Thể Tôn

Chương 470: Chương 470: Phân thân






Đúng vào lúc nhìn thây Lôi Cương xuất hiện, Minh Đế liền hóa thành một đạo quang mang bay đi, rời khỏi nơi này. Lôi Cương nhìn theo hướng mà Minh Đế bỏ đi, sắc mặt có phần trở nên hòa hoãn, nhìn Tiểu Giác:

- Vô ngại .

Sau đó, Lôi Cương quét nhìn tứ phía trong lòng nghi hoặc, Hỏa hoàng không xuất hiện ở xung quanh. Thần niệm liền động, Lôi Cương thử liên lạc với Hỏa hoàng nhưng không có hồi.

- Lẽ nào tiên thạch trận pháp tiêu hao hết rồi?

Lôi Cương chần chừ một lát rồi thần thức tiến nhập vào trong không gian trữ vật, phát hiện trận pháp Hỏa hoàng đã vỡ nát. Tiếp đó, Lôi Cương động thần thức, tiên thạch bau ra khỏi giới chỉ trữ vật, rơi xuống cách Lôi Cương mười mét, chớp mắt bố trí thành một trận pháp. Đợi Lôi Cương đọc thần niệm xong, tiên thạch liền phát ra quang mang nhàn nhạt. Linh khí thuộc tính hỏa trong không gian cấp tốc tập kết bên trong trận pháp, một thân hình cao gần hai trượng hiện lên, xem xét một lát Lôi Cương kinh nghi phát hiện nhân ảnh cao to này không phải là Hỏa hoàng, mà là một khôi lỗi chân chính có linh trí.

Tiểu Giác đứng một bên nghi hoặc nhìn dáng vẻ cau có mặt may của Lôi Cương rồi liêc nhìn khôi lỗi trận pháp, sau đó nghi hoặc:

- Phụ thân, không thấy hắn đâu nữa sao?

Lôi Cương gật đầu, đuôi mắt nheo lại, tràm tư suy nghĩ, nếu trận pháo này triệu ra khôi lỗi chứ không phải là Hỏa hoàng thì có nghĩ là Hỏa hoàng vẫn còn tồn tại, nếu không thì không thể nào có khôi lỗi xuất hiện được. Nhưng trận pháp Hỏa hoàng trong giới chỉ trữ vật đã vỡ nát, theo lí mà nói thì Hỏa hoàng không thể còn tồn tại được mới phải chứ. Lôi Cương thấy Hỏa hoàng từ sau khi cắn nuốt chân hỏa chi nguyên thì đã có những biến hóa không thể nào nhìn thấu được, đầu tiên là cắn nuốt không gian ý niệm của Chấn Mang, giờ thì không rõ tung tích đâu cả. Suy nghĩ hồi lâu ma không tìm ra được đầu mối, Lôi Cương đành đưa mắt nhìn thi thể không còn chút khí tức sinh mệnh nào của Chấn Mang trên mặt đất, thân hình nhanh chóng rơi xuống, xem xét thi thể giá lạnh của Chấn Mang. Song mục của Lôi Cương lập tức chú ý đến chiếc giới chỉ trữ vật đỏ lửa mà Chấn Mang đeo trên ngón trỏ bàn tay phải, không nói nhiều lời, Lôi Cương gỡ chiếc nhẫn ra rồi cho thần thức thám nhập vào bên trong, phát hiện ra rằngg thần thức của Chấn Mang đã sớm biến mất theo cái chết của hắn rồi.

Xem xét bên trong giới chỉ trữ vật, Lôi Cương liền kinh tâm động.

