Đồng Sư nói cùng U phủ và Địa Linh tông khai chiến liền nhanh chóng bành trước nhân số, thế nhưng cũng không thể hiện có sự náo nhiệt trong thành. Trước không nói không ít đệ tử bất hòa với nhau, hơn nữa lại quá an nhàn, e rằng những đệ tử này cũng không có tâm huyết như trước, cùng U phủ, Địa Linh tông khai chiến cũng vô hình tạo cho bọn họ áp lực. Trong nguy khốn mới thấy tài năng bộc phát a.
Rời khỏi đại điện, Lôi Cương cùng Chân Hỏa cùng đi. Chân Hỏa dường như rất hiếu kỳ về Lôi Cương, thường nhìn hắn, muốn hỏi điều gì nhưng lại thôi.
Lôi Cương chậm cước bộ lại, quay đầu nhìn Chân Hỏa, nói: “Chân Hỏa lão ca, có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra.”
“Ha hả” Chân Hỏa cười gượng vài tiếng, lập tức, đánh giá Lôi Cương nói: “Cương Ma lão đệ, đừng trách Chân Hỏa lão ca ta không tin ngươi. Chân Hỏa lão ca chỉ muốn hỏi ngươi điều này một lần, sau này không bao giờ…hỏi ngươi nữa, ngươi…thực sự chỉ là cương hoàng địa giai? Ngươi có hay không che giấu tu vi?”
Lôi Cương hơi gượng cười, gật đầu, nhìn thẳng vào Chân Hỏa nói: “Chân Hỏa lão ca, ta vốn là cương hoàng địa giai, tại sao phải che giấu thực lực? Nếu có thể, ai mà không muốn có thực lực cao? Còn có thể che giấu ư?”
Chân Hỏa ngạc nhiên, ánh mắt càng ngờ vực, thở dài, nói: “Cương Ma lão đệ, Cương Hoàng địa giai có thể giết chết Cương Tiên, sợ rằng toàn bộ Cửu U giới, thậm chí ngũ hành giới cũng chỉ có một mình ngươi a.”
Lôi Cương thản nhiên cười, lắc đầu, ngưng thần, chậm rãi nói: “Chân Hỏa lão ca, thiên tài ở ngũ hành giới lớp lớp xuất hiện, càng lúc càng có nhiều cường giả trẻ tuổi không hiển lộ thực lực của mình. Cương Ma chỉ là có vận khí tốt mà thôi.”
Chân Hỏa sửng sốt, lập tức cười rộ lên, cũng không nói thêm điều gì.
Lôi Cương cùng Chân Hỏa đều là đô thống dưới trướng thống lĩnh Diệc Lãnh. Lôi Cương tiếp quản mười đại đội vốn do Diệc Lãnh đô thống quản lý. Chân Hỏa phụ trách đại đội đệ tử mới vào. Hai ngươi đang đi vào trong thành Thao luyện, bởi Lôi Cương cũng không biết hắn quản lý mười đại đội, nhưng với sự trợ giúp của Chân Hỏa, liền đem tất cả hai mươi mốt đại đội dưới trướng Diệc Lãnh thống lĩnh gọi vào trong phủ đệ của Lôi Cương.
“Các đại đội trưởng thành Phụng thiên, muốn thu phục người thì cũng phải xuất ra thực lực của mình. Lần này lão phu cùng Cương Ma đô thống và các đô thống khác vai mang trọng trách. Hai mươi mốt đại đội trưởng các ngươi cùng chúng ta chuẩn bị, ngày mai sẽ xuất phát.” Chân Hỏa nghiệm giọng, ánh mắt sắc bén nhìn hai mươi mốt tên đại đội trưởng, to giọng nói.
“Tuân lệnh!! Chân Hỏa đô thống” Hai mươi tên đại đội trưởng tu vi đều là cương đế huyền giai cùng hô lên.
“Đi đi, ngày mai tập hợp!” Chân Hỏa nói. Hai mươi tên đại đội trưởng đều nhất loạt thối lui, mà tên thanh niên ở lại, cười cười nhìn Lôi Cương, chính là Đồng Chiến.
Chân Hỏa liếc mắt nhìn Lôi Cương, rồi lại nhìn Đồng Chiến, nói: “Cương Ma, lão phu đi trước, sáng mai sẽ xuất phát.” Lập tức, Chân Hỏa liền bay về phía chân trời, hóa thành một tia sáng biến mất trên không.
Lôi Cương gật đầu.
“Hắc hắc, ngươi là Cương Ma, chính là Cương Ma đô thống?” Đồng Chiến nháy mắt nhìn Lôi Cương, tuy rằng nói thế, nhưng vẻ mặt vẫn như trước, cũng không vì Lôi Cương trở thành đô thống mà kiêng kỵ.
Lôi Cương lạnh nhạt cười, liếc mắt nhìn Đồng Chiến nói: “Ngươi muốn làm sao thì làm.”
