Lôi Cương nhìn nữ tử một cách cẩn thận. Hắn phát hiện tu vi của nàng không ngờ đã vượt qua Đại Tôn thiên giai nhưng vẫn chưa đạt tới cấp bậc của Lục vương. Theo như lời tổ tiên Viêm Long nói, trên Đại Tôn là Huyền Tôn. Như vậy nữ tử này đã bước nửa chân vào nhóm Huyền Tôn, hoặc là đang ở Huyền Tôn hoàng giai. Lôi Cương không ngờ được Tử Vận lại có quan hệ với một nữ tử mạnh như vậy. Có điều Lôi Cương cũng biết, có lẽ sau khi mất trí nhó, nữ tử đó mới tu luyện được tới mức này.
Lôi Cương trầm ngâm một lúc rồi chẳng hề do dự mà gật đầu.
Nữ tử áo trắng liền vẫy tay, một cơn gió nhanh chóng xuất hiện bao phủ Lôi Cương. Gần như mỗi năm nữ tử đều tới Thú Triều tinh, bởi vì Tử Vận vẫn đòi về khiến cho nàng chẳng còn cách nào. Mặc dù nàng không thể nhớ ra được Tử Vận nhưng cái cảm giác máu mủ khiến cho nàng theo bản năng mà đồng ý.
Lôi Cương không biết mình đang ở đâu. Nữ tử áo trắng giống như trên người có truyền tống trận. Phi hành một lát, hắn cảm thấy khung cảnh trước mặt thay đổi rồi một không gian bảy màu xuất hiện. Trong không gian này, Lôi Cương có thể cảm nhận được lực lượng của sáu hệ và một thứ lực lượng không biết. Lôi Cương đoán đây có thể là lực Hư hệ. Điều này khiến cho Lôi Cương càng thêm khó hiểu.
Trong không gian này, liếc mắt một cái có thể thấy được những rặng núi trải dài nối tiếp nhau, chẳng khác nào vô số còn thần long nằm trên mặt đất. Lôi Cương nhìn về phía chân trời có vô số đỉnh núi chui vào trong mây. Mà trong đó có một ngọn núi hùng vĩ lần đầu tiên hắn được thấy. Điều đó khiến cho hắn càng thêm tán thưởng người tạo ra nơi này.
Nữ nhân áo trắng thấy Lôi Cương nhìn ngọn núi trước mặt liền lên tiếng:
- Không nên tới đó. Nếu mà quấy rầy người ở đó thì không ai cứu được ngươi. Đi thôi.
Lôi Cương sửng sốt rồi gật đầu. Khuôn mặt hắn mặc dù bình thản nhưng trong lòng lại như có vô vàn con sóng. "Trên đỉnh núi kia chẳng lẽ chính là người đang muốn tìm kiếm mình? Người đó là ai?" Tuy nhiên Lôi Cương cố gắng kìm nén suy nghĩ trong lòng liền theo đuôi nữ nhân áo trắng mà bay đi.
Sau khi tới chân một dãy núi, Lôi Cương lại nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, khiến cho hắn không giữ được bình tĩnh. Nhìn thiếu nữ xuất hiện trước mặt, ánh mắt lơ đãng của Lôi Cương trở nên ôn hòa. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi nói:
- Vân nhi.
- Lôi Cương! - Đôi mắt thiếu nữ đỏ lên, sống mũi hơi phập phồng, cố gắng kìm chế sự chua xót trong lòng.
- Muội không sao là được rồi. - Lôi Cương ôm chặt giai nhân mà nói. Hắn gần như muốn nói sẽ mang Tử Vận ra khỏi đây nhưng nghĩ tới những điều bản thân phải đối mặt, Lôi Cương liền nuốt lại những lời đó. Hắn không muốn để cho Tử Vận phải liên lụy vào những việc này.
Thấy hai người ôm chặt lấy nhau, ánh mắt nữ nhân áo trắng trở nên vui vẻ mà rời đi.
Một ngày sau, Lôi Cương và Tử Vận vẫn ngồi xếp bằng ở đó. Tử Vận dựa vào lòng Lôi Cương. Gương mặt cả hai đều có một sự vui sướng và thỏa mãn. Tử Vận hơi ngẩng đầu nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Hư nhi! Thải nhi! Chúng nó có khỏe không? Hư nhi quá cổ hủ. Thải nhi thì quá hiếu động. Chắc chúng mang đến cho huynh rất nhiều rắc rồi. Nếu huynh có rảnh thì đưa Mặc nhi tới đây cho muội gặp.
Lôi Cương thầm tự trách mình. Hắn biết những năm qua mải nâng cao tu vi nên không để tâm tới Lôi hư, Lôi Thải và Lôi Mặc, không làm tròn trách nhiệm của phụ thân. Hắn nhỏ giọng nói:
- Những năm qua, tu vi của Hư nhi tăng lên rất nhanh. Thải nhi cầm Xuyên Tinh toa không biết chạy đi dâu. Mặc nhi thì bị đại ca đưa tới Thái cổ giới nhưng đều mạnh khỏe. Muội không phải lo.
