Bên bờ hồ ở trung tâm Thú Triều Tinh trung tâm, Tử Vận ngồi dựa đầu lên vai Lôi Cương, Lôi Thải mặt mang vẻ đắc ý, đang nghịc Xuyên Tinh Toa mà Lôi Cương cho nàng, Lôi Hư sắc mặt lãnh khốc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thỉnh thoảng lại liếc một cái Xuyên Tinh Toa mà Lôi Thải đang chơi đùa.
- Lôi Cương, chàng nuông chiều Thải Nhi quá rồi, Thải Nhi nha đầu này nghịch ngợm quá mức, có được Xuyên Tinh Toa này, ngày sau ai còn có thể quản quản nó được nữa?
Tử Vận trừng mắt nhìn Lôi Cương, nhẹ giọng nói, mặc dù còn chưa khôi phục trí nhớ nhưng tình yêu đã khắc sâu trong linh hồn thì cũng chẳng cách nào xóa đi được, Tử Vận lúc này cực kỳ ỷ lại vào Lôi Cương.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tử Vận, trên khuôn mặt Lôi Cương tràn đầy nụ cười thỏa mãn nụ cười, hắn nói:
- Thải Nhi tuy là có nghịch ngợm một chút, nhưng vẫn biết cân phân nặng nhẹ.
- Nếu như nó mà biết cân phân nặng nhẹ thì đã chẳng đi gây sự khắp nơi rồi, lần trước La Thiên kiếm tông chính là do nó gây chuyện mà ra.
Lôi Hư đang ngồi xếp bằng, sắc mặt lãnh khốc nói, ánh mắt còn không quên liếc một cái Xuyên Tinh Toa trong tay Lôi Thải, ban đầu cùng Lôi Cương cùng nhau tiến vào Xuyên Tinh Toa đi tới Thú Triều Tinh, Lôi Hư đã nhìn đến ngây dại.
Lôi Cương cười bất đắc dĩ, Tử Vận cũng không khỏi lộ ra nụ cười, hai người nhìn hai huynh muội rồi lại nhìn nhau cười một tiếng.
- Ca ca, ta còn là chưa cần dùng đến Xuyên Tinh Toa này, vạn nhất ta dùng Xuyên Tinh Toa chạy đến địa phương nào đó rồi không biết trở lại nữa thì phải làm sao bây giờ. Hơn nữa, phụ thân nói Xuyên Tinh Toa này rất quý trọng, không thể bị người khác thấy, nếu như bị người khác thấy được, Thải Nhi cũng không cách nào giữ lấy Xuyên Tinh Toa, cho nên, Xuyên Tinh Toa vẫn là cho ca ca đi.
Lôi Thải đảo nhanh đôi mắt to, cố làm ra vẻ thở dài nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau lòng.
- Thế này ........
Hai mắt Lôi Hư nhất thời trở nên phức tạp, nhìn sắc mặt Lôi Thải không giống như là nói đùa, hắn thoáng do dự, hắn mặc dù rất thích Xuyên Tinh Toa, cũng khẽ ghen tỵ khi Lôi Thải có được Xuyên Tinh Toa, nhưng sự ghen tỵ này phần lớn lý do là xuất phát từ Lôi Cương, lúc này, Lôi Thải chủ động đưa Xuyên Tinh Toa ra làm cho Lôi Hư nhất thời không biết là nên nhận lấy hay từ chối.
Lôi Cương cùng Tử Vận kinh ngạc nhìn về phía Lôi Thải, Lôi Cương lộ ra nụ cười vui mừng, liếc nhìn Tử Vận, bộ dáng thật giống như đang nói, xem đi, nữ nhi rất hiểu chuyện.
- Được rồi, ngày sau khi nào Thải Nhi cần, ta sẽ trả lại cho ngươi, như thế nào?
Lôi Hư đưa tay ra, khuôn mặt lãnh khốc cũng cảm thấy hơi nóng, tay của hắn dừng lại ở giữa không trung, nhìn Lôi Thải nói.
- Ừm.
Lôi Thải gật đầu một cái. Lôi Hư lúc này mới lộ ra nụ cười, đang muốn cầm lấy Xuyên Tinh Toa thì phát hiện, Xuyên Tinh Toa đột nhiên biến mất ở trong tay Lôi Thải.
- Ha ha ha, ca ca, huynh xem huynh kìa, còn nói không thèm, hừ, đây chính là phụ thân cho muội, muội sao có thể dễ dàng đưa cho huynh như vậy chứ, mặc dù huynh là ca ca của muội, nhưng huynh cũng không thể đồ mà phụ thân cho Thải Nhi được đâu.
Thải Nhi khuôn mặt tươi như hoa, khanh khách lớn lên.
Lôi Cương thấy vậy, trợn mắt há miệng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lôi Hư, Lôi Cương cùng Tử Vận cũng nhịn không được nữa cười phá lên.