Đồng Chiến cười, nói: “Ta là thủ hạ của ngươi, đại đội trưởng thứ sáu, lẽ ra nên gọi ngươi là đô thống…”
Lôi Cương thấy Đồng Chiến còn muốn dài dòng lôi thôi, vội vã ngăn lại, nói: “Nói đi, chuyện gì?”
Đồng Chiến ngượng nghịu, cười khổ nói: “Xem ra đều không thể gạt được ngươi.” Lập tức, Đồng Chiến trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Cương Ma, ngươi có nghe nói đến đại địa chi nguyên không?
Lôi Cương động tâm, vẻ mặt vẫn như thường, nhìn Đồng Chiến nói: “Cửu U giới người nào chưa từng nghe đến đại địa chi nguyên? Đại địa chi nguyên lúc ẩn lúc hiện, cũng có thể vốn là không tồn tại a.” Nhưng trong lòng lại nghĩ đến câu nói kia của Lưu lão lúc rời đi, Lôi Cương động tâm, lẽ nào Đồng Chiến biết chuyện về đại địa chi nguyên? Lôi Cương nhìn chằm chằm vào Đồng Chiến.
Đồng Chiến thần thần bí bí nhìn xung quanh, tiện tay bố trí một kết giới, tức thì thấp giọng nói: “Ngươi có biết vì sao U phủ cùng Địa Linh tông chinh chiến suốt mấy năm nay?”
Lôi Cương lắc đầu, nói: “Lẽ nào bởi vì đại địa chi nguyên.”
“Đúng, nghe đồn đại địa chi nguyên cũng không phải là không tồn tại, mà là cực khó để có được. Thế cho nên những năm gần đây, không ai đạt được. Mà muốn có được đại địa chi nguyên phải thu thập được sáu loại đồ vật. Về phần sáu món đồ này ta cũng không rõ, có điều, ta biết U phủ cùng Địa Linh tông mỗi bên đều có hai thứ. Đối với đại địa chi nguyên , cả hai thế lực lớn có bên nào không muốn độc chiếm? Mấy năm nay hai bên đều muốn tiêu diệt đối phương. Bất quá, hai thế lực lớn muốn thanh toán nhau cũng không phải dễ, nếu không đã sớm dốc toàn lực tiêu diệt đối phương rồi.”
Lôi Cương tinh tế nghe.
“Hơn nữa, vực chủ thành Phụng thiên ta cũng có sáu thứ đồ cho nên U phủ cùng Địa Linh tông mới không dám thẳng tay hạ gục thành. Nếu không, chờ đến khi vực chủ thành Phụng thiên mạnh trở lại, hai thế lực kia cũng sẽ hết sức khó khăn.” Đồng Chiến ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói.
Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, nhíu mày nói: “Thì ra là như vậy, lẽ nào U phủ cùng Địa Linh tông cùng ngồi yên chờ thành Phụng thiên mạnh lên?”
“Nếu như vực chủ thành Phụng thiên nói không đúng sự thật, thì thành đã sớm bị phá hủy. Thế nhưng nếu vực chủ quả có thật, hai thế lực lớn vốn không dám diệt thành nhưng lại không cam lòng ngồi xem thành Phụng thiên mạnh lên, cho nên mới âm thầm tiêu diệt sĩ khí của thành.” Đồng Chiến chậm rãi nói.
Lôi Cương cảm thấy khó hiểu, nếu quả thật là như vậy, thì vực chủ thành Phụng thiên cùng U phủ, Địa Linh tông cùng liên hợp lại chiếm đại địa chi nguyên không phải rất tốt sao? Không đợi Lôi Cương lên tiếng, Đồng Chiến liền nói tiếp: “Hơn nữa, ta đoán rằng, U phủ, Địa Linh tông cùng với thành Phụng thiên ba thế lực này không tập hợp lại, không phải bọn họ không muốn, mà là kết hợp lại tìm kiếm trong bảo khố, cuối cùng chỉ có thể có một người được. Kẻ nào mạnh, kẻ đấy sẽ chiếm được.
“Ta nghe gia gia ta nói, còn hai đồ vật chưa có được. Mà hai đồ vật này dường như không có ở Cửu U giới. Nghe đồn, U phủ biết tung tích của hai món đồ cuối cùng này, thế nhưng gần mấy trăm năm nay, U phủ cũng không có hành động gì lớn. Xem ra lời đồn này là giả, U phủ không biết gì. Đại địa chi nguyên không tìm được, Cửu U giới sẽ còn chiến tranh quanh năm a.” Đồng Chiến lắc đầu, than thở.
Lôi Cương gật đầu, tức thì, mắt sáng ngời, gia gia của Đồng Chiến? Lẽ nào là đại thống lĩnh Đồng Sư? Hẳn là như vậy, Lôi Cương thầm nghĩ, nhưng cũng không nói thẳng ra.
Sau khi nói thêm vài câu vu vơ, Đồng Chiến liền rời đi.
