Thể Tôn

Chương 205: Chương 205: Ngũ hành bảo tháp






Kiến trúc tiêu biểu của Thành Địch Ngược chính là bảo tháp tu luyện ngũ hành, đại diện cho năm thuộc tính. Bảo tháp này cũng khiến cho nhiều người tu luyện điên cuồng, rất nhiều người không chịu được sức hấp dẫn của bảo tháp mà gia nhập Thành Địch Ngược trở thành khách khanh trưởng lão. Vị nào cũng đều quan tâm đến tu vi của chính mình, muốn xem tu vi có thể tăng lên được bao nhiêu, ở tầng trên của bảo tháp so với của Huyết Ngục có thể hơn đến mười lần, quả nhiên khiến cho người ta lao tới điên cuồng.

Cả quả núi được bao phủ bởi một kết giới, cản trở đường vào của Lôi Cương, hắn bèn đứng sát kết giới chăm chú nhìn vào trong ngũ hành bảo tháp, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cảm nhận khí tức của Tiểu Giác.

“Phụ thân, người tìm Tiểu Giác sao?” giọng nói trong trẻo của Tiểu Giác vang lên một cách bí mật đến tai Lôi Cương, một chú chó nhỏ năm màu hiện ra trước mắt Lôi Cương, hai mắt nhìn hắn với vẻ khó giải thích.

“Tiểu Giác, ngươi có thể đưa phụ thân qua kết giới mà không bị phát hiện hay không?” Lôi Cương nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Giác nói.

Đôi mắt nhỏ của Tiểu Giác tỏ vẻ vui cười, nói: “Phụ thân, không thành vấn đề!” lập tức Tiểu Giác biến mất, trong nháy mắt một luồng sáng năm màu bao phủ lấy Lôi Cương.

“Phụ thân, người bước lên phía trước vài bước đi!” âm thanh từ Tiểu Giác vang lên, Lôi Cương sửng sốt lập tức từ từ bước lên, nét mặt hắn thay đổi khi thấy nửa chân bước vào trong kết giới. Lôi Cương liền bước tiếp hai bước tiến nhập kết giới.

Đứng bên dưới tòa tháp khổng lồ màu vàng mà Lôi Cương thầm nghĩ Tiểu Giác thật thần kỳ, kết giới đối với Tiểu Giác cũng như không, Lôi Cương càng mong mỏi thấy được biến đổi sau này của Tiểu Giác.

“Oa, khí ngũ hành ở đây thật đậm đặc. Phụ thân! Tiểu Giác mà tu luyện ở đây thì sẽ còn nhanh hơn cả ở rừng rậm Thôn Ma” không đợi Lôi Cương ngăn cản, Tiểu Giác liền biến mất, Lôi Cương hô lên vài câu nhưng không có tiếng trả lời của Tiểu Giác, chỉ biết âm thầm cười khổ, cả Tiểu Giác còn bị ngũ hành bảo tháp hấp dẫn nữa là các vị đạo lữ. Lôi Cương lập tức quan sát bảo tháp màu vàng này.

Năm tòa bảo tháp có phân biệt rõ từ bên ngoài dựa theo năm màu của năm hệ, màu vàng là tòa tháp thuộc tính Kim. Tuy Lôi Cương không cảm nhận được thuộc tính này nhưng cũng cảm thấy được khí tức đậm đặc trước mặt. Ngũ hành bảo tháp được sắp xếp chỉnh tề, khoảng cách giữa hai bảo tháp cách nhau trăm mét, ở giữa có đường lớn ngăn cách, hai bên đường có trồng hoa và cỏ ngay ngắn, xem ra được chăm sóc cẩn thận. Lúc này Lôi Cương đang đứng phía sau bảo tháp màu vàng, chậm rãi di chuyển, xuất thần thức cảnh giác.

