Thể Tôn

Chương 378: Chương 378: Lời từ biệt






Tiểu Giác quay đầu nhìn về phía lão giả màu vàng vừa biến mất, nhún mũi, lẩm bẩm nói: “Cảm tạ Long gia gia.” Sau đó, Tiểu Giác một lần nữa nhìn về phía Lôi Cương, không thể che giấu vẻ mừng rỡ cùng kích động, nói: “Phụ thân, bọn họ nói người đã…đã chết. Lúc trước Tiểu Giác cứ tưởng thật. Giờ phụ thân không chết, thật tốt quá.”

Lôi Cương gật đầu, nhớ lại lúc trước nhìn vào mắt lão giả màu vàng đã biến mất, Long gia gia? Chẳng lẽ là thần long màu vàng đi ra từ không gian thuộc tính mộc trong chí bảo? Thần long màu vàng này dĩ nhiên có thể mở chí bảo ra cho Tiểu Giác rời khỏi đó? Lôi Cương khó có thể tưởng tượng để làm điều đó cần đến tu vi mạnh cỡ nào.

“Được rồi, phụ thân, lúc trước ngươi thấy long gia gia rời đi thế nào? Cũng may Long gia chỉ bắt Tiểu Giác ở đó vài ngày, nếu không chắc Tiểu Giác điên lên mất.” Tiểu Giác đột nhiên nói. Lời Tiểu Giác nói khiến Lôi Cương chấn động, từ khi rời chí bảo đến nay tổng cộng gần hai mươi năm, vậy mà đối Tiểu Giác mới chỉ có vài ngày? Lẽ nào vài ngày trong chí bảo bằng mấy chục năm ở hiện thực? Không đúng, hắn cũng không phải đã nhìn thấy thần long rời đi a, hơn nữa, Tiểu Giác đã ở đây. Lẽ ra Tiểu Giác phải biết lúc trước vì sao hắn rời đi, lẽ nào Tiểu Giác đã quên mất rồi? Chính thần long màu vàng kia đã phong ấn ký ức của Tiểu Giác? Lôi Cương cẩn thận suy nghĩ, phát hiện trong đó chắc chắn có điểm kỳ lạ, thế nhưng hắn không muốn vạch trần trước mặt Tiểu Giác, mà cần phải tự mình suy nghĩ.

Lúc này, cả sáu người đạo thánh, cương thánh Cửu Xá bay về phía Lôi Cương, toàn thân lem luốc, chật vật, vẻ mặt tái nhợt. Không còn thấy thần long màu vàng khiến bọn họ cùng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nhìn thấy Lôi Cương, bọn họ càng vui mừng. Thần long màu vàng kia đã bị Minh Đế đánh bại chăng? Không đúng, nhưng người thanh niên kia vì sao lại ở đây? Sao lại đứng bên cạnh Minh Đế? Mấy người cùng nhìn quanh không thấy thần long màu vàng, liền thả lỏng người bay tới.

“Cửu Xá bái kiến Minh Đế.” Đám Cửu Xá đẳng nhân cung kính trước mặt Lôi Cương, nói.

Lôi Cương hờ hững nhìn đám Cửu Xá đẳng nhân gật đầu, tức thì nhìn xung quanh nói: “Đưa các đệ tử về, kiến tạo lại thành Cửu U.” Tức thì, Lôi Cương kéo theo Tiểu Giác, bay lên đỉnh núi.

Đám Cửu Xá kinh ngạc nhìn nhau, thầm nghi hoặc. Người thanh niên nọ cùng Minh Đế…Bọn họ nhất thời không thể suy nghĩ thấu đáo. Nhìn thành Cửu U bị san phẳng, mấy người chỉ biết cười khổ, thế nhưng cũng không dám chậm trễ ra xung quanh tìm đệ tử Cửu Minh, tái thiết lại thành Cửu U.

Trong đại điện Cửu Minh.