Mắt nhìn phía trước, Lôi Cương dần nghiêm túc suy nghĩ, theo như lời Đồng Chiến nói, hai đồ vật cuối cùng không có ở Cửu U giới? Chẳng lẽ là ở giới khác? Bỗng nhiên, Lôi Cương nghĩ tới U Thiên, U Thiên không phải là người U phủ sao? Mà hắn đã tới tìm mình mấy lần, vì trứng đen cùng giới chỉ, lẽ nào là hai loại này sao? Sắc mặt Lôi Cương trắng bệch, mặc kệ thế nào, hắn đều quan tâm đến việc tranh chấp giữa hai bên. Mà U phủ tất nhiên cũng chú ý tới hắn, thế nhưng, vì sao U Thiên không có tới đây tìm hắn? Chẳng lẽ là đã quên hắn rồi, Lôi Cương suy nghĩ.
Một ngày vô sự.
Ngày thứ hai.
Cách một trăm dặm phía tây ngoài thành Phụng thiên.
Lôi Cương cùng với mười đại đội trưởng ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi cao.
“Mọi người điều tức xong, liền phân năm đội tiến lên. Đây là đá cứu hộ, nếu như các ngươi gặp tình huống khẩn cấp, hãy bóp nát khối linh thạch này, ta sẽ toàn lực chạy tới. Các ngươi kiểm tra xung quanh, chỉ cần có đệ tử U phủ, Địa Linh tông ở đây, giết hết cho ta” Lôi Cương sắc bén nhìn mười tên đại đội trưởng, trầm giọng nói. Lòng bàn tay phải di động mười khối linh thạch nhỏ đưa cho mười tên đội trưởng.
Tiếp nhận tinh thạch xong, hai người một đội. Tất cả bay tản ra xung quanh. Lôi Cương ngồi xếp bằng tại chỗ.
Lôi Cương cũng không đi vào tu luyện, mà chỉ tỉ mỉ suy nghĩ thế cục hiện tại. Thành Phụng thiên đang đối mặt với U phủ cùng Địa Linh tông, hai thế lực lâu đời tại Cửu U giới. Tuy rằng vực chủ thành Phụng thiên nắm được điểm yếu của bọn họ, thế nhưng không chừng sau này bọn họ sẽ liên hợp lại, cùng hạ gục thành.
Nghĩ đến đây, Lôi Cương tháo giới chỉ, giới chỉ này vốn tìm được trong huyệt động của thú vương. Thế nhưng Luyện Hư nói chỉ giống như giới chỉ thông thường. Vì sao U Thiên lại nhiều lần muốn hắn đưa cho giới chỉ này? Có điều, Lôi Cương ngẫm nghĩ, cũng phát hiện được giới chỉ này khác thường ở chỗ, bình thường giới chỉ này chỉ có mười thước vuông. Vậy mà lúc này, không gian của giới chỉ phải có đến mấy vạn thước vuông. Hơn nữa, Lôi Cương phát hiện, tu vi của hắn càng cao, không gian trong giới chỉ sẽ càng lớn. Thế nhưng giới chỉ này ngoại trừ không gian bên ngoài cũng không có công dụng gì khác. Nếu không gian có to thì cũng chỉ là một giới chỉ a, vì sao U Thiên lại muốn?
Tay phải vuốt ve giới chỉ, Lôi Cương thầm suy nghĩ.
“Ha hả, tiểu tử, không nghĩ tới ngươi lại có thể từ Huyết ngục trốn tới đây, quả khiến kẻ khác thán phục a.” Ngay lúc Lôi Cương đang suy nghĩ, trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng cười hùng hậu. Lôi Cương bỗng nhiên chấn động, tạo hai hàng phòng ngự bao phủ toàn thân, nhảy dựng lên nhìn nam tử áo đen hiện lên trên không, nhíu mày, hắn…lại tìm tới?
Người đến chính là U Thiên.
U Thiên cẩn thận đánh giá Lôi Cương, nói: “Không hổ là tiểu tử chưa đến cương sư cũng dám đến lấy trộm đồ của ta, mấy trăm năm ngắn ngủi, ngươi lại trở thành cao thủ danh chấn khắp Cửu U giới. Ở Huyết ngục ngươi đã gặp kỳ ngộ gì?”
Lôi Cương lạnh lùng, nhìn chằm chằm U Thiên trầm mặc không nói.
U Thiên mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Bất kể ngươi có phải là tiểu tử lúc trước hay không, chỉ cần hôm nay ngươi là Cương ma, giao ra U giới cùng trứng của Cửu U huyết thú, ngươi sẽ vẫn là Cương Ma danh chấn Cửu U giới.”
“Nếu ta không giao?” Lôi Cương lạnh nhạt nói.
“Khặc khặc…Không giao? Như vậy thiên tài trẻ tuổi Cương ma của Cửu U giới chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn. Tiểu tử, ngươi nên biết, người ngươi đối mặt chính là U phủ! Dù là vực chủ Thành Phụng thiên ở đây, cũng phải kính nể bảy phần. Giết chết ngươi, thành Phụng thiên cũng không dám nói gì.” U Thiên âm trầm cười, nói.