Thể Tôn

Chương 235: Chương 235: Không gian lạ






Lôi Cương chau mày, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng. Hắn đã tìm kiếm toàn bộ xung quanh tiên phủ nhưng vẫn không thấy thân ảnh của tiểu Giác, hắn nghĩ đến lời của Huyền Vũ lúc rời đi đã nói, tiểu Giác đã tiến nhập vào bên trong đại môn của tiên phủ? Lôi Cương trầm ngâm nhìn đại môn của tiên phủ, nội tâm tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào bên trong đó có gì đặc biệt sao? “Sư tôn, có chuyện gì vậy?” Ngu Đao đứng một bên cảm thấy khó hiểu liền quay sang hỏi Lôi Cương. Thấy Lôi Cương bình an trở về, Ngu Đao cực kì mừng rỡ, thế nhưng thấy Lôi Cương chau mày trầm ngâm liền không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Lôi Cương quay lại nhìn Ngu Đao, bất đắc dĩ lắc đầu, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức tiến vào bên trong đại môn, thế nhưng thần thức của hắn cũng không cách nào tiến vào được. Chỗ này, cũng xem như thuộc về Hạo Huyền Lôi Phủ, đáng lẽ thần thức của hắn có thể xâm nhập vào mọi ngõ ngách a. Lẽ nào, tiểu Giác thực sự tiến vào bên trong đại môn? Lôi Cương chậm rãi suy tư. Sau một lát, hắn quay sang Ngu Đao nói: “Ngu Đao, ngươi cứ ở chỗ này tu luyện đi, khe hở sấm chớp mưa bão xung quanh đây sẽ không làm tổn thương được ngươi đâu, nếu ngươi không muốn thì lúc nào cũng có thể rời đi, không cần lo lắng có cái gì ngoài ý muốn xảy ra!”

Lôi Cương nắm giữ Hạo Huyền Lôi Phủ liền biết rằng sự hình thành khe hở sấm chớp mưa bão có quan hệ trực tiếp cùng Lôi Phủ. Nếu bây giờ hắn mang Lôi Phủ đi thì không bao lâu sau khe hở sấm chớp mưa bão cũng sẽ biến mất. Vì thế hắn là chủ nhân của Hạo Huyền Lôi Phủ nên có thể gián tiếp khống chế được khe hở, việc để Ngu Đao xuyên qua là chuyện cực kì dễ dàng.

Ngu Đao sửng sốt, tùy ý xuyên qua khe hở sấm chớp mưa bão sao? Nếu như là trước đây, Ngu Đao sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi có người làm được chuyện đó, thế nhưng lúc này nghe lời Lôi Cương nói, hắn lại cảm thấy tin tưởng dễ dàng. Bỗng nhiên, nội tâm Ngu Đao hoảng hốt, nhìn về phía Lôi Cương hỏi: “Sư tôn, vậy còn người thì sao? Người muốn đi đâu à?”

Lôi Cương quay đầu nhìn về đại môn của tiên phủ nói: “Có lẽ ta phải đi vào bên trong đại môn để xem xét, nó có điểm dị thường a. Mà sư tôn vào đó cũng để kiếm một người, ngươi cứ ở đây tu luyện đi!”

“Sư tôn, ta đi cùng với người a!” Ngu Đao nói, khuôn mặt lộ vẻ kiên định.

Lôi Cương lắc đầu nói: “Bên trong đại môn không chịu sự khống chế của ta, hung hiểm vạn phần, ngươi đi vào sợ rằng vi sư không thể bảo toàn được cho ngươi a, thôi ngươi cứ ở chỗ này mà hảo hảo tu luyện đi!” Lôi Cương nhẹ giọng nói, thế nhưng kiên quyết không cho Ngu Đao bất cứ cơ hội nào. Lôi Cương không hề nghĩ tới, lúc này tu vi của Ngu Đao còn cao hơn hắn a.

Ngu Đao vốn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lôi Cương liền ngập ngừng một lúc, rồi bất đắc dĩ gật gật đầu nói: “Ngu Đao sẽ ở chỗ này chờ sư tôn trở lại!”