- Hừ, cách nhìn của ta không có hạn hẹp như muội.
Lôi Hư hừ lạnh một tiếng, thân thể thoáng một cái, trở lại trong phòng.
Lôi Cương thấy buồn cười, liếc nhìn khuôn mặt Lôi Thải đang cười to, không thể làm gì, nhưng trong lòng lại càng thêm thương yêu, cuộc sống như vậy cứ thế kéo dài một năm, trong một năm này Lôi Cương hưởng thụ tình yêu, tình thân mà hắn mất đi đã lâu, điều này khiến hắn vô cùng thỏa mãn, Lôi Thải tinh nghịch khiến Lôi Hư bị hành hạ không ít, nhưng hắn vẫn vô cùng vui vẻ, hắn thấy được Lôi Hư tuy là lãnh khốc nhưng sự thương yêu của Lôi Hư đối với Lôi Thải e rằng cũng không ít hơn so với Lôi Cương cùng Tử Vận.
Ngày hôm đó.
- Lôi Cương, chàng phải đi rồi sao?
Lôi Cương cùng Tử Vận nắm tay nhau, chậm rãi đi bộ ở trong hư không, thật giống như một đôi thần tiên bạn lữ.
Lôi Cương thần sắc thoáng ngưng, ánh mắt của hắn thâm thúy nhìn chăm chú vào rừng rậm vô tận ở phía trước, trên khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Tử Vận đang nhìn hắn chằm chằm, thở dài nói:
- Tử Vận, chẳng thể giấu được nàng chuyện gì cả, ta cần muốn rời khỏi đây một thời gian.
- Ừm, đi làm chuyện của chàng đi, ta lại ở chỗ này chờ chàng ........ quay về.
Tử Vận ngẩng đầu nhìn Lôi Cương nói, trên khuôn mặt không có lấy nửa phần thất vọng mà chỉ có sự thấu hiểu.
- Tử Vận, đợi ta một thời gian, được không?
Lôi Cương không đành lòng, thở dài nói, mấy ngày trước, Lôi Cương phát hiện ra viên tinh thạch mà Minh Lôi đưa cho hắn kịch liệt ba động, hơn nữa còn truyền đến lời của Minh Lôi yêu cầu Lôi Cương xuất phát, điều này làm cho Lôi Cương căn bản không cách nào phản kháng, Minh Lôi quá cường đại, cường đại đến mức khiến Lôi Cương hít thở không thông, ở trước mặt hắn, Lôi Cương căn bản là ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
- Ừm, trong khoảng thời gian chàng đi lo công việc, ta sẽ cố hết sức khôi phục trí nhớ, không để cho chàng phải thất vọng.
Tử Vận dịu dàng cười nói.
Hai người ôm nhau thật chặt.
Hôm sau, Lôi Cương gọi Lôi Hư cùng Lôi Thải gọi đến bên bờ hồ, Thiên Tuyết thì vẫn đóng cửa không ra, có vẻ như đang bế quan, điều này làm cho Lôi Cương khẽ có chút tiếc nuối, Tử Vận có thể sống tiếp, công lao của Thiên Tuyết là không thể thiếu.
- Hư Nhi, Thải Nhi, cha có việc phải rời khỏi một thời gian, hai người các ngươi phải chiếu cố mẫu thân, phụ thân không cấm các ngươi đi ra ngoài du lịch, nhưng mỗi mười năm đều phải trở về thăm mẫu thân một lần, biết không?
Khuôn mặt đang tươi cười của Lôi Thải nghe được Lôi Cương nói như vậy thì trong nháy mắt liền trầm xuống, đôi mắt to trong veo như nước hồ thu nhìn Lôi Cương, trong một năm này, Lôi Thải đã xóa bỏ được khoảng cách trong lòng đối với Lôi Cương, tình cảm đối với Lôi Cương cũng càng thêm sâu sắc, lúc này nghe được Lôi Cương nói phải rời đi, nàng thật sự thấy không muốn.
Lôi Hư thần sắc mặc dù không thay đổi, nhưng nghe thấy lời nói của Lôi Cương, hắn ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, nhìn Lôi Cương, nói:
- Có cần con đi theo người không?
- Không cần.
Lôi Cương quả quyết cự tuyệt, Lôi Hư tuy có thực lực cực cao, nhưng phần lớn đều dựa vào thể chất trời sinh, ở trước mặt cao thủ chân chánh, hư hỏa của Lôi Hư cũng chưa là gì cả, lúc này, hắn nói:
- Hư Nhi, con còn cần nhiều ma luyện hơn nữa, sau khi ta rời đi, con hãy trở lại Tây Tháp Tinh, đem Hư Hỏa tự thân ẩn nặc đi, không dùng đến nữa, thử làm một người tu luyện bình thường xem sao, lịch lãm như vậy mới có thể để càng cường đại hơn, nếu không, một khi mất đi Hư Hỏa, thực lực của con sẽ gặp giảm bớt nhiều, hiểu không? Tấm lệnh bài kia, khi nào gặp nguy cơ thì con hãy lấy ra, nhớ lấy.