Cách đó trăm mét Lôi Cương nhìn thấy tòa bảo tháp màu nâu, cảm nhận được thuộc tính mộc nồng nặc, trong lòng rung động liền hướng về phía bảo tháp. Trên con đường lớn của bảo tháp không có người đi lại, Lôi Cương đi một mình trên đường, trong lòng hơi căng thẳng, bây giờ mà có người tới ắt sẽ nhìn thấy hắn. E rằng ngũ hành bảo tháp là nơi nghiêm mật nhất của Thành Địch Ngược, bây giờ mà bị phát hiện thì khó mà giải thích được.

“Ây, tiểu huynh đệ, ngươi không vào trong bảo tháp tu luyện mà đi dạo ở đây làm gì?” Đang lúc Lôi Cương cảnh giác bốn phía thì có tiếng nói vang lên, khiến Lôi Cương phản xạ có điều kiện, thiếu chút nữa là lùi lại vài bước, Lôi Cương quay đầu lại nhìn đằng sau thì nhảy dựng, đằng sau xuất hiện một lão nhân xanh xao, cầm trong tay một cây kéo đen, đầu tóc rối bù trông giống như là vừa vật lộn sống chết với ai đó. Trên trán lão nhân hình như có một rãnh sâu, đôi mắt đục ngầu nhìn Lôi Cương kinh ngạc.

Lôi Cương cảm thấy phải đề phòng, lúc trước chỗ mà lão nhân đứng không có ai, vậy mà bây giờ lại hiện ra một cách quái lạ? Lôi Cương nhìn chăm chú lão nhân một lúc, thấy lão là người bình thường, “Thế này là thế nào? Hay là ta đã căng thẳng quá mức, hay là lão nhân không phải đơn giản như bề ngoài?” Lôi Cương liền cười nhẹ nói” "Lão gia gia, ta chỉ đi ngang qua nơi đây, đang tìm bảo tháp để tu luyện ..."

“Tìm bảo tháp sao? Không phải có người đưa mới đến được sao? Tại sao ngươi không có ai đưa đến?” Lão nhân thấy càng khó hiểu, tiến lên vài bước, nhìn Lôi Cương từ đầu đến chân.

“Vị tiền bối đưa ta tới tới bỗng có việc phải đi nên mới như vậy, được rồi, lão gia gia làm gì ở đây?” Lôi Cương hỏi mà mắt liếc nhìn cây kéo trong tay lão nhân.

“Haha, ta vừa cắt tỉa hoa cỏ ở đây, thấy ngươi đi một mình nên mới tới hỏi. Ngươi muốn ngồi tu luyện ở bảo tháp nào?” Lão nhân nhìn Lôi Cương nói.

Lôi Cương nhìn về phía bảo tháp màu nâu nói: “Ta đang muốn đến chỗ bảo tháp màu nâu, nếu như lão gia gia không còn chuyện gì thì ta vào trong đó tu luyện đây.”

“Thôi đi đi, người ở đây đều mải mê tu luyện, những hoa cỏ này chẳng ai ngó tới, lão nhân ta đành phải để ý đến chúng thôi!” Lão nhân tỏ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Lôi Cương cũng gật đầu xấu hổ, rồi hướng tới một cánh cửa theo phong cách cổ xưa thuộc tòa bảo tháp màu nâu mà bước nhanh đến.

Lôi Cương không thể làm gì khác hơn là mở cửa phòng bước vào. Lão nhân da xanh xao nhìn về phía cửa phòng nơi Lôi Cương bước vào, nhìn một lúc lâu, rồi nói thì thào: “Tiểu tử kia hiếu kỳ thật…” Sau đó, lão nhân lắc đầu, đi ra phía đám hoa cỏ.

Vừa bước vào phòng, Lôi Cương thở hắt ra, may mà lão nhân không nghi ngờ gì, không thì hôm nay đâu có nhẹ nhàng được như vậy. Bỗng nhiên, Lôi Cương chững lại, gương mặt cứng ngắc nhìn trong phòng đã có mười vị đạo lữ đang ngồi xếp bằng. Trong đó, có một gã cũng đang nhìn lại hắn, Lôi Cương cười cười có vẻ áy náy, liền nhìn bên phải có một cánh cửa, rồi theo hướng đó bước đi.

