Lôi Cương chăm chú nhìn về phía Kiếm Thần, gương mặt giật giật mấy cái. Hắn hơi nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy tức giận. Trận chiến lúc trước, Lôi Cương cũng không để trong lòng, trọng thương cũng không hề trách Kiếm Thần, thậm chí còn có ý nghĩ tốt cho đối phương. Nhưng không ngờ rằng, Kiếm Thần lại oán hận sâu như vậy. Lôi Cương nắm chặt tay lại rồi nói:
- Kiếm Thần! Trận chiến ngày đó chỉ là luận bàn. Vì sao ngươi phải như vậy?
- Hừ... Ngày đó, ngươi thật uy phong, đánh bại ta. Ngươi có biết ta cảm giác thế nào không?
Kiếm Thần cười nói một cách âm trầm. Nếu như có người để ý sẽ thoáng nhận ra một chút sợi tơ màu đen trên lòng trắng trong đôi mắt của gã. Chợt Kiếm Thần nhìn lên lôi đài rồi âm trầm nói:
- Đi! Lên lôi đài. Ta phải cho đệ tử của Kiếm Cương môn biết rằng Lôi Cương ngươi là bại tướng dưới tay ta.
Nói xong, gương mặt của Kiếm Thần cứng ngắc, so với lúc trước dường như biến hẳn thành một người khác.
Lôi Cương nhìn Kiếm Thần chằm chằm, trong lòng tràn ngập cơn tức. Nhưng hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ mà nhìn Kiếm Thần. Không biết tại sao, Lôi Cương có cảm giác hôm nay Kiếm Thần có sự khác lạ.
Gương mặt già nua của Ngự Kiếm gần như vặn vẹo, tức đến muốn run người.
- Thật là độ lượng! Đúng là Kiếm Cương môn! Thượng bất chính thì hạ sẽ loạn mà... Ha ha.
Phục Cương Tử ngồi bên cười nói một cách âm hiểm. Chuyện hai người Phục Cương Tử và Ngự Kiếm tranh đấu với nhau không phải chỉ là chuyện một hai năm. Từ trước đến nay, Phục Cương tử vẫn nằm ở thế hạ phong nên bây giờ có cơ hội làm sao mà lão có thể bỏ qua.
Đám đệ tử xung quanh đều xôn xao. Mà đệ tử của Kiếm Cương môn thì vô cùng xấu hổ, trong lòng thầm mắng Kiếm Thần hôm nay làm sao vậy? Cách đó không xa, một vị lão nhân ngây người nhìn nét mặt âm tàn của Kiếm Thần mà nheo mắt lại. Liếc mắt nhìn lên vách đá, lão nhân áo hồng lo lắng: "Thần nhi! Hôm nay con làm sao vậy?"
Không chỉ có đệ tử của Kiếm Cương môn ngây người mà ngay cả Kiếm Thần cũng thế. "Tại sao mình lại nói ra những lời như vậy?" Mặc dù Kiếm Thần oán hận Lôi Cương nhưng cũng không phải là kẻ ngu xuẩn để lúc này nói ra như thế. Tâm cơ của Kiếm Thần rất sâu, có thể ẩn nhẫn tới đại hội giao lưu mới tìm cơ hội đánh bại Lôi Cương. Tuy nhiên, biểu hiện của Kiếm Thần bay giờ làm cho lão nhân áo hồng vẫn coi trọng gã hoàn toàn thất vọng.
- Không!
Kiếm Thần kinh hoàng quay đầu nhìn lại phía sau. Nhận thấy ánh mắt thất vọng của lão nhân, Kiếm Thần không cam lòng hét lên.
- Khặc... Khặc... Ta muốn giết ngươi. Với tu vi của ngươi mà lại có thể có được Tử....
Kiếm Thần còn chưa nói xong, âm thanh chợt dừng lại, ánh mắt hết sức hoảng sợ, cơ bản không hợp với nụ cười âm trầm trên khuôn mặt.
