Thể Tôn

Chương 421: Chương 421: Nằm mơ






Trong nháy mắt, chỉ qua vài lần, Lôi Cương đã bố trí được Huyễn trận cấp đơn giản. Lần đầu bố trí trận pháp đã nhanh như vậy khiến hắn kích động, liền tạo ra một trận pháp cỡ lớn.

Trận U Tuyết bình thản, nhìn chằm chằm Lôi Cương nói: “Trước mắt ngươi cứ luyện tập đi, chờ đến khi thần thức có thể chia ra làm sáu mươi bốn phần cũng là lúc ngươi đạt được đến tầng thứ sáu, ta sẽ chỉ ngươi trận pháp cấp tiên. Ta tin rằng với tốc độ của ngươi, không đến mười năm nữa là ngươi có thể đạt được a.” Trận U Tuyết nhẹ giọng nói, dường như nàng không hề lo lắng. Mười năm đạt đến tầng thứ sáu? Đến nàng cũng phải mất hai mươi năm mới đạt được a.

Lôi Cương cười hắc hắc, không nói gì thêm, chỉ gật đầu.

Suy tính một lát, Trận U Tuyết liền xuất ra một viên tinh thạch, đưa cho Lôi Cương, nói: “Đây là trận pháp cấp thấp. Lúc nào ngươi buồn chán thì thử nghiên cứu một phen, ngày sau ngươi lĩnh ngộ trận pháp cấp tiên tất hữu ích.” Lôi Cương nhận lấy tiên thạch, thản nhiên nhìn Trận U Tuyết, cười nói: “Đa tạ cô nương.”

Trận U Tuyết sửng sốt, nhìn Lôi Cương chân thành, xấu hổ, một lát sau nàng mới nói: “Không có gì. Trước mắt ngươi cứ tu luyện đi, ta cũng đi tu luyện đây.” Nói xong, nàng vội vã đứng lên, xoay người rời đi. Lôi Cương không biết, khoảnh khắc Trận U Tuyết quay đi, khuôn mặt trắng mịn của nàng trong nháy mắt đỏ ửng. Không hiểu vì sao, khi bị Lôi Cương nhìn chằm chằm, Trận U Tuyết lại xúc động, dường như có con nai vừa nhảy qua.

Nhìn Trận U Tuyết rời đi, Lôi Cương tập trung tinh thần, thần thức đi vào trong viên tinh thạch. Một lát sau, thần thức hắn rời khỏi viên tinh thạch. Trận pháp trong tinh thạch Trận U Tuyết cùng những gì hắn học được không còn gì khác biệt. Lúc này, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt, thử đem thần thức đi từ toàn bộ năm trăm mười hai đạo đến một nghìn linh hai mươi bốn đạo.

Một năm nháy mắt trôi qua, một năm này dường như Trận U Tuyết đi vào trong tu luyện, nàng không hề đến xem Lôi Cương. Nhưng thật ra Trận Vân Thiên đã tới một lần, ân cần hỏi han Lôi Cương rồi mới rời đi.

Lúc này, Lôi Cương đang nằm trên mặt đất, cả người đầy mồ hôi, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào. Thần thức hắn vẫn như trước chỉ có thể chia thành năm trăm mười hai đạo. Không rõ vì sao, cứ đến đạo thứ năm trăm mười ba là thần hồn không thể tách ra tiếp, dường như muốn lìa hẳn ra, thẳng đến chia thành một nghìn linh hai mươi bốn đạo. Lôi Cương suy đoán đây là quy luật tồn tại của thần thức, hoặc là tăng lên nhiều lần, chứ không tăng vài đạo. Điều tức một lát, Lôi Cương liền ngồi xuống, nhắm mắt lại, chìm vào trong trận pháp, chọn vài trận pháp rồi đem ra tập luyện. Thần thức hắn khẽ động, bao vây lấy tiên thạch bay rải rác xung quanh. Nháy mắt, Lôi Cương đã bố trí được năm trận pháp, liền thay đổi pháp quyết. Trong đó, tiên thạch của ba trận pháp đã phát ra ánh sáng nhàn nhạt, mà cương khí cùng nội kình trong kinh mạch Lôi Cương nhanh chóng tiêu hao. Đến khi tiên thạch của ba trận pháp phát ra ánh sáng mạnh mẽ, trong kinh mạch của Lôi Cương đã không còn chút cương khí cùng nội kình nào.