Lôi Cương gật đầu, lập tức hút một ngụm lãnh khí, nói: “Được rồi, bây giờ vi sư liền đi vào, khi nào ngươi muốn ra ngoài thì cứ thoải mái, không cần lo lắng gì cả!” Nói xong, thân thể Lôi Cương hóa thánh một đạo bóng đen, nhảy vào đại môn.

“Ông…” Đại môn bỗng nhiên phát ra một tiếng vang. Thân thể Lôi Cương tiến bên trong, tạo nên gơn sóng nhẹ trên kết giới, rồi lập tức khôi phục như ban đầu.

Ngu Đao lo lắng nhìn về phía đại môn. Theo như lời Lôi Cương nói Ngu Đao cũng hiểu một số chuyện, lần này Lôi Cương đi không biết bao lâu mới trở lại cũng như không thể nào lường được những hiểm nguy trong đó a. Vì hiểu được như thế nên Ngu Đao quyết định ở lại đây tu luyện, không quyết tâm đi theo gây trở ngại cho Lôi Cương nữa.

Lôi Cương nhảy vào bên trong kết giới, liền nhanh chóng quan sát xung quanh. Ở đây có cảnh quan hết sức lạ lẫm, khác hẳn với Huyết Ngục. Bầu trời đỏ rực, mưa bụi bay lất phất lại có ánh sáng màu hồng, quang cảnh sặc mùi máu tanh. Lôi Cương lạnh cả người, đây thực sự là chỗ nào? Chẳng lẽ Ma giới? Lôi Cương chau mày, trong đầu không ngừng suy đoán. Theo như lời tiến bối thì Hạo Huyền Lôi Phủ rất mạnh cần mình phải cẩn thận thăm dò, lẽ nào trong đại môn của Lôi Phủ còn có một thế giới khác nữa sao? Lôi Cương không khỏi khiếp sợ và tràn ngập kính nể, để làm được thế này không biết tu vi của tiền bối phải kinh khủng đến cỡ nào a.

Triển khai thần thức ra xung quanh, thế nhưng Lôi Cương chợt sững sờ, không ngờ thần thức ở tại nơi này thế mà lại bị hạn chế, thông thường cũng phải bao trùm được vài trăm dặm xung quanh, mà lúc tối đa chỉ có thể bao trùm được một trăm dặm. Hơn nữa, thần thức của hắn không thể liên hệ được với tiểu Giác, chán nản, hắn cũng không có lập tức tìm kiếm tiểu Giác, mà nhanh chóng ngồi xuống nhập định, lĩnh ngộ mười sáu thức đầu của Khai Thiên.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Lôi Cương tỉnh lại bầu trời đã đen thui, cả không gian đều chìm trong bóng tối, hắn thật sự kinh ngạc a, ở đây cũng có cái giống Thế Tục thế sao? Ở Huyết Ngục không hề phân biệt sáng tối a, Lôi Cương thở dài, xem ra chính hắn phải nhanh chóng hoàn thành mục đích rồi ly khai khỏi đây. Mặt khác, linh khí ở nơi này cực kì thưa thớt, không bằng một phần mười của Trung Xu Giới nữa. Lôi Cương vội triển khai thần thức, mặc dù xung quanh toàn là một màu đen thế nhưng dựa vào độ cường hãn của thần thức nên đối với hắn cũng không có trở ngại gì lớn, quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm ra tiểu Giác a. (DG: Biết vậy thì lo tìm đi còn chảnh, bày đặt ngồi tu luyện đến tối rồi mới tìm…)

Vừa nghĩ đến đó, Lôi Cương liền tăng tốc lên, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lôi Cương đang điên cuồng triển khai thần thức để tìm kiếm, chợt đình chỉ lại. Lúc này bầu trời vẫn còn hơi mờ mịt. Điều khiến cho Lôi Cương dừng lại đó là bỗng nhiên linh khí trong thiên địa trở nên cực kì dày đặc, thậm chí còn hơn vài lần so với Huyết Ngục, nội tâm Lôi Cương kích động mạnh, vội vã bố trí một Tụ Linh Trận cùng với Tụ Mộc Trận rồi ngồi xuống tu luyện ngay.