- Cút ra.
Một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên. Tử Vận đang ngồi xếp bằng phía trên vách đá, lạnh lùng nhìn Kiếm Thần. Nàng vung nhẹ tay phải lên, một thứ lực lượng vô hình trong nháy mắt giống như một cơn thủy triều ập về phía Kiếm Thần...
"Oành..." Bầu trời trong xanh không ngờ chợt vang lên một tiếng sét, khiến cho đám người đang ngồi đều ngẩn người mà nhìn lên trời. Ngay cả các vị tông chủ cũng không ngoại lệ.
- A! Lôi chi áo nghĩa. Ngươi không phải là người trên Trung...
Một tiếng hét chói tai vang lên. Một tia sáng màu đen từ trong cơ thể Kiếm Thần bắn ra, chui vào không trung rồi biến mất.
Mỗi một người có mặt ở đó đều khiếp sợ nhìn tia sáng đen phát ra từ cơ thể của Kiếm Thần. Cả đám đều ngơ ngác rồi lại quay sang nhìn Tử Vận. Đám đệ tử thì sùng bái, kính sợ còn các vị tông chủ bên cạnh Tử Vận thì ngây người ra mà nhìn. Áo nghĩa? Đó là sự lĩnh ngộ cực kỳ sâu đối với một thứ gì đó. Vậy mà thiếu nữ này... Đột nhiên, mấy vị tông chủ cùng nghĩ tới việc vì sao Hỏa Đức lại để mặc cho thiếu nữ đó ngồi ở đây. Ánh mắt của mấy vị tông chủ đều nhìn về phía Hỏa Đức, hy vọng có thể nhận được câu trở lời. Mà Hỏa Đức thì trong lòng cũng hết sức khiếp sợ. Cảm nhận ánh mắt của mọi người, làm sao mà lão không hiểu được họ đang nghĩ gì? Lão quay đầu nhìn về phía Hỏa Lãnh thì thấy Hỏa Lãnh cũng đang kinh ngạc mà nhìn Tử Vận.
- A!
Kiếm Thần hoảng sợ kêu lên. Y vẫn đứng nguyên tại chỗ mà nhìn xung quanh.
- Thần nhi! Làm sao vậy?
Lão nhân áo hồng đứng ở xa nhận thấy chuyện diễn ra có gì đó không ổn, vội vàng xuất hiện bên cạnh người Kiếm Thần.
Kiếm Thần đang run rẩy, nhìn thấy lão nhân áo hồng mới thở phào. Tuy nhiên y vẫn còn cảm thấy sợ hãi:
- Con không biết. Gia gia! Vừa rồi con.. Nhận ra mình không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
Lão nhân áo hồng giật mình, đôi mắt trầm tư chợt lóe lên một tia sáng.
- Càn Khôn Tử! Dẫn hắn đi.
Ngự Kiếm ở trên vách đá thấp giọng quát.
Lão nhân áo hồng sửng sốt rồi thở dài một cách bất đắc dĩ mà nhìn Kiếm Thần. Còn Kiếm Thần như bị sét đánh, run lẩy bẩy, không cam lòng nói:
- Tông chủ! Xin cho Kiếm Thần tiếp tục tham gia đại hội giao lưu. Kiếm Thần sẽ cố gắng có được vị trí tốt.
- Càn Khôn Tử!
Gương mặt của Ngự Kiếm xanh mét. Lão quát lên một tiếng.
Lão nhân áo hồng có tên Càn Khôn Tử thở dài bất đắc dĩ rồi mang Kiếm Thần đang không cam lòng mà rời đi.
Đám đệ tử xung quanh đều quay đầu, mắt to mắt nhỏ mà nhìn nhau. Sự việc diễn ra quá đột ngột khiến cho đám đệ tử cảm thấy ngơ ngác.
