Thể Tôn

Chương 437: Chương 437: Hỏa hoàng xuất hiện






Hai vị trưởng lão còn lại chứng kiến từ đầu tới cuối, thấy cái lồng cương khí đột nhiên vỡ vụn, ánh mắt nhanh chóng co rụt lại, còn sắc mặt Hỏa Chiến thì tái nhợt, tiếng cái lồng cương khí vỡ vụn không thua gì tiến sấm sét giữa trời quang. Tên tiểu tử này phá kết giới cương khí của ba trưởng lão sao? Ba vị Thái thượng trưởng lão là huynh đệ sinh tử nhiều năm của tông chủ Hỏa Huyền, quanh năm bế quan ở Hỏa Huyền tông. Lần này, vì khối địa đồ mà tông chủ Hỏa Huyền đành miễn cưỡng mời ba vị xuất hiện. Tu vi của ba vị Thái thượng trưởng lão có lẽ đạt đến cực điểm, thậm chí có thể sánh với tông chủ Hỏa Huyền.

Mà lúc này, cái lồng cương khí của ba Thái Thượng trưởng lão lại bị một tên tiểu bối bắn cho vỡ vụn tại đây. Nếu mà là bắn vào cái lồng cương khí của mình… thì e rằng cái lồng cương khí của mình không chỉ bị nghiền nát đơn giản như vậy. Tiểu bối này, mới không gặp có trăm năm, vậy mà mạnh như vậy rồi. Tốc độ như vậy có thể nói là kinh khủng.

Hai tròng mắt của ba vị Thái thượng trưởng lão hơi cau lại, nhìn chăm chú vào cái động lớn không thấy đáy ở phía dưới, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên nghi ngờ. Một tiểu bối cương tiên huyền giai mà lại làm nổ nát cái lồng cương khí của mình sao? Nghĩ đến đấy, sắc mặt ba vị Thái Thượng trưởng lão từ từ trở nên âm u, hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên hướng về phía mặt đất có cái động lớn mà rơi xuống. Ngay khi rơi xuống, trong nháy mắt, ba Thái Thượng trưởng lão đột nhiên tản ra kim mang chói mắt. Trong kim mang như thể có một kiếm ảnh hiện ra, rồi rơi ầm xuống đất.

- Ầm!!

Cả mặt đất ầm ầm chấn động, âm thanh như sấm vang từ dưới lòng đất vang lên. Mặt đất trong vòng vạn thước xung quanh đột nhiên hạ xuống đến mấy chục thước.

Dị động ở đây không làm cho Diễm Lễ và Hỏa Huyền ngừng tay. Thần thức của bọn họ chỉ lại cảm thụ một chút rồi lại lao vào chém giết. Lúc này, có thể nói, sắc mặt của Hỏa Huyền gần như vô cùng u ám, trước mặt y một con vượn khổng lồ cao tới trăm trượng đột nhiên hiện ra. Con vượn lớn này tản ra khí tức làm cho kẻ khác kinh hãi. Hai cánh tay khổng lồ của nó giống như đại thụ cao vút tầng mây, cơ bắp làm cho kẻ khác kinh sợ. Mỗi một kích của con vượn lớn đều ẩn chưa một lực hành hỏa kinh khủng. Diễm Lễ ngồi xếp bằng phía sau con vượn lớn, hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ.

Lúc con vượn lớn quyét một quyền hệ Hỏa, nội tâm Hỏa Huyền nhảy dựng lên, lao về phía trước. Hỏa Huyền gầm nhẹ một tiếng, toàn thân đột ngột xuất hiện ánh sáng cuồn cuộn đỏ rực. Con vượn lớn lại nhào tới, phía sau Hỏa Huyền lúc trước là mây lửa cuồn cuộn, lúc này, ở trong mây lửa là một rồng khổng lồ đang không ngừng chuyển động như con thoi.

- Ngao…

Một tiếng gầm rung chuyển trời đất vang lên. Con rồng khổng lồ trong đám mây lửa phía sau dài đến nghìn trượng. Hai tay Hỏa Huyền khẽ động, đại đao đỏ rực trong tay cũng bị nuốt vào trong cơ thể. Y bay về phía vòi của cự long, rồi nhập vào trong đó. Đúng lúc này, cánh tay vĩ đại của con vượn lớn kia quyét ngang.

