Thể Tôn

Chương 730: Chương 730: Hành hạ đến chết






Tám vị thành chủ trong đại điện cùng quay đầu nhìn về phía lão giả nhìn hết sức bình thường này. Lão giả này chẳng khác nào những lão già ở đời thường cả, khuôn mặt lão có một vài vết lấm tấm nhàn nhạt, những nếp nhăn trên trán hằn lên thành nếp. Lão mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương ở trong luồng sáng thứ sáu. Đôi mắt mờ đục của lão tán thưởng, theo dõi từng hành động của hắn.

-Lão đại Hồng Khôi, người không lầm chứ, một tiểu tử cương thần huyền gia như thế này sao có thể chống lại sự tấn công của tiểu tử hỗn độn huyền giai được?

Nam tử trung niên to lớn kia ngạc nhiên, nói hết sức nhẹ nhàng, không còn lớn giọng như trước nữa.

-Các ngươi nhìn thanh kiếm của hắn xem.

Lão giả tên Hồng Khôi nói. Lão nhìn chằm chằm vào thanh Hư kiếm trên tay Lôi Cương.

-Thanh kiếm này rất lớn, nhưng thế thì sao chứ? Thanh kiếm này không phải là thần khí thiên giai chứ? Tên tiểu tử huyền giai này làm sao có thể khống chế nó được?

Nam tử nho nhã cũng hết sức ngạc nhiên.

-Cứ nhìn bước chân và cơ thể, hai mắt và cái miệng của hắn xem.

Hồng Khôi lại nói. Luồng ánh sáng thứ sáu lui dần xuống, thân người cao lớn của Lôi Cương dần choán hết cả luồng sáng.

Tất cả ánh mắt của tám vị thành chủ đều đổ dồn về phía bước chân của Lôi Cương trong luồng ánh sáng thứ sau. Mỗi bước chân của hắn đều in sâu vào nền đất cả mười tấc. Mỗi lần hắn bước đi, mặt đất lại in thêm một dấu chân. Tuy rằng trong không gian xương cốt chồng chất thành núi, nhưng bằng vào năng lực của một tên cương thần huyền giai tầm thường, vốn không thể có bước chân sâu như vậy được. Chưa kể thần hồn của hắn luôn căng lên, hai mắt hắn liên tục liếc nhìn bốn phía xung quanh, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nếu như nói cho chính xác thì, mỗi một lần Lôi Cương đảo mắt nhìn đều nhìn ba hướng cố định. Miệng của hắn luôn nhếch lên cười, cái cười đầy vẻ tự tin.

-Đây là…

Lão giả mặc áo bào đỏ ngạc nhiên thốt lên, lão đã phát hiện ra vấn đề.

-Nếu như ta đoán không lầm thì, thanh kiếm lớn mà hắn mang theo không hề tầm thường chút nào. Những chuyện còn lại, các ngươi cứ chờ mà xem.

Hồng Khôi cười nói, khuôn mặt lão hứng khởi. Lão rất hiếu kỳ về Lôi Cương.

-Tiểu tử này, không phải là đang muốn cưỡi lên lưng cọp đấy chứ?

Nam tử to lớn trầm mặt, nói.

Lúc này, Lôi Cương đột nhiên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn bầu trời trong chốc lát, rồi nghi hoặc cúi xuống, tiếp tục tìm kiếm thần khí.

-Tiểu tử này cảm nhận được chúng ta sao?

Một lão giả mặc áo vải trắng tinh hết sức kinh ngạc, nói.

Trong không gian Đệ Lục Tổ, Lôi Cương nghi hoặc ngẩng đầu nhìn không trung. Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm giác có ánh mắt ai đó theo dõi hắn, chẳng lẽ là người của tinh vực Tây Tháp? Lôi Cương âm thầm suy đoán, nhưng hắn cũng không mấy bận tâm, tiếp tục giả vờ tùy tiện đảo mắt tìm kiếm bốn phía, thong thả đi lại.