Trong giới chỉ trữ vật của Chấn Mang tích lũy vô số thiên tài địa bảo, tiên khí, thậm chí còn có mấy tiên khí cửu gian cường đại cùng với cương kĩ, đạo pháp, linh đan diệu dược chi chít nữa. Tiên thạch cực phẩm thì chất cao như núi, muốn gì có nấy. Đây đúng là một tòa tàng bảo các không lồ, liên minh Chân Hỏa trong vô số năm nay gần như là thống trị biển nham thạch, tòa bộ cung phụng chiếm được đều tập trung trong tay Chấn Mang, chỉ riêng giới chỉ trữ vật này đã là tiên khí thượng phẩm bát giai rồi, lần này Lôi Cương đúng là vớ bở. Lôi Cương nhanh chóng đánh một đạo thần niệm lên trên giới chỉ rồi tiện tay ném luôn vào trong U chỉ, điều cấp bách cần làm lúc này là truy tìm tung tích của Hỏa.

Bên trong đại điện, sau khi Lôi Cương kinh qua đợt thiêu đốt của hỏa diễm màu trắng thì căn bản vẫn chưa kịp xem xét sự biến hóa trong nội thể của chính hắn, sau khi tiến nhập vào trong không gian ý niệm của Chấn Mang thì Lôi Cương chỉ cảm thấy hỏa diễm trong không gian đó chẳng qua chỉ là một luồng gió ấm mà thôi, hơn nữa lúc này ở trong không gian chân hỏa nhưng hắn không hề cảm thấy nóng bức mà lại có một cảm giác vô cùng sảng khoái. Sau khi Lôi Cương cho thần thức tiến nhập nội thể thì phát hiện ra không biết là người tí hon đỏ lửa trong đan điền đã biến mất tự lúc nào, Lôi Cương nhớ rõ hắn đã lĩnh ngộ được hỏa long chi lực rồi, còn trân châu đỏ lửa kia thì cũng đã vỡ đan thành anh rồi cơ mà? Sao bây giờ lại không thấy đâu nữa cả? Khi thần thức Lôi Cương đi đến kinh mạch thì hắn vô cùng kinh hãi. Hóa ra kinh khí và nội kình đều mang qunag mang đỏ lửa, hơn nữa toàn bộ kinh mạch đều biến thành màu đỏ lửa, thậm chí đến cả từng bắp thịt của hắn cũng ẩn ước màu sắc này cùng với linh khí thuộc tính hỏa nhàn nhạt. Khi đi đến tâm tạng thì Lôi Cương liền chấn động vội cho thần thức khóa chặt tâm tạng, khi nhìn thấy một người tí hon đỏ lửa đang ngồi chắp bằng trong tim thì Lôi Cương triệt để chấn kinh luôn. Theo lẽ thường mà nói thì cương anh, đạo anh của một người đều nằm ở đan điền mới phải chứ. Nếu nói hắn có hai cương anh là do hắn đã lĩnh ngộ được thổ, hỏa lưỡng hành, thế nhưng bây giờ cương anh đỏ lửa lại xuất hiện ở tâm tạng của hắn, điều này phải giải thích thể nào đây chứ. Thần thức của Lôi Cương cẩn thận tiến nhập vào trong tâm tạng, một cố linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần từ trong tim phát.

Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Lôi Cương, người tí hon đỏ lửa bỗng mở bừng hai mắt mục quang lấp lánh quang mang di động, nói:

- Bất tất kinh ngạc, khi ngươi lĩnh ngộ hỏa hành đến một trình độ nhất định rồi thì ta sẽ trở thành một phần của ngươi, cũng có thể nói ta là phân thân của ngươi, có điều bây giờ vẫn chưa phải hoàn toàn là như vậy, lúc trước ta cắn nuốt người kia sợ rằng sẽ khiến cho cường giả chú ý đến, trước lúc đó ngươi buộc phải nâng cao thực lực, luyện chế một đạo phân thân phong ấn kí ức của ta, ta sẽ bắt đầu tu luyện như một phàm nhân, có như vậy thì mới không bị cường giả kia phát hiện ra, người bây giờ hãy còn quá yếu, đây là cách duy nhất, ta bây giơ cũng không thể chống lại được công kích của cường giả kia đâu.