Sáu gã trưởng lão của Dong Hỏa tông thấy hai đại tông chủ đã đem hết toàn lực để chiến đấu, ánh mắt họ vô cùng rực cháy, ý chí chiến đấu toàn thân không nhịn được cũng tỏa ra. Mặc dù, tu vi của bọn họ kém hơn hai đại tông chủ chỉ một cấp, nhưng một cấp đó đúng là cách biệt một trời một vực, làm bọn họ căn bản không có cách nào mà vượt qua.

Hai vị Thái Thượng trưởng lão của Hỏa Huyền tông thấy trên không trung từ từ hiện ra Thái Thượng tam trưởng lão, hai mắt họ lại chuyển hướng về phía cuộc chiến đấu của hai vị tông chủ. Bọn họ hiểu rõ, lúc này, tên tiểu bối kia đã hồn phi phách lạc.

Nhưng đứng ở phía sau ba bị Thái Thượng trưởng lão, Hỏa Chiến không cho là như vậy. Y phát hiện ra, sắc mặt Thái Thượng tam trưởng lão hơi trắng bệch ra, ánh mắt hơi sửng sốt và nghi hoặc. Hồi đó, một kích cực mạnh của mình không thể đánh gục tên tiểu tử này, ngày hôm này, chẳng nhẽ hắn còn có thể chạy trốn khỏi đòn tấn công của Thái Thượng tam trưởng lão sao? Khi Hỏa Chiến còn đang kinh nghi, thì đột nhiên phát hiện ra trong không trung đầy linh khí tích tụ thành những đám mây đỏ rồi cuồn cuộn chảy xuống phía dưới mặt đất. Sắc mặt Thái Thượng tam trưởng lão càng thêm kinh nghi, kèm theo một vẻ hơi khiếp sợ. Quay đầu nhìn về phía hai đại tông chủ đang chiến đấu, hai vị Thái Thượng trưởng lão kia quay đầu lại. Âm thanh của một Thái Thượng trưởng lão hào hùng cất lên:

- Diễm Chinh, chẳng nhẽ tu luyện bao lâu đều uổng phí? Một tiểu bối cương tiên mà một kích không thể đánh gục hắn sao?

Thái Thượng tam trưởng lão nghe thấy thế, sắc mặt run lên, khuôn mặt già nua trở nên âm u đáng sợ. Lão hừ lạnh một tiếng, miệng hé ra, một tiểu kiếm màu vàng cỡ ngón tay từ Thái Thượng tam trưởng lão bay ra. Một tia sáng màu vàng trong mắt Diễm Chinh lóe lên, tiểu kiếm màu vàng này bỗng nhiên hóa thành một tia sáng bắn xuyên vào trong lòng đất.

- Ầm!!

Một tiếng nổ lại ầm ầm vang lên, trong nháy mắt, đất đai bắn lên mù mịt mặt đất trong phạm vi mười dặm đều bị thụt xuống mấy thước. Phía dưới Diễm Chinh xuất hiện một cái hố to kinh khủng. Một chuôi kiếm lóng lánh vĩ đại cao đến mười trường lộ ra trên mặt đất. Diễm Chinh nhìn kỹ chuôi kiếm phía dưới, ánh mắt lộ ra vẻ âm độc. Lão lao xuống, giẫm lên đỉnh chuôi kiếm màu vàng, chuôi kiếm vốn vẫn lộ ra lại ầm ầm lao xuống đất.

Ngay lập tức, mặt đất như có trận động đất, có tiếng sấm rền liên tục vang lên.

Thành Tụ Hỏa

Mặt đất liên tục rung động, cùng với tiếng sấm nổ và khí tức kinh khủng che phủ bầu trời khiến cho những người tu luyện trong thành Tụ Hỏa đều hoảng hốt, mà chuyện ở trong phòng đấu giá ở thành Tụ Hỏa đã truyền ra ngoài rồi. Không ít người tu luyện cảm thụ được dị biến lúc này, họ không khỏi suy đoán. Nhưng không kẻ nào dám bay về phía trước xem cuộc chiến đấu. Cuộc chiến đấu kinh khủng như vậy há lại giống như cuộc chiến mà bọn họ có thể xem sao? Chỉ riêng một sóng chấn động cũng đủ để kẻ khác hồn phi phách tán rồi.