Đúng lúc này, ba trận pháp đột nhiên phát ra tiếng chấn hưởng vù vù, mặt đất run lên vài cái. Trận pháp hành thổ nhanh chóng chuyển động, linh khí hành thổ của mặt đất bắt đầu khởi động. Một lát sau, một người bằng đất cao hai trượng hiện lên trước mắt Lôi Cương, trên trận pháp hành hảo cũng có một người cao hai trượng màu đỏ rực xuất hiện. Tại trận pháp hành mộc có một cây đại thụ cao tới hai chương. Cây đại thụ này không giống với loại cây thông thường, mà có vẻ giống người hơn, đó chính là người gỗ. Ba người khổng lồ xuất hiện trước mặt Lôi Cương đang ngây ngốc, hắn liền nhìn một cây đại thụ ở phía trước bên ngoài trăm mét, niệm thần chú. Ba người khổng lồ cùng nhanh chóng chạy về phía cây đại thụ, một lát sau, cây đại thụ ầm ầm đổ sập xuống.

Lôi Cương vui mừng, những người khổng lồ này hoàn toàn dựa theo tâm niệm của hắn mà hành động. Trận pháp quả thật kỳ lạ. Nhìn trận pháp hành kim, hành thuỷ vẫn chưa vận hành, Lôi Cương suy đoán là do hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được hai hành kim, thuỷ nên không thể điều khiển được hai hành này.

Kế tiếp, Lôi Cương liền chọn ra mấy trận pháp hành hoả, thổ, mộc. Dần dần, hắn nắm bắt được yếu lĩnh của trận pháp, tốc độ dần nhanh hơn. Lúc tiên thạch bố trí bao vây lấy thần thức tốt rồi, pháp quyết kích hoạt trận pháp đã hiện ra trong đầu Lôi Cương, hắn liền nhanh chóng niệm một lần. Dần dần, Lôi Cương có thể nói đã nhuần nhuyễn cách sử dụng đối với ba hành này.

Đến khi linh khí trong kinh mạch cạn kiệt, Lôi Cương lại bắt đầu khôi phục nội kình cùng cương khí, rồi thử chia thần thức, hắn liên tục làm như thế nhiều lần trong năm năm. Năm năm qua, tuy rằng vẫn như trước, hắn chưa thể chia thần thức thành một nghìn linh hai mươi bốn đạo, thế nhưng Lôi Cương đã nắm vững quy luật, tin rằng trong mười năm là có thể thành công. Mấy năm nay, Lôi Cương gần như đã đọc làu làu toàn bộ các trận pháp trong trận pháp cấp thấp.

Lúc này, Lôi Cương đứng trước một tiểu viện, hai mắt khép hờ. Một lúc lâu sau, thần thức của hắn khẽ động, mấy trăm viên tiên thạch rải rác xung quanh đột nhiên bay lượn trong không trung, dần dần rơi xuống mặt đất. Lần này không giống với những lần luyện tập trước đây, toàn bộ những viên tiên thạch này đều rời trong chu vi mười thước. Hơn nữa, chúng đều sắp thành hàng, tạo thành một trận pháp phức tạp. Lôi Cương mở mắt, nhìn ba bóng hình cao to dần hiện lên, hơi thất vọng. Hắn muốn thử bố trí ba trận pháp cùng lúc tại những vị trí tương tự nhau để ba trận pháp này hợp lại tạo thành một trận pháp. Từ đó, hắn có thể biến những người khổng lồ mà ba trận pháp này gọi ra thành một người kết hợp cả hành hoả, thổ và mộc. Lôi Cương tin rằng, chỉ cần thành công, người to lớn hợp thành này tất sẽ có uy lực còn mạnh hơn ba người kia cộng lại.