Ngay cả Lôi Cương cũng vậy. "Vừa rồi Kiếm Thần đã xảy ra chuyện gì?" Lôi Cương nghĩ tới tiếng thét chói tai lúc nãy mà kinh ngạc nhìn về phía Tử Vận.
- Lôi Cương! Ngươi mắc tội với người nào sao?
Âm thanh trong trẻo của Tử Vận vang lên trong đầu Lôi Cương.
"Mắc tội với người nào?" Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
- Ừm! Tỷ thí cho tốt.
Âm thanh của Tử Vận lại vang lên, ánh mắt thôi không nhìn Lôi Cương nữa mà nhìn về phía trước. Trong đôi mắt đẹp có chút gì đó kinh ngạc.
- Khặc...khặc... Ngự Kiếm lão nhân, ngươi chấp nhận cho đệ tử của ngươi mất đi tư cách?
Phục Cương Tử nhìn Ngự Kiếm chằm chằm mà mỉm cười âm hiểm. Ngự Kiếm lạnh lùng nhìn Phục Cương tử rồi lại nhìn Tử Vận mà trầm tư.
Câu chuyện của Kiếm Thần nhanh chóng bị lãng quên. Việc Kiếm Thần đột nhiên mất tư cách làm cho chín người Ma Vân nhìn nhau mà dạt dào ý chí chiến đấu. Tiếp theo, mất đi một đối thủ rõ ràng là tốt hơn nhiều so với việc có quá nhiều đối thủ.
- Lôi Cương! Ta khiêu chiến ngươi.
Bạo Lực nhìn đám đệ tử xung quanh, trầm tư một lát rồi lên tiếng.
Lôi Cương nhếch mép cười cười mà gật đầu. Đồng thời, hắn cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng. Lúc này nhìn Bạo Lực, Lôi Cương có cảm giác hồi hộp, máu trong người chảy nhanh hơn. Lôi Cương không kìm nổi, ý chí chiến đấu trong lòng mà xoa xoa tay.
Bạo Lực cười nhìn Lôi Cương đang hoạt động chân tay mà nói:
- Ta hy vọng có thể được vật lộn với ngươi một lần.
- Như ngươi mong muốn.
Lôi Cương khẽ cười nói. Rồi cả hai cùng nhảy lên, đứng vững trên lôi đài.
Ngự Kiếm ngồi trên vách đá, nhìn Lôi Cương mà ánh mắt lóe lên một tia sáng. Bây giờ, Kiếm Cương môn chỉ còn lại có một mình Lôi Cương, nên sự hy vọng của lão chỉ biết ký thác tất cả lên người hắn. Tử Vận cũng thôi suy tư mà nhìn về phía Lôi Cương.
Còn tộc trưởng Cuồng Chiến của Lực chi nhất tộc thì kinh ngạc mà nhìn Lôi Cương. Lão không ngờ được tên tiểu tử này lại có năng lực làm cho Bạo Lực coi trọng như vậy. Hơn nữa lại còn dùng quyền cước? Làm sao có thể như vậy? Phải biết rằng ở Lực chi nhất tộc, cho dù là tư chất hay ngộ tính, Bạo Lực đều dẫn đầu. Chưa tới hai mươi ba tuổi mà thân thể đã đạt tới nhị phẩm.
"Vù..." Kết giới nhanh chóng bao phủ lôi đài. Dưới ánh mắt chăm chú của mấy ngàn đệ tử, Lôi Cương vươn tay phải nói:
- Mời!
- Mời!
Bạo Lực cũng đưa tay ra, trầm giọng nói.
Đột nhiên, trong mắt cả hai cùng lóe lên một tia sáng rồi vung tay phải đánh về phía đối phương.
"Oành..." Một tiếng động vang lên, cả hai cùng lùi lại phía sau. Chân phải mỗi người đều dẫm xuống đất một cái khiến cho mặt đất lún xuống, như bị hai viên đạn bắn trúng.
