Thể Tôn

Chương 878: Chương 878: Nơi Tạo Hóa






Bên ngoài trấn Sơn Hà

Năm ngươi gồm Hoang Thái Hư, Lôi Cương,Thất Thải Đồng Tử, Liệt Bí, Quật Xá lần lượt xuất hiện. Năm người gặp nhau khiến bầu không khí xung quanh cũng trở nên kỳ dị. Quật Xá âm u nhìn Lôi Cương, sau đó nói:

- Các vị đạo hữu, hãy mang địa đồ ra đây, chắp vào với nhau được không?

Đám người Hoang Thái Hư cùng gật đầu. Lúc này, bọn họ đều không sợ ai là người sẽ cầm năm khối địa đồ rời đi nữa, mà đều đưa ra địa đồ. Lôi Cương cũng cầm địa đồ được chuẩn bị tốt từ lâu để đưa ra. Năm người cùng lại gần, sau khi nhìn nhau thì cầm địa đồ chắp lại. Một vầng ánh sáng hiện ra, năm khối địa đồ riêng rẽ trước kia dung hợp lại, thành một địa đồ hoàn hảo không có chỗ khuyết. Những tấm địa đồ căn bản vẫn chưa có chữ nào, mà chỉ có nhưng hình vẽ kỳ lạ, nhưng sau khi hợp lại, thì các chữ cũng hiện ra.

Khi thấy được toàn bộ diện mạo của địa đồ, bốn người Hoang Thái Hư cau mày lại, còn Lôi Cương thì vô cùng kinh ngạc nhìn các khối địa đồ đang hợp lại. Hắn lờ mờ thấy bốn chữ “tạo hóa chi địa”, còn xung quanh đó là những hoa văn kỳ lạ lờ mờ hướng về chỗ có chữ tạo hóa chi địa này. Lôi Cương hết sức ngạc nhiên nhìn đám người Hoang Thái Hư.

- Không ngờ được đó là nơi này, nhưng, phải vào đó sao?

Hoang Thái Hư nhíu mày nói.

- Nghĩ nhiều như vậy để làm gì, vào rồi hãy nói. Dựa theo mặt trên của địa đồ này thì hẳn là ngay ngọn núi lớn ở trung tâm ở Thái Cổ giới. Lão phu có ấn tượng với ngọn núi lớn kia, vốn tưởng rằng chỉ là một cao sơn bình thường, chứ không nghĩ lại là tạo hóa chi địa như lời của Thái Cổ.

Quật Xá lạnh lùng nói, khuôn mặt y hiện lên vẻ chộn rộn.

- Có lẽ không đơn giản như vậy. Khi xưa, lúc lão phu tìm kiếm tông chủ, thì đã từng kiểm tra cả ngọn núi ấy, nhưng không phát hiện ra có gì khác thường. Ngay cả linh khí cũng cực kỳ yếu.

Liệt bí nhìn địa đồ chằm chằm, hờ hững nói, rõ ràng gã không đồng ý với Quật Xá.

- Hãy đến nơi đó!

Thất Thải Đồng Tử nhìn đại đồ hơi vội vã, dằn giọng nói. Ngay lập tức, năm người không hề do dự mà nhanh chóng bay thẳng thới trung tâm của Thái Cổ giới.

Ở trung tâm của Thái Cổ giới, người rất thưa thớt, xung quanh là núi liền núi, thường dân rất khó có thể đặt chân đến. Nhưng ở trung tâm này lại có thêm một ngọn núi cực cao, ngọn núi này khoảng mấy vạn trượng, thẳng tắp tới tận mây xanh, vô cùng hùng vĩ. Một ngọn núi lớn như thế, nhưng linh khí lại loãng, khiến các đại tông phái đều không thể vừa ý được, ngay cả một tông phái nhỏ cũng không có cách nào coi trọng nó. Tùy tiện tìm một chỗ, linh khí cũng còn dày hơn nơi này.

Một ngày sau khi năm người Lôi Cương tới nơi này, nhìn núi liền núi, thần thức đám người Hoang Thái Hư đều tỏa ra để tìm kiếm nơi khác biệt ở chỗ này. Nhưng, sau một thời gian thì mọi người vẫn như cũ, không phát hiện được gì khác lạ. Ngọn núi dường như chỉ là một ngọn núi bình thường. Nhưng nghĩ lại thì Thái Cổ giới là một giới mà linh khí cực kỳ dày đặc, tại sao linh khí tại ngọn núi ấy lại thấp như vậy, hình như có chút kỳ lạ.

