc biệt lúc trước khi Ma Bạo Hổ khinh địch để cho hai quyền của Lôi Cương với sức mạnh Cương Anh đánh vào người suýt chút nữa thì lệch hết nội tạng.
Lôi Cương đi tới bên cạnh Ma Bạo Hổ. Nhìn nó đang hết sức hoảng sợ, Lôi Cương cười lạnh rồi tay phải vung lên đánh thẳng vào trán của nó. Một tiếng động vang lên, đầu Ma Bạo Hổ nát bét. Khi Lôi Cương rút tay về, trong tay hắn có một viên linh thú hạch màu hồng, to bằng nắm tay.
Đan Thần không giữ được bình tĩnh. Bản thân gã mất đi thú hạch của Thú Vương nhưng bây giờ lại có được thú hạch của hạ phẩm Ma Bạo Hổ, mặc dù không bằng nhưng cũng rất tốt. Cả Đan Thần và Luyện Hư đều lao về phía Lôi Cương.
Lôi Cương tươi cười nhìn hai người.
- Lôi Cương ngươi đã làm cái gì? Ngươi ở đây cả nửa năm khiến cho ta và Luyện Hư đều nghĩ rằng....
Đan Thần mắng to, bay tới đấm vào ngực Lôi Cương.
"Nửa năm? Mình đã nhận sự kế thừa trong nửa năm?" Lôi Cương nghe thấy vậy mà trong lòng cảm thấy ấm áp. Xem ra trong nửa năm qua, Luyện Hư và Đan Thần đều chờ hắn.
- Ha ha! Đúng là thú hạch của Thú vương. Không ngờ lại có thể giúp ngươi đạt tới Cương Anh. Nếu biết sớm thì ta đã nuốt nó rồi.
Đan Thần quan sát Lôi Cương một cách cẩn thận rồi vui mừng lên tiếng.
Luyện Hư nhìn Lôi Cương rồi thấp giọng nói:
- Không sao là tốt rồi.
Lôi Cương sửng sốt nhìn Đan Thần một cách kinh ngạc:
- Thú hạch của Thú vương?
- Đúng thế! Suýt chút nữa thì Tập Sơn thú đã đạp chết ngươi. Cho dù dùng Đại Hoàn đan cũng không có tác dụng. Vì vậy mà ta đành phải bỏ ra thú hạch của thú vương ở tiểu Thập Vạn đại sơn cho ngươi nuốt. Không ngờ ngươi lại có thể đột phá cảnh giới Cương Thể.
Đan Thần gật đầu rồi nói. Ánh mắt gã nhìn viên thú hạch trong tay Lôi Cương mà suy nghĩ xem có nên nuốt nó để tăng tiến hay không.
Lôi Cương gật đầu, nói:
- Cảm ơn các ngươi.
- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Ngươi vì chúng ta mà trọng thương. A..cho ta viên thú hạch kia đi. Ta muốn nuốt nó để xem có thể đột phá hay không.
Đan Thần nhìn chằm chằm viên hạ phẩm thú hạch cấp năm trong tay Lôi Cương mà cười nói một cách tham lam.
Lôi Cương cười một cách bất đắc dĩ rồi đưa cho Đan Thần mà nói:
- Lần này là ngoại lệ. Ngươi nuốt đi. Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không có thú hạch của thú vương mà cứu ngươi đâu.
Đan Thần sững người. Luyện Hư cũng hơi cười cười. Lo lắng nửa năm, cuối cùng thì gã cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.