-Đó là chuyện lúc trước. Giờ ta không muốn nhắc đến nữa. Hôm nay, ta chỉ muốn tìm nơi thánh thú Huyền Độn ở! Nếu như ngươi muốn truy cứu, thì xong chuyện này ta sẽ thành toàn cho ngươi!
-Viêm Long, nhớ lấy lời ngươi nói. Chuyện hôm nay chúng ta sẽ tạm thời không truy cứu nữa!
Một lão giả khác của Chu Tước tranh nói trước lão giả tóc đỏ. Lúc này, chuyện thánh thú Huyền Độn quan trọng hơn. Tuy bọn họ muốn giết tên Viêm Long này, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
-Viêm Long Nhất Mạch từ lâu đã không còn được như xưa nữa. Đừng nói ngươi định dựa vào mình ngươi mà đòi tham dự vào chuyện thánh thú Huyền Độn đấy?
Một thanh niên anh tuấn, tóc bạc đi lên trước một bước, nửa cười nửa không, nói.
Lôi Cương lắc đầu, nhìn người thanh niên này, nói:
-Ta không muốn tham dự với bọn ngươi. Ta chỉ muốn tìm nơi thánh thú Huyền Độn đang ở. Còn chuyện ta có tư cách hay không, ngươi cứ thử thì biết!
-Ngươi!!
Người thanh niên kia ngây ra nhìn Lôi Cương, sát khí lóe lên, ngực gã phập phồng. Gã hít sâu mấy hơi, khuôn mặt dần bình tĩnh trở lại, khóe miệng lại nhếch cười như trước, đứng yên ở đó không nói gì nữa, có điều, gã nhìn Lôi Cương hết sức bất thiện.
-Là kẻ nào đánh trọng thương thánh thú Huyền Độn?
Lôi Cương bước lên vài bước, đến trước mặt mấy người Kỷ Viễn Phong, đảo mắt một lượt nhìn năm người bọn họ, lạnh giọng nói. Hắn cố gắng kìm lại sát khí trong lòng. Tiểu Giác bị trọng thương khiến Lôi Cương hết sức đau lòng. Hắn đã nhìn Tiểu Giác lớn lên từng ngày, luôn coi y như con đẻ của hắn vậy.
-Lão phu!
Kỳ Viễn Phong bước ra một bước, ngạo nghễ nói. Lão bất ngờ nhận ra người đứng trước mặt đã biến mất tự bao giờ. Nháy mắt, Kỳ Viễn Phong cảm thấy cổ lão đã bị người nắm lấy, một luồng sức mạnh cường đại tràn vào trong cơ thể lão. Lão kinh hãi, trợn trừng mắt nhìn khuôn mặt vừa hiện lên.
Lôi Cương nắm chặt lấy cổ của Kỳ Viễn Phong, tay phải vươn ra. Sát khí dâng lên trong mắt, hắn nhìn chằm chằm Kỳ Viễn Phong, quát khẽ, nói:
-Y giờ đang ở đâu?
Không chỉ Kỳ Viễn Phong, tất cả những người ở đó đều ngây người. Tu vi Kỳ Viễn Phong là đỉnh đại tôn huyền giai, thực lực hết sức mạnh mẽ, chưa kể lão còn là một trong số ít các trưởng lão của bộ tộc Kỳ Lân. Thân là trưởng lão của bộ tộc Kỳ Lân, đứng đầu mười đại thần thú, thân phận của lão hết sức tôn quý. Hơn nữa, bộ tộc Kỳ Lân luôn bao che cho người của mình, chỉ cần có người nào dám vũ nhục người của bộ tộc, nhất định sẽ bị cả tộc truy sát. Lúc này, Lôi Cương tóm lấy Kỳ Viễn Phong như vậy, hiển nhiên đã sỉ nhục lão, càng là sỉ nhục bộ tộc Kỳ Lân!