Ở phía sau cách Lôi Cương cả vạn thước, một nam tử trung niên thận trọng đứng trên một ngọn núi nhỏ do đống thi hài chồng chất lên ở sát biên giới. Người này tên là Dương Dực, là một Tán tu. Lúc này, y đang liếc mắt nhìn phía trước mặt, ẩn thân trong ngọn núi nhỏ. Y đã theo dõi Lôi Cương gần một ngày trời. Cũng giống như Trương Vũ, Dương Dực cũng muốn để Lôi Cương tìm được thần khí rồi mới ra tay, động thủ. Dù sao, trong mắt bọn họ, Lôi Cương chẳng khác nào loài sâu bọ, nhưng hiện tại, y cũng bắt đầu có chút kiêng sợ. Y cảm giác được hai người cũng đang theo dõi tên tiểu tử không biết sống chết kia cũng không yếu hơn y chút nào, nhưng Dương Dực cũng không quá lo lắng, cũng chưa muốn xuất thủ ngay. Nếu tên tiểu tử này muốn cướp đồ gì đó của người chết, vậy cứ để hắn tìm mấy ngày đi. Đến lúc đó, y đánh chết hắn cũng chưa muộn. Còn hai người kia, Dương Dực có chút e ngại. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn phải chờ đợi mấy ngày. Chưa đến lúc bất đắc dĩ, không nên động thủ với các tu luyện giả tương đương với mình, đây là cách suy nghĩ của hầu hết các tu luyện giả tham gia khảo hạch ở tinh vực Tây Tháp. Dù sao, trước chưa nói đến ai thắng ai thua, mà nói ngay đến chuyện cho dù có thắng cũng sẽ bị thương nặng đã. Đây chính là chuyện nhất định không nên làm trong đợt khảo hạch này, bằng không tất nhiên sẽ bị các tu luyện giả khác nhìn trộm. Dương Dực suy đoán hai người kia cũng có cùng suy nghĩ với y, chính vì thế, đến lúc đó, mọi chuyện chỉ còn tùy thuộc vào tốc độ của mỗi bên mà thôi.

Lôi Cương thầm than, tu vi của bản thân hắn xem ra quá thấp, bất cứ tu luyện giả nào gặp hắn đều nảy sinh ý đồ xấu. Có điều, hiện tại, hắn sẽ không động đến ba người kia vội. Lôi Cương thu lại thanh Hư kiếm vào trong U giới, chân phải của hắn chợt dẫm mạnh lên mặt đất. Một tiếng nổ phát ra, mặt đất nát vụn, đá vụn, bụi văng lên tung tóe, bao phủ lấy nơi Lôi Cương đang đứng. Khi đám bụi dần tan đi, ba vị cao thủ hỗn độn huyền giai vốn đang nhìn chằm chằm vào hắn chợt giật mình.

Biến mất? Tên tiểu tử cương thần huyền giai này đã biến mất rồi sao?

-Tốc độ nhanh thật. Tên tiểu tư này cố ý che giấu tu vi của bản thân rồi. Thảo nào tu vi hắn thấp như vậy mà vẫn dám tham gia đợt khảo hạch này, không biết hắn đã đạt đến tầng nào rồi.

Vị đại hán cao lớn trong đám chủ thành tinh vực Tây Tháp không nhịn được cất lời khen ngợi. Gã rất muốn biết Lôi Cương sẽ làm thế nào để hạ gục ba vị cao thủ hỗn độn huyền giai này đây?! Tám vị thành chủ còn lại đều đổ dồn mắt nhìn luồng ánh sáng thứ sáu. Tất cả bọn họ đều tò mò, một tên tiểu tử cương thần huyền giai sẽ làm thế nào để chiến thắng được ba vị cao thủ đẳng cấp cao hơn hắn nhiều như vậy?!

Vị tu luyện giả ở phía bên trái Lôi Cương nghi hoặc quay đầu kiểm tra xung quanh. Y không thể hiểu nổi vì sao một gã tiểu tử huyền giai lại có thể biến mất ngay trước mắt y. Bất chợt, y biến sắc, một luồng cương khí bao phủ toàn thân y. Y cảm nhận được sự nguy hiểm.

-Bang bang ầm!