Lúc Lôi Cương mở cánh cửa phòng đi vào, vị đạo lữ đang mở mắt kia nhìn theo với ánh mắt vừa nghi ngờ lẫn đố kị.

Khi Lôi Cương vào trong thì thấy một cầu thang lên trên giống như một con rồng uốn lượn, trong lòng nghi hoặc, lẽ nào bảo tháp này chia thành nhiều tầng? Hơn nữa mỗi một tầng nồng độ linh khí không giống nhau? Nghĩ đến đó, Lôi Cương bước lên cầu thang. Lên đến lầu hai, hắn hơi suy tư một lát rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng, ở đây có hơn mười người đang ngồi xếp bằng, hai mắt đều nhắm nghiền trong trạng thái tu luyện.

“Quả nhiên là như vậy!” Lôi Cương thầm nghĩ, linh khí ở đây đúng là nồng nặc hơn. Từ từ đóng cửa, Lôi Cương ngẩng mắt nhìn phía trên, khuôn mặt khẽ động, rồi theo lối cầu thang đi lên tiếp.

Lôi Cương đi lên đến tầng thứ mười ba bỗng gương mặt ngưng trọng, linh khí ở tầng thứ mười ba hệ mộc này cấp độ nồng nặc giống như khi hắn dùng tụ linh trận và cả cử mộc trận pháp. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, thấy còn khoảng bốn năm tầng nữa, hắn thầm nhủ bảo tháp này thật thần kỳ. Sau một lát trầm tư, Lôi Cương quyết định lên tầng trên thử một phen xem linh khí nồng nặc đến mức nào. Lôi Cương cẩn thận xem xét hai bên trái phải rồi đi dọc cầu thang mà lên.

Khuôn mặt Lôi Cương kích động ửng hồng lên khi đứng ở tầng cao nhất, trong lòng nhảy lên, linh khí hệ mộc nồng nặc rất tuyệt, Lôi Cương nhận thấy so với ở Huyết Ngục thì phải lớn gấp hai mươi lần! Lôi Cương không thể không kích động, nếu như ở chỗ này tu luyện mười năm thì tương đương với tu luyện tại Huyết Ngục hai trăm năm. Đang lúc kích động thì từ phía dưới truyền đến một âm thanh rất nhỏ nhưng cũng khiến Lôi Cương giật mình.

“Các ngươi nhẹ nhàng thôi, đừng quấy nhiễu các trưởng lão tu hành. Vào các phòng kiểm tra, trưởng lão chấp pháp nói có người đang dùng thủ đoạn vào trong ngũ hành bảo tháp thăm dò!” Âm thanh phía dưới tuy nhẹ nhưng vọng lên trên cầu thang, Lôi Cương nghe thấy rất rõ.

Lôi Cương kinh hãi. “Bị người ta phát hiện rồi sao? Chẳng lẽ là lão nhân lúc trước? Chắc là không phải. nếu không thì bọn họ sẽ không đi tìm cả năm tòa bảo tháp”.Cảm nhận được âm thanh rất nhỏ ở phía dưới, Lôi Cương thở gấp, nhìn trước mặt có một cánh cổng lớn màu đen phong cách cổ xưa, Lôi Cương cả kinh, nhìn xung quanh, tim đập thình thịch. Mặt đất có một lớp bụi mỏng màu trắng, nhưng vẫn nhìn thấy rõ bước chân Lôi Cương. Lôi Cương vươn tay phải vung lên, bụi tung khắp nơi. Hít sâu mấy hơi, Lôi Cương chậm rãi lùi vào cánh cửa lớn màu đen, mặc kệ phía dưới có người kiểm tra hay không, hắn vẫn muốn vào xem một chút, có thể gian phòng đó có nồng độ linh khí nồng nặc hơn.

Lôi Cương vừa vào bên trong cửa ngẩng đầu nhìn, toàn thân run lên. Hầu như không cần suy nghĩ mà bật người quay đầu ra. Thế nhưng giống như là có một lực lượng vô hình khiến Lôi Cương không thể động đậy, chỉ có thể trợn to hai mắt trừng trừng nhìn vào phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.