Hoang Thái Hư lấy địa đồ ra, sau khi thận trọng kiểm tra, thì trầm ngâm nói:

- Nhấc ngọn núi này lên!

Điều lão nói đúng là khó như leo lên cao sơn mấy vạn trượng.

Ánh mắt Liệt Bí lóe lên, không nói lời nào, gã cầm trọng kiếm trong tay nhanh chóng chạy về phía trước. Không lâu sau đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vân phong trên ngọn núi lớn cũng ầm ầm sụp đổ, rơi xuống lả tả. Một cao sơn như vậy mà không hề có bất cứ khó khăn nào với Liệt Bí. Không đến mười tức sau, bóng gã lại hiện ra, còn ngọn núi cao phía trước đã sụp đổ chỉ trong nửa khắc đồng hồ.

Sau nửa khắc đồng hồ, vân phong lúc trước giờ đã biến mất, chỉ còn để lại bụi bặm bay khắp trời. Thất Thải Đồng Tử kêu lên một tiếng tạo thành một luồng sóng âm tách rời bụi bặm ở phía trước, bầu trời lại sáng trong như cũ. Năm người nhìn nhau, nhanh chóng bay tới chỗ ngọn núi cao lúc trước.

Tới phía dưới, nhìn mặt đất bị bổ ra, Lôi Cương không chỉ thở mạnh. Việc như vậy tuy hắn có thể làm được, nhưng lúc này thấy như vậy thì hắn không khỏi ngạc nhiên. Nếu người bình thường mà dời núi này đi, có lẽ phải mất vạn năm, nhưng ngươi tu luyện thì chỉ mất một thời gian ngắn ngủi. Chỗ ngọn núi cao chót vót lúc trước giờ đã bị san bằng. Sau khi Hoang Thái Hư quan sát địa độ một lúc lâu, thì nhìn xuống phía dưới nói:

- Xuống phía dưới.

Liệt Bí không chút do dự, cầm trọng kiếm đánh xuống phía dưới, nhưng bị Hoang Thái Hư Quát:

- Nếu ngươi không muốn làm hỏng trận pháp phía dưới, thì hãy để kiếm của người chui vào mặt đất đi.

Liệt Bí nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, cơ thể nhanh chóng rơi xuống, mạnh mẽ cắm trọng kiếm xuống mặt đất. Nhưng trọng kiếm này quá nặng, làm cho cơ thể gã cũng rơi xuống mặt đất, tro bụi nổi lên khắp trời, còn đám người Hoang Thái Hư cũng nhanh chóng rơi xuống. Một ngón tay bên tay phải Hoang Thái Hư phun ra ánh sáng bảy màu, mạnh mẽ khoét mặt đất ra thành một cái động lớn. Lão kéo Lôi Cương nhanh chóng bay vào trong động, còn đám người Quật Xá cũng không dám chậm chễ mà bám theo sau. Sắc mặt Liệt Bí âm u biến hóa không ngừng, gã hừ lạnh một tiếng, rồi cũng đi vào trong đó.

Theo tính toán của Lôi Cương, ít nhất bọn họ cũng đi sâu vào lòng đất tới mười trượng thì mới ngừng lại.

- Rốt cuộc còn phải xuống bao lâu nữa?

Liệt Bí không nhịn được hỏi. Trong lòng đất, được ánh sáng tỏa ra của Liệt Bí chiếu rọi thì vô cùng thánh khiết. Chỉ thấy sắc mặt của Liệt Bí hơi âm u, rõ ràng với lời nói lúc trước của Hoang Thái Hư thì gã hơi bất mãn.

- Lão phu làm sao mà biết rõ? Nếu không muốn xuống nữa, thì ngươi có thể đi lên.

Hoang Thái Hư lạnh lùng nói. Ánh sáng bảy màu của lão dẫn dắt, cuối cùng khi xuống dưới lòng đất trăm vạn trượng, thì bốn phương tám hương đều khiến Lôi Cương và mọi người có cảm giác khó thở. Đám người Liệt Bí kêu ra kết giới để chống lại luồng áp lực này.

Khi tới năm trăm vạn trượng, thì sắc mặt Hoang Thái Hư và đám người Liệt Bí đều âm u. Lúc này, thì ngay cả kết giới của họ cũng không thể chống lại luồng áp lực. Nếu mà tiếp tục đi vào trong đó, thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được. Thái Cổ giới này khác với các tinh cầu ở Thánh giới hồng hoang, nơi này vốn có nhiều kỳ lạ. Hơn nữa, đã xuống đến mặt đất năm trăm vạn trượng, phải đổi mặt với uy áp không thể tưởng tượng được của đại địa.