Ở trong Vạn Tượng các, nghe nhân viên công tác giới thiệu các vật phẩm, Trận U Tuyết có mấy lần không chịu được định bỏ đi. Nghe tiếng sấm nổ, Trận U Tuyết vô cùng lo lắng, nội tâm nàng suy đoán, phía trước chắc chắn có đại chiến, có khả năng, Lôi Cương cũng ở trong đó. Nhưng nàng không dám khẳng định, nên cũng không dám rời khỏi Vạn Tượng các. Chỉ lo, mình vừa đi khỏi Vạn Tượng các, thì Lôi Cương lại tới tìm. Nhưng tiếng sấm rền và mặt đất run rẩy khiến cho Trận U Tuyết hết sức dằn vặt.

Cách chỗ Trận U Tuyết không xa, sắc mặt Chỉ San yên lặng. Mặc dù cảm nhận mặt đất run rẩy và có tiếng sấm rền, nhưng nàng cũng không có chút nghi hoặc nào. Nàng đã phỏng đoán ra, vì sao nơi đó có cuộc chiến. Chỉ San than nhỏ một tiếng, rồi ngồi xuống không biết suy nghĩ cái gì.

Hỏa Chiến thở phào nhẹ nhõm, đòn tấn công lúc trước của Diễm Chinh tản ra khí thế khiến cho Hỏa Chiến cũng cảm thấy kinh hãi. Coi như là y cũng không chắc chắn tiếp được đòn tấn công như vậy, thì tiểu tử kia hẳn là đã hồn phi phách lạc rồi.

Ở trong lòng đất một ki lô mét, trên ngực Lôi Cương xuất hiện một lỗ thủng lớn, cả người hắn nhuốm hồng máu tươi, lục phủ ngũ tạng lộ cả ra ngoài. Lúc này, Lôi Cương đang hấp hối. Công kích của cương thánh thiên giai Diễm Chinh hơn xa của cương thánh địa giai Hỏa Chiến. Sau khi đạt được cương thánh, mỗi một cấp độ có ý nghĩa sức mạnh khác nhau.

Lôi Cương chỉ cảm thấy hai mắt mình nặng như nghìn cân, sử dụng toàn bộ sức lực cũng không thể mở được, bốn hạt châu trong đan điền nhanh chóng vận chuyển, cây sinh mệnh tản ra lực sức sống dào dạt khiến cho Lôi Cương đang bị thương nặng nhanh chóng phục hồi. Nhưng thần hồn của Lôi Cương cũng lặng yên từ từ trôi đi. Trong lòng hắn lo lắng, thần thức yếu ớt nhanh chóng vận chuyển. Tiên thạch từ trong giới chỉ bay ra, rồi nhanh chóng bố trí một trận pháp hệ Hỏa khổng lồ.

Theo trù tính hoàn tất của Lôi Cương, tiên thạch chiếu sáng dưới lòng đất mà trên một ki-lô-mét, trong không gian, nồng nặc linh khí thuộc tính hỏa điên cuồng cuồn cuộn chui vào trong lòng đất, rồi ngay lập tức lại hình thành một vòng xoáy.Hỏa Chiến, Diễm Chinh, cùng với hai vị Thái Thượng trưởng lão khác, thậm chí cả sáu trưởng lão của Dong Hỏa tông đều kinh hãi, nhìn về phía mặt đất.

Sắc mặt Diễm Chinh tái nhợt, còn chưa chết sao? Một tên tiểu tử cương tiên huyền giai mà mình đã vài lần luân phiên tấn công điên cuồng, vậy mà vẫn chưa chết sao? Điều này chắc chắn là sự sỉ nhục đối với lão, thân là cường giả cương thánh thiên giai mà lại bị sỉ nhục. Ngay lập tức, Diễm Chinh định thu hồi tiểu kiếm màu vàng lại, chuẩn bị ném xuống mặt đất. Hai tay y nhanh chóng bắt một thủ quyết, tiểu kiếm màu vàng đột ngột lớn lên, cắm xuống lòng đất.