“Ngươi đang làm gì đó?” Một giọng nói trong trẻo khiến người nghe phải mềm lòng cất lên. Lôi Cương hơi sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn về bóng người mặc áo hồng phấn phía trước, khẽ cười nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Trận U Tuyết chậm rãi đi tới, đứng trước mặt ba người khổng lồ, cẩn thận đánh giá, cuối cùng nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Lôi Cương nói: “Đây là trận pháp Tam hành cự nhân (người khổng lồ thuộc ba hành) ngươi bố trí?”

Lôi Cương gật đầu, cười cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Trận U Tuyết.

Đôi mắt đẹp của Trận U Tuyết đầy hiếu kỳ đánh giá Lôi Cương, nói: “Ngươi vốn dĩ cảm nhận được lực lượng của ba hành a. Không đúng, mỗi một trận pháp trong ba trận pháp này đều cần đến hơn một trăm viên tiên thạch, làm thế nào ngươi có thể khống chế nhiều như vậy a. Chẳng lẽ ngươi bố trí vài lần đã tốt vậy?”

Lôi Cương lắc đầu, ánh mắt chợt loé sáng. Một trăm viên tiên thạch dưới chân Trận U Tuyết đột nhiên bay loạn lên, nháy mắt chúng lại rơi xuống đất, tạo thành một trận pháp. Một bóng hình dần hiện ra trước mặt Trận U Tuyết. Nàng khiếp sợ nhìn người khổng lồ bằng đất vừa xuất hiện rồi lại nhìn qua Lôi Cương, hít một hơi, nói: “Ngươi….Tốc độ của ngươi đã đạt được đến tầng thứ mấy?”

“Tầng thứ chín.” Lôi Cương thản nhiên cười nói. Ngay lúc Lôi Cương chờ mong nhìn sắc mặt Trận U Tuyết, hắn phát hiện nàng trước tiên là sửng sốt, sau đó đi lên gõ vào đầu Lôi Cương, dịu dàng nói: “Ngươi thế này sao lại có thể gạt người ta a. Nếu như ngươi đạt đến tầng thứ chín, ta đây đã đạt đến tầng thứ mười rồi.”

Lôi Cương ngạc nhiên, nhưng cũng không giải thích, chỉ cười cười nhìn Trận U Tuyết.

Ánh mắt Trận U Tuyết chuyển hướng nhìn ba người khổng lồ được gọi ra trước đó, nhìn đống tiên thạch được xếp hàng trên mặt đất, rồi nàng quay đầu nhìn Lôi Cương, vô cùng kinh ngạc nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Lôi Cương khẽ động tâm, nói: “Trận U Tuyết, ngươi có thể cùng lúc gọi ra ba trận pháp, hợp chúng lại không?”

Trận U Tuyết nghe xong, gương mặt trắng mịn của nàng biến sắc, nàng nhìn chằm chằm Lôi Cương. Đến khi thấy hắn bắt đầu khó chịu, nàng mới nói: “Ngươi không phải đang nghĩ cách hợp ba trận pháp vào với nhau đấy chứ?”

Lôi Cương gật đầu.

Trận U Tuyết nở nụ cười, khuôn mặt nàng như thiên tiên, lộ ra hai má lúm đồng tiền mê hồn người. Nàng nhìn Lôi Cương với ánh mắt say đắm, cánh tay nhỏ nhắn gõ lên đầu hắn: “Ngươi quả nhiên là người chưa bắt được rắn đã muốn nuốt voi. Ngươi muốn cùng lúc khởi động ba trận pháp, trước không nói thần thức của ngươi có thể chia thành bao nhiêu đạo, thì cương khí của ngươi có thể duy trì được cả ba trận pháp cùng vận hành hay không? Một khi dung hợp được mấy trận pháp lại thì cương khí tiêu hao sẽ tăng lên nhiều lần a.”