Người thanh niên anh tuấn kia là người có phản ứng đầu tiên, cái cười nhạt nơi khóe miệng gã giờ đã thêm sự hả hê. Các cường giả khác đều lén nhìn Lôi Cương. Bốn người đứng cạnh Kỳ Viễn Phong cùng biến sắc. Một loạt tiếng rít gào cùng vang lên, bốn người bọn họ cùng tấn công Lôi Cương. Không gian rách toạc. Cả bốn người này cùng bắn ra một luồng sáng năm màu hóa thành một thanh lợi kiếm bắn về phía Lôi Cương, có điều Kỳ Viễn Phong vẫn còn trong tay hắn khiến bọn họ nhất thời không dám ra tay!
Lôi Cương vẫn nắm lấy Kỳ Viễn Phong, di chuyển. Bốn thanh lợi kiếm này đều bắn về phía sau của Kỳ Viễn Phong, khiến khuôn mặt của lão lúc đỏ lúc tím, đôi mắt đầy vẻ đau đớn, cắn chặt răng, không nói tiếng nào.
-Kẻ nào dám di chuyển dù chỉ một bước, lão có bị thương hay không ta chịu trách nhiệm.
Lôi Cương điềm nhiên nói, tay vẫn nắm chặt cổ Kỳ Viễn Phong. Sức mạnh cường đại của hắn khiến lão không thể chống lại, muốn giãy cũng không giãy nổi. Lão càng cố giãy, lực tay nắm lấy cổ lão càng mạnh. Kỳ Viễn Phong hết sức kinh hãi, không thể tưởng tượng được rốt cuộc Viêm Long trước mắt lão đã đạt đến trình độ nào!
Lời Lôi Cương nói khiến tất cả những cường giả này đều kinh ngạc. Hắn nói vậy chẳng khác nào đã giáng một cái tát vào bộ tộc Kỳ Lân. Kẻ dám bắt một trưởng lão của bộ tộc Kỳ Lân để uy hiếp các trưởng lão khác ở giới Hỗn Độn này vốn không có nhiều lắm!
Các trưởng lão của chín đại thần thú còn lại đều đứng yên, dường như chờ xem chuyện náo nhiệt. Nhìn tất cả những chuyện này, có người trầm tư, có người lại cười cợt, coi thường sự cuồng vọng của Lôi Cương. Có người toàn thân đầy chiến ý, sự cường đại của Lôi Cương buộc trưởng lão của bộ tộc Kỳ Lân còn không thể cử động nổi làm bọn họ hết sức khiếp sợ, thầm suy đoán tu vi của hắn. Nhưng sau khi kiểm tra tu vi của hắn, tất cả đều không thể hiểu được, bởi tu vi của người trước mắt này đúng thực là Viêm Long thiên giai, nhưng sức mạnh của hắn lại quá sức đáng sợ.
-Viêm Long mau buông lão ra, bằng không bộ tộc Kỳ Lân ta tất quyết giết chết ngươi mới thôi.
Một lão giả áo trắng trầm giọng quát. Lúc này, sự có mặt của các trưởng lão của chín đại thần thú đã làm mất hết thể diện của bộ tộc Kỳ Lân. Chuyện này đã không còn là vấn đề của riêng Kỳ Viễn Phong mà còn quan hệ đến bộ mặt của cả bộ tộc Kỳ Lân.
-Chỉ cần trả lời ta thánh thú Huyền Độn giờ ở đâu, ta sẽ thả ngươi.
Lôi Cương vẫn không thèm để ý, giương đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kỳ Viễn Phong, trầm giọng nói.
-Sau khi ta…Ta đánh y trọng thương, y đã biến mất quỷ dị. Ta cũng không biết y đã đi đâu!
Giọng nói phát ra từ bụng của Kỳ Viễn Phong. Lão đã không thể nói lên lời nữa, đành phải truyền âm.
Một tiếng “Răng rắc” giòn giã từ khớp xương vang lên. Cái cổ của Kỳ Viễn Phong đã bị Lôi Cương bẻ gãy.
-Rống!