Lời nói của người tí hon màu đỏ lửa kia khiến Lôi Cương toàn thân chấn động, thanh âm này chính là của Hỏa hoàng, Lôi Cương ngẫm nghĩ lời Hỏa hoàng nói, bị cường giả chú ý đến? Chuyện này là sao? Hơn nữa Hỏa hoàng đã trở thành một phần của hắn, là phân thân, nghĩ đến đây Lôi Cương chú mục nhìn Hỏa hoàng nói:

- Cường giả nào chú ý đến? Còn nữa, chuyện này là sao hả?

- Ta đã cắn nuốt chân hỏa chi nguyên nên toàn bộ kí ức của nó đã thuộc về ta. Theo kí ức của nó ta được biết hỗn độn này không chỉ có thất giới mà thôi, mà thất giới còn có cường giả thủ hộ nữa, được gọi là hộ giới giả. Những hộ giới giả này thực lực cường đại, khôngg cách gì chống lại được, bọn họ thủ hộ cho sự cân bằng của thất giới, nếu không phải là người trong thất giới mà lại dám đồ sát cường giả của thất giới thì đều sẽ trở thành đối tượng bị bọn họ truy sát, mà ta thì không thuộc về thất giới, cho nên, ngươi buộc phải chế luyện ra một đạo phân thân, hoặc từ nội thể ngươi phân ra, khiến ta từ bậc phàm nhân bắt đầu tu luyện thì mới chạy thoat khỏi quy tắc hành sự của bọn họ, đồ sát chúng ta.

Mục quang Hỏa hoàng lóe lên, trầm giọng nói, đối với hộ giới giả này thể hiện thái độ cố kị sâu sắc.

Chân hỏa chi nguyên vốn hình thành qua vô số năm diễn biến từ Hỗn Hỏa châu, một số việc mà chân hỏa chi nguyên thông qua Hỗn Hỏa châu và Lục Huyền cực phủ có được bây giờ toàn bộ đã biến thành kí ức của Hỏa hoàng.

Lôi Cương hít sâu vào một hơi, mặc dù không hiểu hết lời Hỏa hoàng nói nhưng Lôi Cương đã nghe ra được mấy điểm cực kì quan trọnng. Đó chính là có cường giả đến truy sát mà cường giả này thì đến cả Hỏa hoàng cũng cực kì cố kị, mà Hỏa hoàng thì chính là người mà chẳng tốn chút sức lực nào đã cắn nuốt được cả cường giả cương thần kì la Chấn Mang, thế thì cường giả kia rốt cục là đã đạt đến trình độ nào rồi cơ chứ? Thế nên, Lôi Cương trầm giọng nói:

- Thế những hộ giới giả kia còn bao lâu nữa thì đến? Thực lực của bọn họ đã đạt đến trình độ nào rồi?

Hỏa hoàng lắc đầu, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Căn cứ vào kí ức của chân hỏa chi nguyên thì nếu trong thất giới có cường giả đạt đến thực lực của hộ giới giả thì bọn họ sẽ bị đem đến một giới khác, cho nên bọn họ còn được gọi là cưởng giả mạnh nhất thất giới!!

Nghe xong điều này Lôi Cương hít sâu vào một hơi, cường giả mạnh nhất thất giới?

- Bên trong không gian này bọn họ nhất thời còn chưa tìm ra được, ngươi mau nhân cơ hội này mà nâng cao tu vi, tốt nhất là có thể phân ra được một đạo phân thân, phong ấn tu vi của ta, đánh nhập vào trong phân thân, đến khi đó, ta mới chính là phân thân chân chính của ngươi.

Hỏa hoàng thấp giọng nói.

Lôi Cương gật gật đầu, thần thức ra khỏi tâm tạng, hai mắt mở bừng, mục quang vô cùng ngưng trọng nhìn Tiểu Giác, thấp giọng nói:

- Tiểu Giác ta phải ở đây tu luyện, con hộ pháp cho ta!

- Dạ!