Lôi Cương cùng Tiểu Giác ngồi xếp bằng đối diện nhau. Lôi Cương khép hờ mắt. Tiểu Giác nhìn Lôi Cương, dường như rất sợ hắn biến mất khỏi tầm mắt.

“Tiểu tử, người vừa nãy thật đáng sợ, cho dù là lão phu lúc ở đỉnh cao cũng không thể chiến thắng cao thủ đó. Kẻ địch ngươi nói lúc trước chẳng lẽ là hắn? Không đúng, nếu là hắn, ngươi đã hồn phi phách tán từ lâu rồi.” Giọng Minh Đế vang lên trong đầu Lôi Cương.

Lôi Cương lắc đầu, thần thức đi vào trong Nê Hoàn cung, nhìn Minh Đế nói: “Vị tiền bối đó không phải là kẻ thù của ta. Việc này vô cùng phức tạp, tạm thời không thể giải thích được. Có điều, hắn cũng không có ý đối địch với ta.”

Minh Để thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, ánh mắt quỷ dị tức thì nhìn chằm chằm Lôi Cương nói: “Tiểu tử, không ngờ ngươi còn có một nhi tử là tiên thú a.”

Lôi Cương bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tiểu Giác đó là linh thú nở ra từ Cửu U huyết thú.”

Minh Đế trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kích động, thấp giọng nói: “Có thật thế không?”

Thấy Lôi Cương gật đầu, Minh Đế khó có thể kìm chế sự vui vẻ, nói: “Tiểu tử thả lão phu ra, để lão phu xem xem tiên thú nở ra từ Cửu U huyết thú rốt cuộc là như thế nào?”

Lôi Cương trầm ngâm trong chốc lát, bốn con thần long đều buông ra. Minh Đế từ trong Nê Hoàn cung, theo bụng Lôi Cương bay ra, ánh mắt rực cháy nhìn Tiểu Giác đang xếp bằng trước mặt.

“Tấm tắc…Không hổ là từ trứng Cửu U huyết thú nở ra. Lão phu không thể nhìn thấu hắn. Nếu như không phải còn phát ra khí tiên thú, lão phu còn tưởng là con người.” Minh Đế đánh giá Tiểu Giác, lẩm bẩm nói.

Tiểu Giác cảnh giác nhìn Minh Đế. Sau đó, bỗng nhiên, hắn nghĩ tới điều gì, mắt loé hung quang, lạnh nhạt nói: “Ngươi là Minh Đế nào đó? Ngươi định chiếm dụng thân thể cha ta sao?”

Minh Đế kinh ngạc, tức thì cười khổ, nói: “Tiểu tử kia, ngươi cho rằng lão phu chiếm dụng thân thể của phụ thân ngươi sao?”

Tiểu Giác nghi hoặc, nhìn Lôi Cương. Lôi Cương mở hai mắt, ôn hoà nhìn Tiểu Giác nói: “Tiểu Giác không được vô lễ. Mọi chuyện rất khó giải thích, thế nhưng hiện tại hắn không phải là địch nhân của phụ thân hay của ngươi.”

Tiểu Giác thấy Lôi Cương nghiêm khắc, liền rụt cổ gật đầu nói: “Ân, chỉ cần không phải là kẻ thù của phụ thân, vậy cũng không phải là kẻ thù của Tiểu Giác. Nếu có ai gây ra bất lợi cho phụ thân, Tiểu Giác nhất định sẽ giết hắn. Nếu không thể chiến thắng, Tiểu Giác lại bảo Long gia gia xuất hiện, hừ…” Tiểu Giác nói xong, mắt loé hung quang liếc nhìn Minh Đế. Có điều, thần long chỉ cho Tiểu Giác một hạt châu, cũng không ngờ Tiểu Giác vừa đi ra chưa được bao lâu đã dùng đến.

Minh Đế cười ha hả, có điều ánh mắt thêm phần nghiêm trọng.

“Tiểu Giác, lão phu không quấy rầy phụ tử các ngươi đoàn tụ nữa. Đừng làm bọn họ sốt ruột nữa, đến lúc hãy mở đại địa chi nguyên đi.” Minh Đế nhìn Lôi Cương rồi chui vào trong bụng hắn.