- Ầm…

Một tiếng nổ lại vang lên, chuôi kiếm cắm vào trong lòng đất đột nhiên bay lên. Sắc mặt Diễm Chinh cau lại, cơ thể nhoáng một cái hiện ra trên chuôi của cự kiếm màu vàng, cương khí hùng hậu dũng mãnh tràn vào trong chuôi kiếm. Cự kiếm màu vàng lại hướng về phía mặt đất.

- Ầm!

Một âm thanh khẽ vang lên. Cự kiếm màu vàng lại điên cuồng trồi lên phía trên. Diễm Chinh biến sắc, hai tay lại nhanh chóng chắp lại nhập vào trong chuôi kiếm.

Nhưng lần này, chuôi kiếm của cự kiếm màu vàng không tiếp tục đáp xuống nữa, mà lại càng nhanh chóng trồi lên trên. Sắc mặt Diễm Chinh giật giật, miệng há rộng ra, một hơi cương khí tinh thuần màu vàng lại dũng mãnh đi vào cự kiếm màu vàng.

- Ầm!

Đất rung núi chuyển. Diễm Chinh và cự kiếm màu vàng cùng ầm ầm lao xuống đất.

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên. Ánh mắt đám người Hỏa Chiến âm u nhìn chăm chú vào trong lòng đất. Phía sau bọn họ một con rồng, một con vượn bắt đầu điên cuồng vật lộn. Nhưng không ai làm gì được. Tu vi của hai đại tông chủ không mấy khác biệt, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó để phân thắng bại.

Lúc này, mặt đất rung chuyển, một bóng dáng cao lớn đỏ rực từ mặt đất bay vút lên trời. Diễm Chinh cũng bị hai tay của bóng dáng đỏ rực này nâng lên đỉnh đầu. Khi bay đến trên không, hai tay của bóng dáng đỏ rực này tỏa ra ánh sáng màu đỏ, quẳng Diễm Chinh bay lên.

Một dáng người cao tới một trượng, toàn thân đầy màu lửa đỏ, để hở ra bắp thịt và mái tóc hồng dựng thẳng đứng khiến cho người ta có cảm giác lực lưỡng và oai phong. Trong mắt người này không có con ngươi, chỉ có hai ngọn lửa, có vẻ vô cùng kỳ dị. Bầu trời đầy linh khí thuộc tính hỏa điên cuồng tập trung về phía cơ thể của người này, hình thành lên một vầng ánh sáng đỏ rực. Hai ngọn lửa trong mắt người này nhìn chằm chằm, thận trọng ở trên không. Sắc mặt của Thái Thượng tam trưởng lão tái nhợt.

Người đỏ rực này là Hỏa hoàng, chỉ có điều lúc này so với ở không gian Trận Uy, Hỏa hoàng lại khôi ngô hơn rất nhiều, với lại khí tức tỏa ra xa hơn lúc ở không gian Trận Uy Mặc dù, linh khí ở không gian Trận Uy đặc, nhưng linh khí ở ngũ hành, nhất là linh khí thuộc tính hỏa ở Dung Luyện giới lại quá thừa mứa, nên sức mạnh của Hỏa hoàng được nâng cao gần trăm lần. Toàn thân tỏa ra nhiệt độ cao nóng bỏng khiến cho không gian cũng trở nên sục sôi.

- Đây là…

Ngoại trừ hai đại tông chủ trong cuộc chiến ác liệt ra, thì vẻ mặt của các trưởng lão còn lại đều khiếp sợ nhìn dáng người cao to tỏa ra linh khí thuộc tính hỏa vô cùng mạnh mẽ.

- Phù…

Hỏa hoảng ói ra khí đục, rồi hóa thành một quầng lửa. Ngọn lửa trong hai mắt hắn chợt chớp một cái, cơ thể đồ sộ của hắn cũng nhập vào trong không gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.