- Xuống tiếp nữa cũng không phải là cách, Hoang Thái Hư, chỉ dẫn trên bản đồ chính là nơi này sao?

Quật Xá cũng không nhịn được nữa hỏi. Lúc này, đã đi vào tới năm trăm vạn trượng, mà kết giới của y cần phải duy trì linh lực, nếu không thì rất khó chống lại.

- Chỉ dẫn trên bàn đồ này là phía dưới của ngọn núi ấy, cụ thể thế nào thì lão phu cũng không biết.

Hoang Thái Hư thấp giọng nói. Trong lòng lão đã bồn chồn, hơi nghi ngờ.

Cho đến lúc đó, Lôi Cương vẫn chưa bị uy áp bao nhiêu, hắn ở bên cạnh Hoang Thái Hư, tất nhiên Hoang Thái Hư giúp hắn chống lại luồng uy áp này. Nhưng càng đi xuống dưới, trong lòng hắn lại càng xuất hiện cảm giác vô hình khó hiểu, luồng cảm giác này, hắn cũng không có cách nào nói cho thấu, giống như hàng triệu tiếng kêu đến từ phía dưới. Mà Lôi Cương cũng đột nhiên phát hiện ra, U giới đeo ở trong tay cũng chợt tỏa ra ánh sáng, hơn nữa lại truyền đến một luồng nhiệt lưu. Nhưng ánh sáng này so với ánh sáng sáu màu mà mấy người tỏa ra lại rất bé, khiến bọn họ cũng không chú ý.

Khi vào trong mặt đất được một nghìn vạn trượng, sắc mặt mọi người đã hơi tái nhợt. Uy áp nơi này khiến bọn bọn cùng khiếp sợ.

- Nếu tại hạ mà cứ đi, thì e rằng sẽ bị luồng uy áp này sẽ nghiền ta thành bột mịn.

Sắc mặt Thất Thải Đồng Tử tái nhợt, rồi lại nói tiếp:

- Cuối cùng còn sâu bao lâu nữa?

Trong mắt hắn lờ mờ hiện ra ý thối lui. Còn hai người Quật Xá, Liệt Bí cũng vậy, nhưng nểu bọn họ từ bỏ lúc này thì không thể, mà chỉ có thể cắn răng bám theo sau.

- Hẳn là không xa nữa!

Hoang Thái Hư trầm giọng nói.

Khi đi tới một nghìn năm trăm vạn trượng, thì tốc độ đi vào của năm người đã giảm đi rất nhiều. Bọn họ đã hỗ trợ nhau đứng chung một chỗ để hợp lực chống lại luồng uy áp này, chỉ dựa vào một cá nhân, tất nhiên rất khó chống lại. Bọn họ đều tản ra khí thế, cắn răng chống lại, còn Lôi Cương thì nhìn mấy người, nhưng không thể giúp được gì.

Nhưng, trong lòng Lôi Cương cũng cảnh giác, hắn lờ mờ cảm giác được hai người Quật Xá, Liệt Bí đang nhìn về phía mình với ánh mắt hơi kỳ lạ. Hắn hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ, thầm oán hận hai người. Lúc này, nếu mình mà bỏ xuống, chắc chắn sẽ rất khó chống lại luồng uy áp này. Lôi Cương nhanh chóng suy nghĩ một hồi, rồi chậm rãi nói:

- Nơi này thật là kỳ lạ, đạo hữu cũng phải cẩn thận. Tổ tiên ta nói, nơi này nhất thiết phải cả năm người mới có thể vào, ắt hẳn là có dụng ý riêng của người.

Hình như Hoang Thái Hư nghe được cái gì đó, lão quay đầu nhìn hai người Quật Xá và Liệt Bí, còn Thất Thải Đồng Tử cũng không hiểu chuyện gì đành nhìn Lôi Cương, cẩn thận suy đoán một hồi, rồi cười khẩy.

- Uy áp càng lúc càng lớn, tạo hóa chi địa kia chắc hẳn là nơi này, bằng không thì uy áp không thể như vậy. Có lẽ, những gì chúng ta đợi là thử thách. Tin rằng, hẳn không còn xa.

Hoang Thái Hư trầm giọng nói.

Sắc mặt Liệt Bí co rúm một mồi, gã gần như muốn chửi ầm lên. Đây là lần thứ mấy rồi hắn nói không còn xa? Nhưng đã tính như vậy, thì gã đành phải kiên nhẫn, gã cũng thấy nơi này kỳ lạ.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.