Đám đệ tử bên dưới líu lưỡi nhìn hai người va chạm, cơ bản chẳng hề sử dụng vũ khí mà chỉ dùng lực lượng thân thể. Cả hai người này bị điên rồi hay sao? Ma Vân nhìn cả hai người đang va chạm liên tục với nhau mà ánh mắt nóng bỏng, cơ thể bắt đầu rục rịch. Từ trước tới nay, Ma Vân cũng không theo đuổi lực lượng thân thể. Nhưng do nguyên nhân tu luyện, nên Ma Vạn cũng bắt buộc phải tu luyện thân thể. Mặc dù không tu luyện loại như Thể Tu quyết nhưng thân thể của y cũng đạt tới một mức khủng bố.
- Tốt! Đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy.
Bạo Lực lên tiếng, rồi đột nhiên đứng im tại chỗ, hai tay nắm chặt, gương mặt khôi ngô nhìn chằm chằm về phía Lôi Cương.
Lôi Cương cũng cảm thấy rất hưng phấn. Bạo Lực so với Bạo Cuồng lại càng mạnh hơn. Đây chính là cảm giác của Lôi Cương. Lôi Cương vẫn cho rằng thân thể mới là lực lượng cơ bản nhất. Đặc biệt sau khi tu luyện Ngũ Hành thể tu, suy nghĩ đó của hắn lại càng thêm vững vàng. Vì vậy mà đối chiến với Bạo Lực làm cho lực lượng bản thân có chỗ phát tiết đúng là một chuyện rất khó gặp.
- Lôi Cương! Ngươi hãy sử dụng linh kiếm phát ra toàn bộ thực lực đi. Ta phải sử dụng lực lượng cơ thể thực sự đây.
Gương mặt của Bạo Lực hết sức nghiêm túc, lên tiếng. Ánh mắt nóng bỏng vẫn không hề giảm bớt.
Lôi Cương hơi sững sờ. Lực lượng thân thể thực sự? Chẳng lẽ Bạo Lực nói tới Nội kình? Lôi Cương mỉm cười nói:
- Sử dụng lực lượng cơ thể thực sự của ngươi đi. Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Bạo Lực kinh ngạc nhìn Lôi Cương rồi nói một cách nghiêm túc:
- Cho dù thắng hay thua thì ngươi cũng chính là bằng hữu của ta. Bạo Lực ta quyết định như thế.
Bạo Lực hít một hơi, thân mình chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhỏ giọng nói:
- Lôi Cương! Chuẩn bị.
- Oành!
Phiến đá dưới chân Bạo Lực chợt nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ, bắn ra xung quanh khiến cho kết giới phải dao động.
- Tốc độ nhanh thật.
Ánh mắt Lôi Cương hết sức nghiêm túc. Trong nháy mắt Bạo Lực đã tới trước mặt Lôi Cương mà vung ra một quyền nhanh như sét, đánh thẳng vào ngực hắn. Trong nháy mắt, nội kình trong kinh mạch của Lôi Cương chợt lưu chuyển. hắn nâng tay phải lên.
"Oành..." Một tiếng động vang lên, Lôi Cương lùi lại vài bước. Chân phải đột nhiên đạp về phía sau khiến cho cả lôi đài rung chuyển. Hắn vung cả hai tay đấm vào ngực Bạo Lực.
Bạo Lực không thể ngờ được Lôi Cương ngăn cản một quyền khủng bố của mình chẳng những không sao mà lại còn phản công. Bạo Lực hít một hơi rồi nhanh chóng lùi lại. Nhưng tốc độ của Lôi Cương nhanh hơn Bạo Lực. Mà điều khiến cho mọi người không thể tin được đó là cùng với hai đấm giáng vào ngực của đối phương, thân thể Lôi Cương cũng chợt nghiêng đi. Một loạt những động tác liền mạch lưu loát. Ngay lập tức, vai phải của Lôi Cương cũng húc thẳng vào ngực của Bạo Lực.