Lôi Cương cười khổ, hắn bất quá chỉ hỏi nàng, nhưng lại bị nàng quở trách như vậy. Suy cho cùng, vai vế của nàng vẫn cao hơn a. Có điều, Lôi Cương chẳng những không để tâm, mà còn rất thích Trận U Tuyết như vậy, điều này khiến cho tâm trạng luôn đề phòng kẻ khác của Lôi Cương khi ở Dong Luyện giới, Cửu U giới được thoải mái hơn nhiều.

“Nếu như….Tốc độ của ta thực sự đã đến tầng thứ chín?” Lôi Cương thầm cười nói.

Trận U Tuyết sửng sốt, nhìn Lôi Cương không giống như đang đùa, nàng liền nghiêm túc, nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ngươi thực không gạt ta.”

Lôi Cương không trả lời, thần thức khẽ động, toàn bộ tiên thạch xung quanh bay lên, tụ tập trước mặt Trận U Tuyết.

“A!!” Trận U Tuyết thấy tảng đá lớn tập trung trước mặt thì chợt kêu lên, nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói: “Ngươi…Ngươi….Ngươi thực sự đã đạt đến tầng thứ chín?”

Lôi Cương thản nhiên cười, gật đầu.

“Ngươi….Ngươi làm thế nào? Làm sao có thể? Giờ mới có mười năm a, chuyện này không thể là sự thực, xem ra ta đang nằm mơ rồi.” Trận U Tuyết lắc đầu nói, gõ gõ đầu mình, dáng điệu nàng vô cùng khả ái.

Lôi Cương tươi cười, nhìn chăm chú vào Trận U Tuyết. Nàng tự gõ đầu một lúc, rồi nhìn Lôi Cương, liên mồm lẩm bẩm nói: “Thế nào mà còn chưa tỉnh giấc mộng này? Tại sao mấy năm nay luôn mơ thấy hắn thế này?”

Lôi Cương nghe thấy đột nhiên rúng động, vẻ tươi cười dần biến mất. Hắn nhìn chằm chằm Trận U Tuyết.

Liên tiếp mấy lần, Trận U Tuyết đã gõ đầu nàng mấy mươi lần, nhưng mỗi lần gõ xong lại thấy Lôi Cương đang nhìn nàng chằm chằm. Trận U Tuyết cả kinh, lẽ nào thực sự không phải là mơ? Bỗng nhiên, Trận U Tuyết nghĩ đến câu nàng vừa nói, nháy mắt sắc mặt đỏ ửng, quay đầu, mải miết nhìn hướng khác. Nàng khẽ run rẩy, đôi bàn tay trắng như tuyết nắm chặt, vô cùng ngượng ngùng. Trận U Tuyết hít sâu mấy hơi, nhìn Lôi Cương, cả giận nói: “Ngươi như thế này thế nào lại đi gạt người a?”

Lôi Cương bỗng sửng sốt, liên tục cười khổ, hắn lừa người lúc nào chứ? Chính nàng không tin đấy thôi.

“Ai nha, nếu như ngươi thật muốn hợp ba trận pháp lại, như vậy ngươi phải bố trí ba trận pháp một lúc, cùng lúc mặc niệm pháp quyết. Chỉ đến lúc ba trận pháp hợp lại được, ngươi mới có thể làm như vậy. Có điều, ngươi nhất định phải bình tĩnh, nếu không thì ngươi không thể thành công đâu.” Nói xong, Trận U Tuyết biến thành một luồng sáng biến mất.

Lôi Cương nhìn bóng lưng biến mất, thầm rúng động. Những năm gần đây, đây là lần đầu tiên hắn có được cảm giác thoải mái như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.