Lôi Cương gật đầu, tức thì nhìn Tiểu Giác, nói: “Tiểu Giác, mấy năm nay ngươi có chút thay đổi, ánh sáng màu xanh vốn ở trên người đã biến mất rồi?”

“Đúng vậy, như vậy Tiểu Giác sẽ giống con người hơn đúng không? Đây là do Tiểu Giác tu luyện thành, che giấu màu xanh sặc sỡ đi, có điều lúc Tiểu Giác tức giận nó lại hiện ra.” Tiểu Giác giương đôi mắt to nhìn Lôi Cương. Bỗng nhiên, Tiểu Giác nghi hoặc, nói: “Không đúng a, Tiểu Giác chỉ ở bên Long gia gia vài ngày, không có tu luyện a? A, Tiểu Giác hình như đã quên đi vài chuyện rồi.”

Lôi Cương động tâm, suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Tiểu Giác, có một số việc không cần nhớ kỹ thì nên quên đi a. Để phụ thân xem ngươi thay đổi thế nào nào?”

“Hắc hắc” Tiểu Giác cười, tức thì nói: “Phụ thân, sợ rằng bây giờ ngươi không phải là đối thủ của Tiểu Giác a? Long gia gia nói Tiểu Giác hiện giờ tương đương với cao thủ cương tiên, đạo tiên a.”

Lôi Cương cứng đờ người, cẩn thận đánh giá Tiểu Giác. Dần dần, Lôi Cương phát hiện hắn không thể nhìn thấu Tiểu Giác…Lôi Cương vô cùng hoảng sợ, thần long màu vàng kia rốt cuộc đã huấn luyện Tiểu Giác như thế nào? Chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi có thể đưa tu vi Tiểu Giác thăng tiến đáng sợ như vậy?

Hai phụ tử trò chuyện một lúc, Lôi Cương đột nhiên nghĩ tới một người, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tiểu Giác, ngươi ở đây tu luyện. Phụ thân còn có chút chuyện muốn ra ngoài.”

“Không được, Tiểu Giác muốn đi cùng phụ thân.” Tiểu Giác lắc đầu nói. Thấy Lôi Cương chần chờ, Tiểu Giác càng cố kéo tay hắn, nói: “Tiểu Giác vất vả lắm mới tìm được phụ thân, không muốn rời khỏi phụ thân nữa.”

Lôi Cương sửng sốt, tức thì cười gượng, gật đầu.

Ra khỏi đại điện Cửu Minh, bay xuống núi, Lôi Cương phát hiện không ít tu luyện giả đang di chuyển ở vùng đất bị san phẳng của thành Cửu U, có lẽ là do hắn triệu hồi. Không ít đệ tử Cửu Minh bắt đầu kiến tạo thành Cửu U. Lôi Cương phóng ra thần thức, cuối cùng nhìn về phía trước, đưa Tiểu Giác bay về phía bên kia.

Sát biên giới của thành Cửu U là núi non trùng điệp. Lúc này, trên một ngọn núi có một nữ tử mặc váy tơ tằm, ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt tiều tuỵ nhìn phía trước.

Nữ nhân này chính là Chỉ San. Trước cuộc đại chiến của lão giả màu vàng và đám người Cửu Xá, Chỉ San đã sớm cảm nhận được sự đáng sợ của nó. Trong thời gian ngắn nhất, nhanh nhất, nàng liền bí mật mang theo tài bảo cùng người làm của Vạn tượng các rời khỏi thành Cửu U, do đó, Vạn tượng các không bị tổn thất gì lớn. Lúc này, Chỉ San nội tâm vô cùng phức tạp. Lúc trước, Lôi Cương cầm ba cuốn thiết quyển rời đi, đã làm nàng vô cùng thất vọng cùng cô đơn.