Khoảnh khắc luồng cương khí bao phủ lấy y, một tiếng gió rít đã vang lên bên tai y. Vô số luồng ánh sáng xanh nhạt chợt xuất hiện bao phủ lấy y. Vị tu luyện giả này thầm run lên, thầm nghĩ lần này quả thật quá sức nguy hiểm. Y bị gần một trăm luồng quyền kình tấn công, lồng cương khí của y vẫn chưa bị nghiền nát nhưng lại rung lên dữ dội. Hỏa long và Thổ long liên tục xuất hiện, đây chính là lực hai hành mà vị tu luyện giả này đã lĩnh ngộ được.

Lôi Cương đang di chuyển nhanh chóng liền nhíu mày. Cương khí phòng ngự của vị tu luyện giả này rất mạnh, chịu một trăm quyền kình của hắn mà vẫn không bị nghiền nát. Hắn lại liếc mắt nhìn hai vị tu luyện giả khác đang ngây người đờ đẫn kia, tính toán trong chớp mắt. Khốn Long tiên bay ra, một tiếng long ngâm vang lên, bao vây lấy tên tu luyện giả hỗn độn huyền giai. Luồng cương khí nháy mắt biến mất, Khốn Long tiên có khả năng kiềm chế cương khí và chân khí trong cơ thể các tu luyện giả dưới cấp hỗn độn địa giai. Không còn cương khí, thì sao còn sử dụng được luồng cương khí, lồng cương khí nữa? Trong khi tên tu luyện giả này còn đang giãy dụa, Lôi Cương đã nhanh chóng xuất hiện phía sau lưng y. Khốn Long tiên đột nhiên được thu lại, cả trăm đạo quyền kình cùng ào ạt tấn công y.

-Bang bang!

Không có lồng cương khí đỡ cho, vị tu luyện giả hỗn độn huyền giai này tan xương nát thịt. Lôi Cương vừa phanh thây người này, một luồng cương anh đã bay ra, bắn nhanh về phía trước. Hắn cười nhạt, đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, cương anh bị nghiền nát, hóa thành luồng sức mạnh tinh khiết. Lôi Cương đứng giữa luồng sức mạnh đó, hít sâu mấy hơi, liếc mắt nhìn hai vị tu luyện giả còn lại đã ngây người ra từ bao giờ. Hắn cười nhạt, lần nữa biến mất.

Dương Dực giờ hết sức hoảng hốt, y vốn chưa bao giờ ngờ được, tên tiểu tử huyền giai đã bị y theo nguyên một ngày đêm này lại là một cao thủ như vậy. Hắn chẳng kém những tu luyện giả như y chút nào. Dương Dực không còn dám ở nơi này lâu nữa. Cương khí trong cơ thể y cuộn trào mãnh liệt, y bỏ chạy nhanh như chớp. Gã tu luyện giả còn lại không có được vận may như vậy. Khốn Long tiên đã hóa thành một con tiểu long dài mười trượng nhanh chóng đuổi theo gã. Tốc độ của gã dù có nhanh, nhưng làm sao đủ nhanh để thoát khỏi Khốn Long tiên được? Vị Khốn Long tiên bao vây, gã cũng giống như vị tu luyện giả lúc trước, đều bị Lôi Cương giết chết tức thì.

Tinh vực Tây Tháp, trong đại điện, chín vị chủ thành đờ đãn nhìn Lôi Cương đang khẽ nhếch miệng cười nhạt trong luồng ánh sáng thứ sáu kia.

-Tên tiểu tử này thật đúng là độc ác mà.

Một lão giả không khỏi chửi ầm lên, có điều khuôn mặt lão lại đầy vẻ tán thưởng.

-Lục giai, tiểu tử này đúng là đã đạt được lục giai sao. Lẽ nào, hắn là người của chủng tộc kia?

Vị đại hán cao lớn kia thoáng nghiêm nghị, trầm giọng nói.

Chín vị thành chủ trong đại điện cùng trầm tư suy nghĩ. Chủng tộc kia cường đại thế nào, tất cả bọn họ đều biết rất rõ.

-Không ngờ động phủ của Thái thượng đại trưởng lão lại làm người của chủng tộc kia ra tay, e rằng cũng sẽ làm thất kinh cả những thế lực lớn nữa. Lần này, trận chiến chiếm động phủ sẽ càng thêm phần thú vị đây.

Hồng Khôi vuốt chòm râu bạc trắng, cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.