Tiểu Giác gật đầu. Lôi Cương liề ngồi chắp bằng xuống, bắt đầu tu luyện.

- nếu ta nhớ không nhầm thì bộ phận thứ tư của “Ngũ Hành thể tu” có nhắc đến phân thân.

Lôi Cương thầm nghĩ rồi bắt đầu lục lọi trí nhớ. thái Huyền đã đem “Ngũ Hành thể tu” hoàn chỉnh ấn nhập vào trong đầu Lôi Cương, bây giờ từng chữ một đang bắt đầu hiện lên trong trí nhớ của hắn.

Nhìn một lượt những chứ lớn màu vàng kim, ánh mắt Lôi Cương liền bắt đầu chăm chú đọc từng chữ một, những từ ngữ này cực kì khó hiểu cũng rất khó đọc. Sau khi Lôi Cương xem xét đến những miêu tả của bộ phận thứ ba hậu kì thì trực tiếp nhảy đến bộ phận thứ tư, bộ phận thứ tư có nhiều chỗ mờ mờ nhìn không rõ, Lôi Cương đoán là do “Ngũ Hành thể tu” của hắn vẫn chưa đạt đến bộ phận này nên mới thế, nhưng Lôi Cương mẫn cảm đã nắm bắt được hai chữ “phân thân” trong bộ phận thứ tư của “Ngũ Hành thể tu”.

- Luyện thể chi thuật, sức mạnh làm chủ, ngũ hành bổ trợ, khi ta đạt đến trình độ cực cao, khó lòng đột phá thì từ ngũ hành nhập thể, nếu có thể chế luyện được ngũ hành phân thân thì khi dung hợp với bản tôn sẽ khiến cho thực lực đại tăng. Luyện chê phân thân, ta đã thử qua vô số năm, cuối cùng cũng có thể luyện chế được, phân thân chính là bổn tôn phân li, chính là .........

Lôi Cương thầm đọc từng chữ một, sau khi xem xong, Lôi Cương gần như ngưng thở, những từ phía sau lại không thể nhìn rõ được, cứ mơ mơ hồ hồ, căn bản là Lôi Cương không có cách nào đọc được làm sao để luyện chế được phân thân, hít sâu vào một hơi, Lôi Cương định ở trong không gian chân hỏa nâng cao lĩnh ngộ đối với hỏa hành, cường hành đột phá bộ phận thứ ba của “Ngũ Hành thể tu”, đạt đến bộ phận thứ tư, có thế mới nhìn rõ được làm sao để luyện chế được phân thân. Nghĩ đến đây, Lôi Cương ngưng thần bắt đầu lĩnh ngộ hỏa hành.

Tiểu Giác ngồi xuống bên cạnh Lôi Cương, mục quang quét nhìn tứ phía, trong mắt đầy vẻ giới bị.

Ở một nơi thần bí không ai biết đên, trong biển mây phiên hốt tồn tại một tòa bảo các bốn màu mười chín tầng. Trên tầng cao nhất của bảo các này có một nam tử mập mạp phú hậu, tai to đang ngồi chắp bằng. Nam tử mập mạp này ngồi như vậy đã vô số năm, thân hình không hề có một cử động nhỏ nào nhưng trên thân người cũng chẳng hề dính lấy một hạt bụi nào. Hôm nay, nam tử mập mạp đột nhiên mở bừng hai mắt nhìn về phía một viên trân châu đỏ lửa to bằng ngón tay vừa vỡ nát, ánh mắt lóe lên quang mang bốn màu, ngập đầy sát cơ rồi lẩm bẩm nói:

- Là kẻ nào dám đạp nhập thất giới phá vỡ sự cân bằng của nơi đây?

Sau đó nam tử mập mạp liền đứng lên bật về phía trước, toàn bảo các bị vân vụ bao phủ lúc trước đột nhiên phát ra quang mang, biển mây bốn phía mây bay gió cuộn, cò năm tử mập mạp nọ cũng ngụy dị biến mất, không thấy đâu nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.