Bốn tiếng rít gào vang lên. Bốn vị trưởng lão của bộ tộc Kỳ Lân đều biến thành thú, từ cái sừng trên trán bọn họ phát ra ánh sáng sáu màu, làm cả không gian sáng rực, tinh khiết vô cùng. Một luồng khí tức cường đại áp tới Lôi Cương. Bốn vị trưởng lão bao vây quanh hắn, sẵn sàng đánh ra một đòn mạnh mẽ.
-Vậy ngươi cũng không có tư cách sống.
Lôi Cương trầm giọng quát, nỗi đau đớn trong lòng càng thêm quặn thắt. Nghe được câu trả lời từ chính miệng Kỳ Viễn Phong, hắn không thể nén nổi cơn giận trong lòng. Tiểu Giác vốn đã có khả năng bị thánh thú Huyền Hỗn nuốt, giờ lại còn bị trọng thương, bảo sao Lôi Cương có thể không nổi giận cho được.
-Rầm rầm ầm!
Tay trái của Lôi Cương bất ngờ đánh ra gần mười quyền liên tiếp. Mỗi một quyền của hắn đều ẩn chưa ba mươi lăm trọng kình đã dung hợp. Lôi Cương giờ đã dung hợp với cốt hài, trọng kình đánh ra lại càng mạnh thêm. Chưa kể ba mươi lăm trọng kình của hắn lúc trước vẫn chưa đạt đến mức tối đa, lần này nó còn ẩn chứa thêm cả sức mạnh cực hạn của thân thể hắn sau một thời gian dài luyện tập nữa. Mười quyền này với ba mươi năm trọng kình dung hợp nháy mắt đủ để phá hủy bất cứ một tinh cầu nào. Vài tiếng chấn động vang lên, thân thể Kỳ Viễn Phong nổ tung. Thú anh của lão hồn phi phách tán theo. Cường giả đỉnh đại tôn huyền giai mà đối mặt với cốt hài của đệ tử Thái Cổ lại không thể phản kháng được chút nào, đây chính là sự cường đại của bộ tộc Thái Cổ, vốn được xưng tụng là chủng tộc vô địch.
Luồng sức mạnh tinh khiết lan ra, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, hút tất cả vào trong cơ thể. Bốn vị trưởng lão cùng các vị trưởng lão của chín đại thần thú khác cùng ngây người. Bọn họ nghìn vạn lần đều không ngờ được rằng Lôi Cương lại đánh chết Kỳ Viễn Phong thật, lại càng không nghĩ hắn đánh chết lão ngay trước mặt bọn họ. Tất cả các cường giả của chín đại thần thú đều có cảm giác không lành. Lúc này, bọn họ vẫn chưa ra tay, nhưng cũng không thể chạy trốn được, lòng thầm khiếp sợ và căm giận dũng khí của Lôi Cương.
-Ngươi! Muốn chết!
Bốn con Kỳ Lân cùng rít gào lên. Bốn đợt tấn công cường đại từ cái sừng của bọn họ phát ra, bắn ra vô số thanh tiểu kiếm sáng chói tấn công Lôi Cương. Một tiếng gào vang vọng trời đất, lan ra bốn phương tám hướng.
Gần năm mươi vị trưởng lão cùng run lên. Đây là tín hiệu cầu cứu đặc biệt của bộ tộc Kỳ Lân. Nói cách khác, không lâu nữa sẽ có rất nhiều cao thủ dũng mãnh của bộ tộc Kỳ Lân đến Thần Táng Chi Địa, mà nơi này lại cách tổng bộ của bộ tộc không xa. Cả năm mươi vị trưởng lão kia đều giật mình khiếp sợ.
Từ cơ thể Lôi Cương vang lên một tiếng rít gào. Thân thể hắn nhanh chóng hóa lớn, từ đó phát ra từng tiếng sấm chớp rền vang. Tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh đến mức bọn họ không thể nhận ra nổi. Mỗi một quyền của hắn đều đánh vào bốn con Kỳ Lân.