Lôi Thải nghe vậy thì nước mắt đoanh tròn, nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn Lôi Hư thì tràn ngập vẻ tò mò. Lôi Hư thấy nàng như thế thì không khỏi thở dài, lòng hiếu kỳ của Lôi Thải so với mèo quả nhiên là còn mạnh hơn, nhưng lúc này còn thế thì cũng đúng là hiếm thấy, cảm nhận được ánh mắt của Lôi Thải, Lôi Hư bất đắc dĩ, lấy ra lệnh bài, đưa cho Lôi Thải, Lôi Thải nhận lấy lệnh bài, đánh giá cẩn thận một phen, nói:
- Đây không phải là lệnh bài của lão đầu tử sao?
Trên khuôn mặt vẫn còn đọng nước mắt, sắc mặt không hiểu nhìn Lôi Cương.
Thấy bộ dạng đó của Lôi Thải, Lôi Cương cũng toát cả mồ hôi lạnh, cô con gái này của hắn mà đơn giản là làm người ta khóc không ra nước mắt.
- Ừ, đây chính là lệnh bài của sư tổ ngươi, Hư Nhi cần phải giữ cẩn thận, tấm lệnh bài này của sư tổ ngươi có thể uy hiếp các thế lực lớn của Hồng Hoang Thánh Giới.
Lôi Cương trầm giọng nói.
- Phụ thân, lệnh bài của lão đầu tử thật có tốt như vậy không? Ban đầu lão cho con một cái mà con cũng không thèm nữa.
Lôi Thải vẻ mặt đau khổ nói, nhưng chần chờ chốc lát, Lôi Thải lại nói:
- Bất quá lão vẫn là kín đáo cưỡng ép đưa cho con.
Lôi Cương khóe miệng co quắp mấy phần, nghe được mấy câu nói vừa rồi của Lôi Thải, hắn cơ hồ hộc máu, lệnh bài của Hạo Nguyệt Đại Tôn mà còn không thèm? Nhưng nghe lời Lôi Thải kế tiếp thì Lôi Cương phải hít thở sâu vài cái, thiếu chút nữa là mắng to lên, Lôi Cương đối với nữ nhi này của hắn đã hoàn toàn hết cách rồi.
Lôi Thải lấy ra ra một tấm lệnh bài dính đầy đất cát nhìn cực kỳ bẩn thỉu từ trong giới chỉ trữ vật. Con ngươi của Lôi Cương cự nhiên co rụt lại, khuôn mặt hắn co quắp, nếu như không phải là cảm nhận được khí tức phát ra từ trên tấm lệnh bài kia thì Lôi Cương cơ hồ không cách nào nhận ra đây là lệnh bài của Hạo Nguyệt Đại Tôn, không biết Lôi Thải đã làm gì với nó nữa, phải biết đây chính là đại biểu của Đại Tôn, bất kỳ thế lực lớn nào nhìn thấy đều phải đối xử với người cầm lệnh bài như thượng khách, ấy vậy mà Lôi Thải ..................
Lôi Thải lau sạch bùn đất, này mới lộ ra nguyên hình, cùng tấm còn lại giống nhau như đúc.
- Được rồi, Thải Nhi, thật là bậy bạ, tấm lệnh bài này con tốt hơn là giữ cho cẩn thận, nếu như vạn nhất bị người khác phát hiện Xuyên Tinh Toa thì con hãy xuất ra tấm lệnh bài này, đã hiểu chưa?
Lôi Cương nghiêm túc nói, thường thì lệnh bài đại tôn cũng có ý nghĩa hệt như đại tôn vậy, kẻ nào muốn đụng vào thì cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận, huống chi đây lại còn là Hạo Nguyệt Đại Tôn.
Lôi Thải le lưỡi, đem tấm lệnh bài kia trả lại cho Lôi Hư, nhận lại tấm mà Lôi Cương đưa trả, đầy vẻ tội nghiệp nhìn Lôi Cương.
Nửa ngày sau, Lôi Cương kiên quyết rời khỏi Thú Triều Tinh, hắn sợ nếu như cứ mãi ở không đi, Minh Lôi sẽ đi tới Thú Triều Tinh, đó là điều mà Lôi Cương rất không muốn, hắn không muốn bộc lộ ra vị trí của thân nhân, mặc dù với thủ đoạn của Minh Lôi thì hẳn là có thể tra ra.
Khi Lôi Cương mới vừa tới một tinh cầu khác bên cạnh Thú Triều Tinh thì một đạo thân ảnh màu trắng hiện lên ở trước mặt Lôi Cương, hắn khẽ quét mắt về phương vị của Thú Triều Tinh, lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, bắt đầu lịch lãm, đừng làm cho lão phu thất vọng.