“Lẽ nào… Cương Ma thống lĩnh với mình chỉ là quan hệ giao dịch thôi sao? Tất cả chỉ có một mình mình tình nguyện sao?” Nội tâm Chỉ San vô cùng phức tạp.

Chỉ San từ khi sinh ra đã mang thân phận cao quý, phải nói là vạn người mơ ước, vô số người nịnh bợ cũng không dám đến gần nàng. Hơn nữa, khuôn mặt nàng đẹp tựa thiên tiên, có thể nói rất nhiều thanh niên tuấn kiệt muốn kết bạn. Thế nhưng có thể khiến Chỉ San để mắt đến cũng không có mấy người. Nếu không phải Chỉ San đi tới Cửu U giới, vốn chỉ muốn giải sầu ở đây, thật không ngờ nàng lại gặp Lôi Cương. Lần đầu gặp mặt, biểu hiện, dáng dấp của Lôi Cương đã để lại không ít ấn tượng tốt trong lòng nàng. Lúc hiểu rõ thân phận của Lôi Cương, Chỉ San càng hiếu kỳ, vốn dĩ Chỉ San hiểu rõ thân phận nàng không thể tuỳ ý thích người khác, thế nhưng lúc Tiểu Mị nói câu: “Gia gia rất thích Cương Ma thống lĩnh, có thể, chỉ cần gia gia đồng ý, các ngươi rất có khả năng.” Đã vạch trần tâm sự của nàng, khiến nàng bỏ đi sự nghi ngờ đối với sự thần bí của Lôi Cương. Cuối cùng, đến khi phát hiện, Chỉ San nhận ra trong lòng nàng đã có Lôi Cương. Sau đó nghe nói hắn biến mất, Chỉ San vô cùng thống khổ, thế nhưng lại nghe hắn xuất hiện ở thành Cửu U, Chỉ San không chần chờ đi tới thành Cửu U, mong nghe được tin tức của hắn. Cuối cùng, gặp được Lôi Cương cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của nàng, hắn chỉ cầm thiết quyển rời đi. Chuyện này khiến Chỉ San mất một thời gian không thể tiếp thu nổi.

“Chỉ San cô nương…” Chỉ Sang đang rối rắm suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Nghe được giọng nói này, toàn thân nàng rung động, quay đầu đứng dậy, nhìn hai người từ từ xuất hiện phía sau. Chỉ San giấu đi tình cảm nhìn chăm chú vào Lôi Cương, ánh mắt phức tạp. Một lát sau, nàng mới tươi cười, nói: “Cương Ma thống lĩnh, có chuyện gì chăng?”

“Ha hả, Chỉ San cô nương là bằng hữu của Cương Ma. Chẳng bao lâu nữa, Cương Ma sẽ đi đến một chỗ không biết đến bao giờ mới trở về, cho nên mới nghĩ đến nói lời tạm biệt.” Lôi Cương thản nhiên cười nói, ánh mắt loé lên, nhìn chằm chằm Chỉ San.

Chỉ San đau lòng, ngượng nghịu, khuôn mặt tái nhợt, suy nghĩ một lát, nàng cắn đôi môi đỏ mọng, tay phải nắm chặt mép váy, nói: “Cương Ma thống lĩnh còn nhớ đến Chỉ San, Chỉ San đã rất cao hứng rồi. Hy vọng Cương Ma thống lĩnh sớm trở về.”

Lôi Cương gật gật đầu, nhìn nàng, lúc sau mới nói: “Như vậy Cương Ma xin phép cáo lui trước, ngày sau có duyên sẽ gặp lại.” Lập tức, Lôi Cương kéo Tiểu Giác bay về ngọn núi cao ở thành Cửu U.

“Phụ thân, tỷ tỷ này thật xinh đẹp a.” Tiểu Giác vui cười nhìn Lôi Cương nói.

Chỉ San ở phía sau, thân thể chấn động mạnh mẽ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, nàng khẽ run rẩy, mệt mỏi ngồi xuống, hai mắt vô thần nhìn hai thân ảnh biến mất phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.