-Các người nếu còn không ra tay, lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân mà xuất quan thì các người có muốn trốn cũng không nổi. Nếu các ngươi vây sát người này, lão tổ tông tất sẽ tha cho.
Đám thần thú này thấy chưa được ba khắc đã có thêm một con Kỳ Lân hồn phi phách tán thì hoảng hốt, thấp giọng quát.
-Cái gì???
Năm mươi vị trưởng lão nghe vậy đều biến sắc. Bọn họ đều thầm mắng Lôi Cương. Lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân, chỉ cần nghe đến ba chữ “Lão tổ tông” thôi đã khiến bọn họ khiếp sợ rồi. Vị cường giả này đã vượt xa cấp bậc đại tôn. Một cường giả như thế ra tay, đừng nói là bọn họ, cho dù là tộc nhân đứng phía sau bọn họ cũng không thể chịu nổi lửa giận của lão. Lúc này, bọn họ không chút do dự xông đến tấn công Lôi Cương.
Đối mặt với sự tấn công của hơn năm mươi tên cường giả, Lôi Cương vẫn không chút lo lắng. Tốc độ cực hạn cùng sức mạnh khủng khiếp giúp hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lôi Cương càng đánh càng mạnh. Bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ đã dung hợp hoàn toàn phát ra sức mạnh thực sự của bộ tộc Thái Cổ. Hơn năm mươi tên cường giả cấp đỉnh của giới Huyền Độn cùng vây đánh Lôi Cương khiến cả trời đất cũng biến sắc, hàng ngàn hàng vạn tia sấm chớp rền vang trên trời. Toàn bộ không gian dậy sóng.
-Ầm ầm!
Từng loạt tiếng nổ vang lên liên tiếp, những tiếng kêu thảm thiết, thê lương cũng thi nhau phát ra. Không có bất kỳ một cường giả nào bắt được bóng Lôi Cương, những đòn tấn công điên cuồng của bọn họ chỉ trúng được một ít vào người hắn, còn lại đều trúng các cường giả khác. Đám thần thú chém giết không mục tiêu cứ liên tục ngã xuống. Thân thể bọn họ chịu rất nhiều vết thương khủng khiếp mà mất mạng, sức mạnh tinh thuần phát ra không hiểu vì sao cũng biến mất.
Các trưởng lão của các thế lực lớn này có ai không từng trải qua cả trăm trận chiến? Vậy mà giờ tốc độ cao nhất của Lôi Cương lại khiến bọn họ không thể nào xuống tay, cũng có thể nói thực lực của bọn họ dù có cường đại đến đâu cũng không thể đánh tới hắn. Đây chính là sự đáng sợ trong tốc độ cực đại của hắn. Có điều, cũng có mấy đòn tấn công đánh trúng người Lôi Cương, khiến khí huyết trong người hắn sôi trào. Cây sinh mệnh trong phân thân hành mộc nhanh chóng phát ra sinh cơ mãnh liệt, khôi phục lại sức mạnh cho hắn.
Năm mươi tư thần thú cường đại chưa được một khắc đã có mười bị hồn phi phách tán! Trận chiến này bất kể thắng thua thế nào, Lôi Cương bắt kẻ đang sống phải nhớ mãi, vụ giết chóc ngày hôm nay khiến bọn họ hết sức sợ hãi.
-Dừng tay!
Một giọng nói già nua vang lên từ phía chân trời. Một luồng áp lực cường đại bao phủ cả Thần Táng Chi Địa, khiến trời đất như bị phong tỏa lại. Một thân ảnh già nua chậm rãi hiện lên. Người này tiên phong đạo cốt, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt buồn bã, vẻ mặt không giận mà uy, nhẹ nhàng nhìn chăm chú tình hình bên dưới. Khí thế vương giả từ người này phát ra mãnh liệt.
Các thần thú đang hỗn chiến bên dưới đều ngừng tấn công. Không phải là bọn họ muốn ngừng lại mà là luồng áp lực này khiến bọn họ không thể nhúc nhích nổi. Tất cả đều lạnh cả người, lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân đã thực sự tới rồi.