Cả một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Lôi Cương đang tu luyện thì chợt tỉnh lại, bởi vì linh khí trong thiên địa lúc này bỗng trở nên cực kì thưa thớt. Hắn thở dài một hơi, thật sự nơi này quá mức quỷ dị a, độ dày của linh khí biến hóa quá nhanh. Trầm ngâm một lát, Lôi Cương đứng lên tiếp tục tiềm kiếm tiểu Giác.

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Lôi Cương vẫn không ngừng tìm kiếm. Dần dần Lôi Cương cũng phát hiện quy luật kì lạ của vùng đất này, buổi sáng linh khí ở đây cực kì dày đặc, thế nhưng qua giờ ngọ thì bỗng giảm mạnh rồi thưa thớt hẳn. Vì thế, lối sinh hoạt của hắn cũng thay đổi theo, buổi sáng thì tu luyện, qua giờ ngọ thì bắt đầu tìm kiếm tiểu Giác.

Hy vọng vùng đất này không quá lớn a, Lôi Cương âm thầm than thở, nếu nơi này mà quá lớn thì việc tìm kiếm tiểu Giác sẽ hết sức khó khăn.

Mãi cho đến ngày thứ mười, Lôi Cương mới nhìn thấy tung tích của con người ở vùng đất này.

Lúc này, Lôi Cương đang lơ lửng trên không, ánh mắt nghi hoặc nhìn xuống phía dưới. Ở phía dưới hắn có khoảng hơn một ngàn người, mà Lôi Cương kinh ngạc phát hiện trong số đó có mấy người có tu vi Cương Vương, Đạo Vương lại không ngừng di chuyển, giống như đang quản lý đám người đó vậy.

Dần dần, Lôi Cương càng thêm kinh ngạc, những người này đang… đào bới, mà quan trọng là họ đào những linh thạch có linh khí còn nồng đậm hơn cả thượng phẩm linh thạch, đó chẳng lẽ là… Tiên thạch? Lôi Cương bỗng nghĩ đến danh từ này. Hô hấp hằn trở nên dồn dập, tại Trung Xu Giới, thậm chí là Huyết Ngục, một viên tiên thạch có thể đổi được mấy vạn thượng phẩm linh thạch a, có thể nói là vô giá. Có thể thấy được tiên thạch cực kì quý giá, thế nhưng ở đây sao có thể nhiều như vậy được? Hít mạnh một hơi, hai mắt Lôi Cương xẹt qua một đạo ánh sáng. Thân thể nhoáng lên, biến mất tại chỗ. Rồi sau đó, thân ảnh hắn chợt hiện ra ở chỗ những người kia, có mấy người cảm nhận được Lôi Cương đến đều quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vô thần, rồi quay lại tiếp tục đào bới.

Lôi Cương thầm than một tiếng, ngồi xổm xuống, tay phải nhẹ nhàng xẹt qua mặt đất. Hắn nhìn độ nồng nặc linh khí trong đất, không khỏi đại thán, chỉ cần chạm nhẹ mặt đất hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của tiên thạch rồi a. Tay phải Lôi Cương chậm rãi tiến vào trong lòng đất, tìm kiếm một chốc rồi cầm lên một viên tinh thạch có cỡ nắm tay.

Lôi Cương sửng sốt, rồi quan sát tinh thạch. Tinh thạch này có màu lam, thế nhưng lại ẩn chứa linh khí hết sức nồng nặc. Hắn vội vàng thu vào trong nhẫn dự trữ, lần thứ hai đưa tay phải xuống đất, liên tiếp vài lần, hắn đã thu được mấy khỏa tiên thạch.

Thế nhưng Lôi Cương chưa kịp mừng rỡ thì một người chậm rãi đi tới gần hắn. Lôi Cương quay đầu lại nhìn, thấy một đại hán cởi trần, đầu tóc rối loạn. Đại hán cũng có phần nào kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lôi Cương, tỏ vẻ hết sức tò mò. Thế nhưng điều khiến Lôi Cương kinh ngạc là đôi mắt của đại hán này cực kì sáng sủa, khiến cho nội tâm hắn không hề có chút ý bài xích nào.

“Người làm thế nào hay vậy? Ta thấy ngươi chỉ đưa tay xuống là có thể nắm được linh thạch liền, ngươi làm thế nào vậy?” Trên khuôn mặt của đại hán hiện lôi nụ cười nhẹ, nhìn Lôi Cương hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.