- Huynh phải quản lý Thải nhi nhiều hơn. Tính cách của nó sau này cũng không biết thế nào nữa. Chẳng may mà gây họa thì không tốt. - Tử Vận thì thầm.
Lôi Cương hiểu ý cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve Tử Vận mà nói:
- Ai cưới được Thải nhi là phúc khí của kẻ đó. Thải nhi mặc dù nghịch nhưng tâm không xấu. - Lôi Cương hơi cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào.
Trên một đỉnh núi trong không gian bảy màu này có một người thanh niên đang ngồi xếp bằng. Người thanh niên đó tản ra khí chất chất phác chẳng khác nào một người dân trên núi nhưng đôi mắt lại như nhìn thấu được vạn vật trên thế gian. Sau khi Lôi Cương tiến vào không gian, người thanh niên đó liền nhìn xuống như có thể xuyên qua biển mây mà thấy Lôi Cương và Tử Vận. Còn bên cạnh người thanh niên thì có một đứa hài đồng kháu khỉnh với nét mặt hồn nhiên và đôi mắt trong veo rất đáng yêu. Lúc này, nó đang ôm một cái đùi dã thú mà gặm. Sau khi Lôi Cương tiến vào không gian nó hơi nhìn về phía trước rồi nở nụ cười khờ dại.
- Trong cơ thể con người này không ngờ lại có huyết mạch Tiên Hoàng? - Thanh niên đó nhìn về phía trước rồi lẩm bẩm. Sau đó, y liếc mắt nhìn hài đồng bên cạnh rồi nói:
- Huyền Hỗn! Tại sao ca ca lại cảm thấy ngươi vui hơn so với trước đây?
- Ta là ảo ảo không phải là Huyền Hỗn. Hơn nữa, ngươi không phải là ca ca của ta. Cái đùi này ngon, ảo ảo tất nhiên là thích ăn. - Đứa hài đồng kháu khỉnh liếc mắt nhìn người thanh niên rồi nói.
- Có phải không? Chỉ cần Huyền... Ảo Ảo thích thì sau này lúc nào ngươi cũng có thể ăn cái chân như vậy. Nhưng Ảo Ảo phải đồng ý với ca ca là không được bỏ đi. Nếu không thì sao này không có mà ăn đâu. - Thanh niên đó cười nói làm cho người ta có một cái cảm giác dễ gần.
Nếu Lôi Cương có mặt ở đây thì sẽ phải mở to mắt mà nhìn vì không ngờ ảo ảo lại có mặt ở đây.
Nghe thanh niên đó nói vậy, Ảo Ảo quay đầu nhìn y rồi nói:
- Không tốt! Mặc dù Ảo ảo thích ăn nhưng ngươi đừng mong ta theo ngươi. Hừ... Ảo Ảo không phải là kẻ thích ăn ngon có điều tham một chút mà thôi. Hơn nữa, sắp tới, Ảo Ảo sẽ đi.
Nụ cười của người thanh niên biến mất, ánh mắt xuất hiện sát khí và bất đắc dĩ. Tuy nhiên y vẫn cố gắng tươi cười:
- Tại sao lại đi? Ở đây ăn uống chẳng phải tốt hay sao? Ca ca đối với ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ ảo ảo lại là người quên ân phụ nghĩa?
- Hừ hừ! Ta không phải là người. Ta là ảo ảo. Hơn nữa ta thấy rằng ngươi cần ta giúp nên mới cho ta ăn. Nếu không vừa rồi ngươi cũng không có phản ứng như vậy. Còn ảo ảo cũng không cần, Ảo Ảo có thể tự mình tìm đồ ăn. - Sau khi cắn một miếng thịt, Ảo Ảo nhồm nhoàm nói, ánh mắt nhìn người thanh niên với sự khinh thường.
Sắc mặt người thanh niên cứng đờ, với thân phận của y bây giờ, không ngờ lại phải lôi kéo một đứa trẻ để làm quen. Nếu người nào biết y có lẽ sẽ nghĩ đang nằm mơ. Điều khiến cho người thanh niên bất đắc dĩ đó là bản thân nghĩ hết cách mới dụ dỗ được, vốn nghĩ là đã lừa được nó nhưng không ngờ ăn xong nó lại như vậy. Thật sự y không ngờ được Huyền Hỗn lạnh lùng trước kia lại có hậu nhân như thế này.
Gương mặt người thanh niên sau lúc cứng đờ lại nói:
- Ảo ảo! Thuộc hạ của ca ca còn có thể làm đồ ăn ngon hơn. Ảo Ảo có muốn ăn không?
- Hừ hừ! Ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba? Có điều nếu ngươi thực sự có lòng thì ta cũng ăn. Ta muốn ngươi chơi với ta. - Ảo Ảo suy nghĩ rồi nhìn người thanh niên mà nói.
Gương mặt người thanh niên co giật mấy cái nhưng không thể phản bác ngay được.